HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Dật Nhiên mang theo chiến lợ phẩm của chính mình về đến nhà, vừa vào cửa, một chiếc súng lục liền chĩa ngay vào thái dương của hắn.

“Đồ vật cho ta!”

Một bóng hình quỷ dị dừng ở phía sau Cảnh Dật Nhiên, rồi một mùi hương kẹo ngọt tràn vào trong mũi hắn.

Hắn không cử động, trên mặt lại lộ ra vẻ tà khí tươi cười: “Tiểu Lộc, cô tỉnh rồi! Thật ngại, tôi sợ thuốc không có tác dụng, nên cho hơn nhiều, cô đau đầu sao? Đi uống thêm nhiều nước thì tốt rồi! Một cô gqsi mà suốt ngày động dao động súng rất không đáng yêu! Mau buông khẩu súng súng xuống, chúng ta nói chuyện tử tế được không."

Súng của Tiểu Lộc để ở huyệt thái dương của Cảnh Dật Nhiên, ngón tay không cử động dù chỉ một chút, lạnh nhạt nói: “Cảnh Dật Nhiên, anh dám lợi dụng tôi! Anh là muốn tìm chết sao!”

Giọng nói non nớt mà thanh thúy, rất dễ nghe, chỉ là trong giọng nói lộ ra sự lãnh khốc hung ác, làm trong lòng Cảnh Dật Nhiên hơi khẩn trương.

Thân hình cô xinh xắn lanh lợi, ở trước mặt Cảnh Dật Nhiên có chút nhỏ bé.

Chính là, trên người cô phát ra sát ý, chỉ trong nháy mắt nhiệt độ trong phòng như bị giảm đi vài độ!

Đây mới là thực lực thật sự của Tiểu Lộc sao?

Cô càng ngày càng cường đại rồi!

Nhưng Cảnh Dật Nhiên cũng không có để ở trong lòng, hắn hết lòng tin tưởng là Tiểu Lộc sẽ không giết hắn, bởi vậy cợt nhả nói: “Tôi không lợi dụng anh, tôi chỉ là tìm ngươi giúp lúc vội mà thôi, nga, không không không, người hỗ trợ lại là một Tiểu Lộc khác, không có quan hệ gì với cô."

Tiểu Lộc nhìn hắn như nhìn người chết, lạnh lùng nói: “Anh không cần giảo biện, tôi và cô ấy cùng là một người! Anh lợi dụng cô ấy chính là lợi dụng tôi! Thượng Quan Ngưng đang ở đâu?”

“Nga, hình như rơi xuống biển rồi, chắc là tạm thời không chết được, cũng không biết cái thai có thể giữ lại hay không! Bất quá cũng là do Dương Mộc Yên chủ mưu bức cô ấy đi tìm chết, không có quan hệ gì với chúng ta! Muốn trách chỉ có thể trách vận khí cô ấy không được tốt lắm, bị Dương Mộc Yên theo dõi.”

Cảnh Dật nhiên cà lơ phất phơ đứng ở nơi đó, như mọi việc không phải do hắn.

“Tôi đã nói cho anh biết, không nên đi trêu chọc Cảnh Dật Thần! Anh dùng Quan Ngưng đi uy hiếp anh ta, anh không cảm thấy bản thân mình quả thực quá vô sỉ vô năng sao?”

Giọng nói của Tiểu Lộc đã càng ngày càng lạnh, tựa như là có thể đem mọi người đông lạnh thành băng.

Hiển nhiên là cô đã rất phẫn nộ rồi. Thượng Quan Ngưng là ở trong tay cô bị Cảnh Dật Nhiên cướp đi, mọi trách nhiệm đều ở trên người cô, là cô hại Thượng Quan Ngưng!

Ai ngờ Cảnh Dật Nhiên vừa nghe lời này, ngay lập tức cũng nổi giận, lạnh lùng nói: “Sao tôi không thể đi trêu chọc anh ta?! Tôi không chỉ muốn trêu chọc anh ta, mà tôi còn muốn làm cho anh ta chết! Hiện tại tôi có cổ phần của tập đoàn Cảnh Thịnh, là có thể khống chế toàn bộ cảnh thịnh, về sau còn có thể khống chế toàn bộ Cảnh gia! Cô là người ngoài, biết cái gì!”

Tiểu Lộc thu hồi súng, duỗi tay chém lên vai Cảnh Dật nhiên thật mạnh, “Bang” một tiếng giòn vang, cánh tay Cảnh Dật Nhiên đã bị Tiểu Lộc làm gãy.

Cảnh Dật Nhiên lập tức kêu thảm ngã trên mặt đất, một khuôn mặt tuấn mỹ mặt bởi vì đau đớn mà đỏ lên!

“Cô là người bị bệnh tâm thần, cô điên rồi sao? Không phải cô coi trọng tôi sao, sao lại có thể ra tay tàn nhẫn với tôi như thế, cô bị tố chất thần kinh bạo lực, ai vòn dám đến gần cô!"

Tiểu Lộc nhìn Cảnh Dật ưnhiên ôm cánh tay nằm ở dưới chân mình, khóe môi bỗng nhiên hiện lên một điệu cười lạnh lẽ.

“Ngay đến anh cũng nói tôi bị bệnh tâm thần, tôi quả thật là có bệnh tâm thần, ha ha ha, như thế nào, thích một người thì không thể giết người đó sao? Không giết rồi thì vĩnh viễn sẽ không phản bội, giết rồi thì sau đó chỉ có thể vĩnh viễn yêu một người! Dù sao, tôi không giết anh, thì anh sớm muộn gì cũng sẽ chết ở trong tay Cảnh Dật Thần, không bằng bây giờ chết ở trong tay tôi, tôi còn có thể cho anh chết một cách thống khoái thống khoái!”

Cảnh Dật Nhiên bị sự biến hóa của Tiểu Lộc làm cho kinh ngạc rất cả tròng mắt!

Cánh tay hắn liền truyền đế. Cảm giác đau đớn kịch kiệt, giờ chỉ trợn mặt há mồm rồi nhìn Tiêu Lộc trong nháy mắt trở nên điên cuồng.

Hắn quả thật vẫn luôn cảm thấy, Tiểu Lộc mặc dù có nhân cách phân liệt, nhưng cô phân liệt ra hai Tiểu Lộc, đều rất bình thường, không có những tính cách khác thường như những người bị bệnh lý nghiêm trọng khác.

Hóa ra cô thật sự có, chỉ là bình thường căn bản không có người phát hiện ra mà thôi!

Tiểu Lộc như vậy quả thực quá đáng sợ quá kinh khủng!

Chẳng lẽ, cô ấy bị người khác tổn thương? Bị người yêu phản bội, cho nên sinh ra bóng ma tâm lý rất lớn?

Nhưng việc này căn bản là không có khả năng!

Tiểu Lộc tính cách phân liệt hẳn là đã sảy ra rất lâu rồi, người cô ngày thường lui tới cũng rất ít, đối với tình cảm quả thật cũng không thông suốt, nếu chịu qua sự tổn thương, thì cô hiện tại chưa chắc đã ngây thơ như vậy.

Rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Cảnh Dật Nhiên không biết Tiểu Lộc vì cái gì mà bỗng nhiên nổi điên lên, trước kia mặc kệ là Tiểu Lộc nào, cũng chưa bao giờ sẽ rức giận nóng nảy, vui đùa thế nào cũng được, nói cái gì cũng đều có thể nói, cô cũng không để ở trong lòng, hôm nay là làm sao vậy?

“Tiểu Lộc, cô nói hươu nói vượn cái gì? Tôi phản bội cô khi nào, tôi với cô cái gì cũng không có, ngươi nếu là vì yêu nên sinh hận, muốn giết tôi thì cũng quá tốn! Tôi khinh thường cô!”

Tiểu Lộc vẻ mặt mang theo một mảnh điên cuồng như.cũ, cô từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm Cảnh Dật Nhiên, sau đó dùng khẩu súng khẩu nhắm ngay đầu hắn, lạnh lùng nói: “Tôi mhông cần để loại người như anh ở trong mắt, anh lập tức đem đồ hôm nay anh cướp được đưa cho tôi, nếu không tôi sẽ nổ súng!”

Cảnh Dật Nhiên giờ phút này bị sự dữ tợn trên mặt Tiểu Lộc làm cho sợ đến nỗi hơi run lên, người phụ này điên rồi!

“Tôi đem đồ vật cho cô, cô cũng không dùng được, bất quá nếu cô còn muốn ra mặt thay Cảnh Dật Thần, thì tôi khuyên cô vẫn là nên nghỉ ngơi một chút đi, anh ta hiện tại khẳng định đã hận cô chết đi được, ở mọi nơi tìm người giết cô! Về sau cô hỗ trợ tôi là được rồi, có cảnh thịnh tập đoàn rồi, mười Tiểu Lộc tôi cũng nuối được!”

Tiểu Lộc cũng không nói lời nào, dơ súng chĩa vào hạ thân của Cảnh Dật Nhiên, “Phanh” một tiếng, dứt khoát lưu loát bắt một viên đạn.

Phòng khách lập tức vang lên tiếng kêu thê lương của Cảnh Dật Nhiên, hắn không hề để ý hình tượng cuộn tròn lên, thống khổ lăn lộn trên mặt đất.

Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, Tiểu Lộc thật sự sẽ nổ súng bắn hắn!

Hơn nữa chỉ kém một chút, liền bắn tới bộ vị mấu chốt của hắn.

Hắn muốn chỉnh Tiểu Lộc một đòn, nhưng hiện tại cả người hắn đau đến đổ mồ hôi lạnh, hàm răng đến nỗi cắn vào nhau, không còn sức lực mà mắng chửi nữa.

“Phát này chỉ vào đùi, tiếp theo chính là mạng của anh.”

Tiểu Lộc nả một phát súng, máu tươi liền chảy ra khắp nơi, nhưng cô lại không chớp một cái, lạnh lùng nói: “Đàn ông hóa ra đều không có ai thật sự tốt, tôi tốt với anh như vậy, hóa ra anh chỉ là một tên vong ơn bội nghĩa! Quay lại liền bán đứng ta!"

Cô nói, liền cong lưng, “Răng rắc” một tiếng, lại đem một cánh tay khác của Cảnh Dật Nhiên bẻ xuống, chọc cho Cảnh Dật Nhiên kêu thảm thiết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi