HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Bà trước kia lo lắng nhất là hôn sự của đứa cháu ngoại Cảnh Dật Thần, người thì lạnh lùng, phụ nữ bình thường không thể tiếp cận được, đã hơn ba mươi tuổi mà người phụ nữ ở bên cạnh chăm sóc cũng không có, cô đơn lẻ loi, nhìn thật đau lòng.

Nhưng chỉ sau một đêm Cảnh Dật Thần liền thông suốt, tìm được Thượng Quan Ngưng, lấy tốc độ khiếp sợ kết hôn sinh con, như hôm nay đã quá viên mãn hạnh phúc, tảng đá trong lòng bà cũng đã buông xuống được.

Con gái bà qua đời sớm, để lại một đứa cháu trai duy nhất như vậy, bà nằm mơ cũng muốn cho cháu ngoại của mình những thứ tốt đẹp nhất!

Hiện tại cháu ngoại đã hạnh phúc thì bà lại bắt đầu nhọc lòng về cháu gái!

Năm nay đã hai mươi tám!

Lại không kết hôn, Mộc Thanh sao có thể vẫn luôn chờ nó?

Cho dù Mộc Thanh có nguyện ý chờ, chỉ sợ cái lão già Mộc gia kia lại tới tìm con bé tính sổ! Vùng vằng với cháu trai của Mộc Gia, lại không chịu kết hôn, đây là muốn tuyệt đường của Mộc gia về sau a!

Triệu An An lo lắng cho bệnh của mình không biết khi nào sẽ phát tác, lo lắng chậm trễ tương lai của Mộc Thanh. Nhưng mấu chốt là cô hiện tại không bệnh, bây giờ không thể bởi vì về sau sẽ phát bệnh, mà bỏ lỡ hạnh phúc.

Bà ngoại hận sắt không thành thép, sau lưng không biết ra bao nhiêu chủ ý, một lòng đều muốn đem cháu gái gả đến Mộc gia!

Nhưng Triệu An An cố chấp, cô đã hạ quyết tâm sự, ai có khuyên cũng vô dụng!

Bất quá, may mắn thay Triệu An An là bạn tbaan với Thượng Quan Ngưng, nên cô ấy liền tận hết sức lực giúp đỡ Triệu An An, lúc này chuyện này nếu có thể thành, Triệu An An không muón gả cũng phải gả!

Bà ngoại Triệu tưởng tượng đến cái này, trong lòng liền vui vẻ dị thường, trên mặt không tự giác nở nụ cười. Chờ khi bà ý thức được chính mình trong lúc vô tình bật cười, thì lại lập tức thay đổi một bộ mặt lạnh, tựa như rất không thích Triệu An An.

Triệu An An bỗng nhiên cảm thấy trong lòng mao mao, cả người đều có chút rét run.

Cô cảm thấy, bà ngoại nhà mình vó vẻ không giống bình thường! Vừa rồi còn vẻ mặt khổ sở bi thương, trong nháy mắt liền lại cười tủm tỉm, chính là mới cười một giây đồng hồ, liền lại biến đổi sắc mặt!

Bà ngoại biến đổi sắc mặt với tốc độ cũng quá nhanh đi!

“Bà ngoại, bà không có việc gì đấy chứ?”

“Nha đầu chết tiệt kia, con hy vọng ta có việc gì sao?!”

"Làm sao thế được! Con còn ngóng trông bà sống thêm 500 năm nũa,cơ, đến lúc đó liền phá được cái kỉ lục Guinness thế giới ghi lại!” Triệu An An lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay bà ngoại làm nũng.

Đương nhiên chiêu này đối với bà ngoại mọi ngày rất dùng được, ngưng hôm nay lại mất đi hiệu lực! Lão phu nhân căn bản không để ý tới việc cô làm nũng, còn nhanh đẩy cánh tay cô ra!

Triệu An An có chút buồn bực.

Cô là thật sự chịu không nổi cảnh cả ngày ngồi buồn ở nhà, trong nhà không có cái gì thú vị, mỗi ngày đều đối mặt với những đồ vật giống nhau, một chút mới mẻ cũng không có, ngoại trừ ngủ, cô thật sự không biết có thể làm gì.

Chẳng lẽ cô cả đời đều bị nhốt trong nhà như vậy?

Trừ khi bà ngoại không còn nữa thì cô mới có thể ra cửa tùy ý đi chơi, trời tối không trở lại cũng sẽ không có người quản cô.

Nhưng cô không muốn bà ngoại có việc, bà tốt nhất là có thể sống lâu trăm tuổi, sống lâu mấy năm!

Triệu An An như là một con chim bị nhốt trong lồng sắt, không thoát được, chỉ có thể nhìn bầu trời rộng lớn, hậm hực học máu.

Triệu lão thái thái bất động nhìn thoáng qua cháu ngoại, thấy cô thần sắc hậm hực, trong lòng hơi hơi có chút đắc ý.

Nhưng trên mặt bà không có lộ ra nửa phần, suy tư trong chốc lát, bà nội liền nhàn nhạt nói: “Nếu còn không chịu gả cho Mộc Thanh, vậy thì quên đi, ta về sau sẽ không bức con gả cho nó.”

Triệu An An bỗng chốc lập tức ngẩng đầu, đầy mặt kinh ngạc!

Đây là có chuyện gì, bà ngoại như thế nào sẽ đột nhiên không bức cô gả cho Mộc Thanh?

Trong lòng cô có hơi hơi nhẹ nhàng, nhưng mà càng nghĩ lại càng khó chịu.

“An An, bà ngoại hỏi lại còn lần cuối cùng, con rốt cuộc có muốn kết hôn cùng Mộc Thanh hay không?”

Lão thái thái biểu tình nghiêm túc, hiển nhiên là nghiêm túc.

Triệu An An tâm thần chấn động, khó chịu muốn chết!

Vì cái gì mà muốn bức cô làm loại lựa chọn này?!

Không phải hiện tại quan hệ của cô và Mộc Thanh khá tốt hay sao?

Triệu An An trong lòng chua xót, cô biết, chính mình quả thật có chút ích kỷ.

Cô vừa không muốn từ bỏ Mộc Thanh, nhưng lại không dám cùng cậu kết hôn, vì thế ngày nào cucng trong trạng thái treo.

Nhưng là không thể vẫn luôn duy trì loại trạng thái này!

Cô gần đây trong lòng rất loạn, cô kỳ thật nghĩ muốn bằng bất cứ giá nào, sông bên Mộc Thanh, nhưng mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn tươi cười sán lạn như ánh mặt trời của Mộc Thanh thì cô liền không tự giác mà muốn lùi bước.

Sau khi ở Anh quốc về, Mộc Thanh thổ lộ hào khí, rồi sớm đã không thấy bóng dáng.

Sau khi về, Mộc Thanh có thế nào cũng không dính đến cô! Trước kia cô đi đến chỗ nào, Mộc Thanh liền đi theo tới chỗ đó, có quẳng cũng quẳng không ra.

Chẳng lẽ Mộc Thanh hiện tại đã mất đi kiên nhẫn với cô sao?

Tưởng tượng đến có loại khả năng này, Triệu An An liền có một loại tê tâm liệt phế đau đớn.

Cô không thể chấp nhận được việc Mộc Thanh không yêu cô!

Nhưng chỉ khi Mộc Thanh không yêu cô, thì anh mới có thể nguyện ý rời đi, nguyện ý cùng người phụ nữ khác kết hôn, đây chẳng phải là điều cô vẫn luôn muốn sao?

Mộc Thanh ưu tú như vậy, đáng ra nên tìm một người vợ hiền hậu, khỏe mạnh, sống hạnh phúc cả đời.

Nhưng cô thật sự không bỏ được……

Triệu An An ngồi ở chỗ kia, hơi hơi cúi đầu, gắt gao cắn môi, trầm mặc.

Bà ngoại thấy cô trầm mặc, nhàn nhạt mở miệng nói: “Nếu con không nói nguyện ý, thì chính là không muốn, như thế thì mai ta sẽ đi dêdn Mộc gia, con làm chậm trễ cuộc sống của Mộc Thanh mười mấy năm, ta đi nhận lỗi với Mộc Vấn Sinh, thuận tiện nói cho Mộc Thanh là nó hết hy vọng. Về sau không bao giờ cho phép nó và con có một chút ít tiếp xúc nào, cũng không cho phép nó lại đến Triệu gia.”

Triệu An An khiếp sợ ngẩng đầu.

Cô không nghĩ tới, bà ngoại thế nhưng làm tuyệt tình như vậy!

Từ hôm nay trở đi, cô sẽ không còn được gặp lại Mộc Thanh sao?!

Hóa ra muốn tách khỏi Mộc Thanh rất đơn giản, nhiều năm như vậy cô đều cùng Mộc Thanh dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, kỳ thật là bởi vì trong lòng cô căn bản là không bỏ xuống được?

“Con suy xét kỹ đi, ngày mai buổi sáng ta tới Mộc gia trước, nếu đổi chủ ý, thì tới nói cho ta, nếu không tới tìm ta, thì ta coi như con không muốn gả cho Mộc Thanh. Con không muốn gả cho nó, thì chúng ta cũng không thể lại tiếp tục chậm trễ hôn nhân cẳ đời của nó, buông bỏ để nó còn kết hôn, còn sinh con!"

Bà ngoại Triệu nói xong, liền đứng dậy từ trên sô pha, bước chân thong thả đi vào phòng ngủ của mình.

Bà cố ý đi rất chậm rất chậm, chính là muốn cho Triệu An An có thể đuổi theo, lớn tiếng hô lên tới “Con nguyện ý gả cho Mộc Thanh”.

Đáng tiếc, cho đến lúc cô trở lại phòng ngủ, Triệu An An cũng không có đi lại đây.

Bàn ngoại ở phòng ngủ bực không được, cái nha đầu chết tiệt kia, tính tình thật là quật cường, mềm cứng không ăn!

Sao bà có thể nuôi lớn một đứa cháu như thế, một chút cũng không giống bà, cucng không giống mẹ Triệu Chiêu của nó! Nhưng thật ra cái tính tình kia có chút tương tự như cha nó!

Thẳng đến ngày hôm sau, bà ngoại Triệu muốn ra cửa, cũng không thấy Triệu An An tới tìm bà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi