HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Dật Thần không nề hà dạy con trai gọi ba mẹ, mà chị Nguyệt bị hắn gọi từ phòng trẻ sơ sinh ra phòng khách.

Chị Nguyệt càng ngày càng cảm thấy, tiền lương và đãi ngộ của chị cao nhất thành phố A, công việc nhẹ nhàng nhất, thời gian nghỉ ngơi nhiều nhất!

Người ba như Cảnh Dật Thần, cướp hết toàn bộ việc của chị Nguyệt, hại cô không có việc gì làm. Mỗi tháng cầm mấy chục ngàn tiền lương, khiến trong lòng chị Nguyệt cảm thấy băn khoăn.

Thậm chí cô đã rất nhiều lần yêu cầu giảm tiền lương, nhưng Thượng Quan Ngưng luôn không đồng ý, vẫn phát theo tiêu chuẩn ban đầu.

Hai vợ chồng coi con trai như tròng mắt mà nâng niu, người làm mẹ như Thượng Quan Ngưng tất nhiên là không cần phải nói, đối với Cảnh Duệ cẩn thận tỉ mỉ, đau đến tận xương tủy, ngay cả người ba như Cảnh Dật Thần cũng đối xử với con trai cực kì kiên nhẫn và tinh tế, ban đêm hắn còn tỉnh lại nhiều hơn Thượng Quan Ngưng, thường tới nhìn Cảnh Duệ có đá chăn hay không, có đói bụng hay không, có nước tiểu hay không, có cần đổi tã giấy hay không.

Chị Nguyệt làm người thành thật lại cẩn thận, chăm sóc đứa bé rất chu đáo, bởi vậy đã từng làm cho rất nhiều gia đình giàu có, hỗ trợ chăm sóc những tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư đó, nhưng cũng chưa từng thấy người ba nào cẩn thận giống như Cảnh Dật Thần.

Rất nhiều người đàn ông không chỉ không biết chăm sóc đứa bé, hơn nữa cũng không muốn chăm sóc những đứa bé mới có mấy tháng, những việc chăm sóc đứa bé thế này, đàn ông đều cảm thấy là việc của phụ nữ, càng là nhà giàu, đàn ông càng không có nhiều sức lực đi chăm sóc trẻ nhỏ, càng sẽ không tự mình thay tã cho bé, đút sữa, dỗ bé ngủ.

Chị Nguyệt cảm thấy, Cảnh Dật Thần là một người đàn ông tốt, hắn đối với người tuy rằng sẽ rất lạnh lùng, không thích nói chuyện, làm người khác sợ hãi hắn, không muốn tiếp xúc với hắn, nhưng hắn đối xử với vợ và con trai đúng là ngàn dặm chỉ có một người!

Cảnh Dật Thần tự nhiên không biết hình tượng cao lớn của hắn trong lòng chị Nguyệt, hắn chỉ dùng nửa tiếng liền dỗ con trai ngủ say, làm cho hắn có cảm giác vô cùng thành công.

Hắn hôn khuôn mặt nhỏ của con trai, tay chân nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bé, để chị Nguyệt đi vào trông Cảnh Duệ, lúc này mới đi về phòng ngủ.

Thượng Quan Ngưng đang lau tóc, đã mấy ngày cô chưa gội đầu, vừa cơm nước xong khôi phục vài phần thể lực, cô liền nhanh chóng đi vào phòng tắm, bằng không cô đã không thể nhìn thẳng dáng vẻ của mình.

Cảnh Dật Thần cầm khăn lông trong tay cô, nhàn nhạt nói: “Để anh.”

Đúng lúc trên người Thượng Quan Ngưng không còn chút sức lực, lập tức đem khăn lông cho hắn.

Cảnh Dật Thần lau cho cô một chút, chờ đến khi không còn nước, liền cầm lấy máy sấy, ấn nút, thuần thục sấy tóc cho cô.

Chờ đến sau khi tóc cô khô hẳn, hắn lại dùng lược chải mái tóc dài, xong hết toàn bộ mới bế cô lên giường.

“Nằm đi, con trai đã ngủ, chị Nguyệt đang trông bé, em có thể lựa chọn tiếp tục ngủ, hoặc là để anh nói chuyện với em, nhưng mà nói trước, mỗi phút nói chuyện là một trăm, cùng ngủ thì hơn gấp mười lần.”

Thượng Quan Ngưng bị dáng vẻ nghiêm túc của hắn chọc cười, khí phách nói: “Em có rất nhiều tiền, nhanh nào, lại đây cùng ngủ!”

Cảnh Dật Thần cũng cười, hắn nằm cạnh Thượng Quan Ngưng, ôm cô vào trong ngực, dùng cằm chống lên trán của cô, một hồi lâu mới nói: “Thật tốt, em vẫn nằm trong ngực anh.”

Thượng Quan Ngưng biết, thật ra hắn vẫn còn sợ hãi với việc hôm trước, nhưng không phải hắn lo lắng cho mình, mà lo lắng cô ở trong tay Đường Thư Niên phải chịu thiệt thòi.

Cô nhẹ giọng nói: “Ừ, em vẫn đang nằm trong ngực anh, thật tốt.”

Cô ôm Cảnh Dật Thần, vô ý thức vuốt ve sau lưng hắn, chờ đến khi sờ đến chỗ da thịt hơi lồi, mới nhớ tới miệng vết thương trên người hắn còn chưa hoàn toàn khép lại.

Cô kéo áo của Cảnh Dật Thần lến, nhìn miệng vết thương của hắn, thấy không bị vỡ ra, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại muốn cởi quần của hắn, muốn xem vết thương trên đùi.

Cảnh Dật Thần đè lại bàn tay nhỏ hơi lạnh của cô, giọng có chút nguy hiểm nói: “Em xác định muốn làm như vậy? Lát nữa em không thể không chịu trách nhiệm được, em sẽ không phải đã cởi quần của anh còn không nhận chứ? Nhưng nếu em nghẹn đến khó chịu, muốn thỏa mãn nhu cầu sinh lý của mình, anh là chồng cũng chỉ có thể cố hy sinh một chút.”

Thượng Quan Ngưng dở khóc dở cười, người này thật là, rõ ràng biết cô muốn nhìn vết thương, cố tình muốn bẻ cong ý tứ của cô, nói cô giống như rất đói khát.

Cô làm gì có ý tứ kia!

Tình trạng cơ thể của cô, làm sao có thể làm việc tiêu hao thể lực như vậy với hắn!

Thượng Quan Ngưng đành phải từ bỏ hành động cới quần của hắn, bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái: “Không được vu khống em!”

Cảnh Dật Thần cười cười, nhẹ giọng nói: “Được, không vu khống em, là anh nghẹn đến khó chịu, là anh muốn, được rồi chứ?”

Thượng Quan Ngưng không thể nhịn được nữa cấu eo hắn một, nghe hắn “Ai da” kêu ra tiếng, lúc này mới thu tay lại.

Nhìn Cảnh Dật Thần giả vờ đáng thương, Thượng Quan Ngưng tuy cười, trong lòng lại lo lắng vết thương của hắn, trên đùi hắn có một vết thương rất sâu, có thể nhìn thấy xương cốt bên trong, lúc này mới qua mấy ngày, khẳng định không thể hoàn toàn khép lại.

“Vết thương của anh vẫn nên ở bệnh viện tình dưỡng thì hơn, về nhà sớm làm gì? Trong nhà lại không có bác sĩ lúc nào cũng có thể kiểm tra tình trạng thân thể cho anh, chẳng may bị nhiễm trùng gì đó, anh lại phải chịu khổ.”

“Anh đâu có yếu ơi như vậy, một chút vết thương nhỏ thế này thì tính là gì, đã sớm khỏi rồi!” Cảnh Dật Thần cũng không để vết thương đó ở trong lòng, khả năng khôi phục của hắn rất mạnh, đã qua bốn ngày, miệng vết thương của hắn đã kết vảy, cho dù có động tác quá lớn cũng không vấn đề gì.

“Ở bệnh viện suốt cũng không tốt, nơi nào cũng kém nhà mình, trở về nhà sẽ tiện hơn một chút, dù sao Mộc Thanh mỗi ngày sẽ tới kiểm tra cho chúng ta, ở nhà hay bệnh viện cũng không khác biệt quá lớn.”

Thượng Quan Ngưng biết, Cảnh Dật Thần muốn về chủ yếu là vì cô, bởi vì thân thể của cô cũng không cần làm trị liệu gì, chỉ yêu cầu nghỉ ngơi thật tốt, ăn nhiều đồ bổ là được, trong nhà quả thật có lợi cho việc hồi phục của cô hơn bệnh viện.

Chẳng qua khiến Mộc Thanh chạy qua chạy lại như vậy, thật sự làm Thượng Quan Ngưng băn khoăn.

“Đời trước Mộc Thanh đã nợ anh bao nhiêu, đời này mới bị anh hành hạ như vậy.”

Kiến thức y học cả người của Mộc Thanh, thật sự là vì Cảnh Dật Thần mà học, hiện tại có cô và Cảnh Duệ, một nhà ba người bọn họ sau này chỉ sợ còn muốn phiền toái Mộc Thanh rất nhiều, mà Mộc Thanh gần như gọi là tới, mặc kệ là nửa đêm, kể cả trời đang đổ mưa đá, hắn cũng không chút oán hận rất chịu thương chịu khó.

Tốt xấu người ta đều là một trong những thanh niên ưu tú của thành phố A, cũng rất nổi tiếng ở quốc tể, đạt được rất nhiều giải thưởng lớn của y học, nếu không phải bởi vì Triệu An An, hắn hiện tại vẫn là viện trưởng của bệnh viện Mộc thị.

Cứ như vậy cả ngày bị Cảnh Dật Thần gọi tới quát đi, ngay cả Thượng Quan Ngưng cũng nhìn không được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi