HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Nhưng mà chân cô hoàn toàn không nghe sự chỉ huy của đại não, mông vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ kia, một chút cũng không muốn đi.

Giống như bị hình ảnh ấm áp của hai người làm đôi mắt đau muốn rơi lệ, cô cũng không muốn đi.

Triệu An An nhìn người phục vụ đưa thực đơn cho hắn, mơ hồ nghe được Mộc Thanh dùng giọng nói trong trẻo, vẻ mặt dịu dàng hỏi cô gái kia muốn ăn gì.

Cô gái chọn một hồi lâu, rồi lại thanh nhã đưa thực đơn cho Mộc Thanh, muốn hắn giúp đỡ chọn đồ ăn.

Sự chua xót trong lòng Triệu An An muốn chôn vùi cô! Cô cảm thấy cô gái kia là cố ý, cố ý không chọn món, để Mộc Thanh chọn món cho cô ta! Thật là một cô gái có tâm cơ, nếu Mộc Thanh coi trọng cô ta, vậy rõ ràng là mắt bị mù!

Triệu An An phẫn hận, chua xót, do dự.

Trước kia, sự dịu dàng của Mộc Thanh chỉ thuộc về một mình cô, hiện tại lại muốn thuộc về cô gái khác, cô cảm thấy máu cả người cứng đờ, thân thể rét run, trong lòng chảy máu.

Triệu An An cảm thấy, chính mình ở chỗ này rõ ràng là tìm ngược!

Người phục vụ rốt cuộc rời đi, Triệu An An cả người vô lực xụi lơ ở trên sô pha, trong miệng vô ý thức cắn ống hút, ánh mắt vô hồn, nước mắt đong đầy.

Tuy rằng Mộc Thanh nhìn Mễ Hiểu Hiểu, nhưng khóe mắt vẫn liếc trộm tình huống bên phía Triệu An An, nhìn cô liều mạng cắn ống hút như đang cắn kẻ thù, nhìn dáng vẻ mạnh mẽ hốc mắt đỏ ứng của cô, hắn không có tâm trạng thưởng thức Mễ Hiểu Hiểu.

Hắn giật giật, muốn đứng dậy, lại bị Mễ Hiểu Hiểu đè lại tay.

Mễ Hiểu Hiểu am hiểu lòng người, đã sớm phát hiện ánh mắt của Mộc Thanh như có như không nhìn về phía cô gái cách bọn họ không xa.

Mễ Hiểu Hiểu làm bộ lơ đãng quay đầu nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy biểu tình và cử chỉ của cô gái kia, cô biết, người kia hẳn là Triệu An An mà Thượng Quan Ngưng đã nhắc đến.

Lúc Thượng Quan Ngưng nhờ cô, đã dặn dò mấy trăm lần, yêu cầu cô phải diễn thật một chút, hơn nữa cô phải để ý Mộc Thanh, miễn để cho hắn đau lòng Triệu An An mà phá hỏng kế hoạch.

Quả nhiên, lúc này mới qua mười phút, Mộc Thanh đã nhịn không được.

Mễ Hiểu Hiểu có chút ngạc nhiên, Mộc Thanh có thể để ý Triệu An An đến trình độ này, không muốn để cô ấy chịu chút ấm ức nào.

Cô chưa thấy ai thương người phụ nữ của mình như vậy!

Cô đã quen nhiều người đàn ông, loại người nào cũng có, nhưng không ưu tú lại si tình như Mộc Thanh!

Trong ánh mắt Mễ Hiểu Hiểu hiện lên một tia giảo hoạt, trong lòng cân nhắc, nếu không thì cướp Mộc Thanh đi? Không biết lúc đó Thượng Quan Ngưng có trực tiếp đánh chết cô hay không!

Mộc Thanh bị Mễ Hiểu Hiểu đè lại tay, động tác đứng dậy liền ngừng lại.

Hắn khẽ nhíu mày, nhìn về phía Mễ Hiểu Hiểu.

Mễ Hiểu Hiểu lộ một nụ cười hoàn mỹ, dịu dàng nói: “Mộc tiên sinh, chẳng lẽ tôi không đẹp sao? Vì sao anh lại không tập trung? Nếu tôi có chỗ nào không đúng, mong anh nói cho tôi biết, đừng để người khác nhìn thấy lại chê cười.”

Mộc Thanh thật sâu nhìn cô một cái, bỗng nhiên cảm thấy cô gái trước mắt không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, sức quan sát cực kì nhạy bén, rất thông minh.

Cô đang nhắc nhở hắn, đừng để Triệu An An phát hiện sự khác thường.

Mộc Thanh dám khẳng định Mễ Hiểu Hiểu cũng không biết Triệu An An, mà cô có thể trong thời gian ngắn đoán ra thân phận của Triệu An An, có thể thấy EQ rất cao.

Hắn có chút bất đắc dĩ cười cười, Thượng Quan Ngưng đúng là để mắt đến hắn, vậy mà lại tìm một cô gái xinh đẹp như nữ thần đến xem mặt với hắn, xinh đẹp như vậy, dịu dàng lịch sự, IQ và EQ rất cao, lý trí bình tĩnh, còn có thể làm nũng.

Thượng Quan Ngưng không sợ vác đá đập chân mình, không sợ hắn thật sự yêu cô gái này không cần Triệu An An?!

Chẳng qua hắn đã được Mễ Hiểu Hiểu nhắc nhở, Mộc Thanh thu lại tâm trạng, cố nén nội tâm xúc động, không đi nhìn Triệu An An.

Thượng Quan Ngưng phí sức như vậy, còn liên hợp với Triệu gia lão thái thái, Triệu Chiêu, lại còn mời một cô gái xinh đẹp như vậy tới, hắn không thể huỷ hoại kế hoạch này.

Nếu có thể khiến Triệu An An tỉnh ngộ, vậy hắn chỉ có thể nhịn đau làm Triệu An An khổ sở trong chốc lát!

Mễ Hiểu Hiểu cầm tay Mộc Thanh không có buông ra, cô cười lật tay hắn lại, lòng bàn tay nắm lấy, nũng nịu dịu dàng nói: “Tôi cảm thấy anh không tôi, để tôi đưa số điện thoại cho anh nhé!”

Cô nói, kéo tay Mộc Thanh đến trước mặt mình, sau đó từ trong túi nhỏ lấy một cái bút kẻ mặt, vặn mở cái nắp, viết lên tay Mộc Thanh.

Chờ cô viết xong, Mộc Thanh thu tay lại nhìn, trên đó không viết số điện thoại, mà viết một dòng chữ khinh bỉ: Người anh em, kỹ thuật diễn của anh thật tệ! Như vậy làm sao có thể theo đuổi được con gái!

Mộc Thanh bỗng nhiên cười, tâm trạng lập tức thả lỏng.

Triệu An An ngồi ở một bên, sắp bị hai người này tra tấn tới mức thần kinh suy nhược!

Mới lần đầu gặp mặt, đã thân mật như vậy, không biết liêm sỉ! Thói đời ngày nay, làm bại hoại thuần phong mỹ tục!

Cô duỗi dài cổ, trong lòng vội vàng muốn nhìn xem, hồ ly tinh kia viết gì trên tay Mộc Thanh, khiến Mộc Thanh cười vui vẻ như vậy!

Hắn chưa từng cười đẹp như vậy với cô!

Triệu An An đem ống hút cắn nát nhừ, liền cầm lấy thìa quấy cà phê lên cắn.

Thìa ở đây đều làm bằng inox, bị cô cắn kẽo kẹt kẽo kẹt rung động, phát ra loại âm thanh khiến người khác ghê người.

Sau đó Triệu An An liền nhìn thấy Mộc Thanh giống như nhìn thoáng qua phía cô, sợ tới mức cô cuống quít bò lên bàn, đem mặt che kín mít.

Mộc Thanh thu hồi ánh mắt, nhịn xuống đau lòng, bắt đầu diễn kịch nói chuyện với Mễ Hiểu Hiểu.

Hắn lấy ra trang sức mà Triệu lão thái thái đưa tới, đưa cho Mễ Hiểu Hiểu, trên khuôn mặt trong sáng đẹp trai lộ ra ý cười: “Tặng cô quà gặp mặt, hy vọng cô sẽ thích!”

Mễ Hiểu Hiểu đã được Thượng Quan Ngưng hứa hẹn, Mộc Thanh dẽ tặng quà cho cô, coi như là thù lao diễn kịch.

Cô vươn ra ngón tay, cởi bỏ nơ bướm xinh đẹp trên hộp, mở hộp ra, liền nhìn thấy chiếc lắc tay hồng bảo thạch chói mắt nằm đó.

Mễ Hiểu Hiểu là người xuất thân danh môn, gia đình có điều kiện, cô đối với thứ tốt rất dễ nhận ra.

Cô biết chiếc lắc tay này khẳng định không hề rẻ, cũng biết này chiếc lắc tay kỳ thật là do mẹ của Triệu An An đưa tới. Trong lòng cô âm thầm cảm thán, Triệu An An thật tốt số, nhiều người tính toán cho cô ấy như vậy, chỉ vì muốn cô ấy có thể sống hạnh phúc.

Mễ Hiểu Hiểu liếc mắt nhìn Triệu An An đang ở một bên cắn thìa, không khỏi bật cười, cô gái này đúng là thần kinh thô, vì muốn nghe lén bọn họ nói chuyện, cũng không cần ngồi gần như vậy đi?

Mục đích quá rõ ràng!

Hơn nữa, Triệu An An sao lại không làm theo kịch bản, nhìn cô cùng Mộc Thanh thân mật như vậy, sao còn chưa xông lên đánh cô a!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi