HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Triệu An An như vậy, về sau cho dù kết hôn với Mộc Thanh, hai người thế nào cũng ồn ào ầm ĩ, về sau người khổ sở vẫn là cháu nội của mình.

Cho dù Triệu An An có khỏe mạnh an khang, thân thể không có vấn đề gì, Mộc Vấn Sinh cũng không thích để cho cô làm cháu dâu của mình.

Nha đầu kia có đôi khi là một quả trứng gá vui vẻ, nhưng nhiều thời điểm là cái đồ ba gai, nếu kết hôn, về sau Mộc Thanh khẳng định sẽ coi cô thành tiểu tổ tông dỗ dành cung cấp, này đâu phải cưới vợ, đây là đi tìm ngược đãi mà!

Đây mới là nguyên nhân căn bản Mộc Vấn Sinh không ủng hộ Mộc Thanh cưới Triệu An An.

Bất quá, sau khi ông phản đối một trận, nhưng vẫn thấy Mộc Thanh quả thật vô cùng thích Triệu An An, cả ngày đều nhắc tới cô, lại ăn nói khép nép cầu ông thành toàn, ông còn có thể nói cái gì?

Đây là cháu nội một tay ông nuôi lớn, là người Mộc gia nổi tiếng nhất do chính tay ông giáo dưỡng, tuy ông thường xuyên đánh chửi, nhưng kỳ thật nội tâm vô cùng yêu thương cháu nội này, nếu cháu ông đã thích Triệu An An như vậy, ông cũng chỉ có thể tuỳ nó.

Con cháu đều có phúc của con chá, Mộc Vấn Sinh cũng không phải lão già, ông duy trì cháu nội theo đuổi tình yêu của mình.

Đương nhiên, ông cũng không ngại đảm nhiệm vai người ác, kích thích “tình yêu” của cháu nội một chút.

“Như thế nào, lão già này mới nói hai câu như vậy cô liền không chịu nổi?”.

Mộc Vấn Sinh thấy vành mắt Triệu An An mắt hơi đỏ lên, không ngừng cố gắng nói: “Cũng không biết tên khốn khiếp kia coi trọng cô chỗ nào, khóc lóc van nài bắt tôi đồng ý cô gả vào Mộc gia, kết quả tôi đồng ý, cô lại không đồng ý! Cảm thấy tôi lớn tuổi rồi, nên tìm việc vui cho tôi sao! Lần sau lại lừa gạt tôi như thế, xem tôi có giết chết hắn hay không! Hay là bắt hắn buông tay, phạt hắn quỳ xuống, quỳ đến khi nhận ra sai lầm của mình mới thôi! Nếu cô không muốn gả cho cháu nội của tôi, sau này còn dám xuất hiện trước mặt hắn, tôi cũng sẽ mắng luôn cả cô!”.

Tâm Triệu An An rất lớn, nhưng mắc bệnh đãng trí rất nặng, trong chốc lát đã quên Mộc Vấn Sinh nói khó nghe thế bào, chỉ nói thầm trong lòng; Mộc Thanh là tên khốn khiếp, không biết đã làm cái gì, mà ông nội lại mắng hắn lây sang cả cô!

Một lát sau cô mới ý thức được, Mộc Thanh vì cô, bị ông ấy phạt quỳ!

Cô không biết lúc trước phát sinh chuyện gì, còn tưởng rằng là chuyện của hai ngày nay, nghe vậy sốt ruột nói: “Mọi người không thể phạt anh ấy! Này đâu có liên quan gì tới anh ấy, đều do con không tốt, là con liên lụy tới anh ấy! Ông nội Mộc, người không thể tha thứ cho Mộc Thanh sao!”

Trong Mộc Vấn Sinh có chút kỳ quái, khi nào ông không lựa chọn cho Mộc Thanh?

Đây chính là cháu nội ưu tú nhất của ông, sau này người truyền thừa y học Mộc gia còn nhờ hắn mở rộng thêm nha, không lựa chọn? Sao có thể!

Tuy rằng ông không rõ Triệu An An từ nơi nào biết được kết quả vớ vẩn ông sẽ không lựa chọn Mộc Thanh, nhưng ông cũng không ngại đào cái hố gây cản trở Triệu An An, tâm nhãn của ông nhiều hơn Triệu An An nhiều sao con bé có thể bằng ông.

“Tên tiểu tử khốn khiếp kia không biết cố gắng, ngay cả viện trưởng cũng làm không xong, tôi không phạt hắn, chẳng lẽ chờ hắn mang đến tai họa cho Mộc gia?! Còn cô vì đứng nói chuyện nên eo không đau [1]! Không phải hắn vì yêu nên tới nước Anh sao? Đi thì đi, cháu nội Mộc Vấn Sinh tôi còn nhiều mà, không có đứa này thì có đứa khác, luôn ngoan ngoãn nghe lời! Trở về tôi sẽ đuổi cái tên không biết cố gắng kia ra khỏi cửa, không bao giờ cho nó bước vô Mộc gia nửa bước!"

[1] Đứng nói chuyện nên eo không đau: Nghĩa na ná giống như không phải người trong cuộc không hiểu chuyện, kiểu như nhìn một mặt rồi phán xét, ư ư khó giải thích quá hic:’(

Triệu An An vừa nghe, nước mắt cũng tuôn ra!

Cô đã nói, Mộc Thanh khẳng định là vì cô, chọc giận mộc ông nội, hiện tại ông nội không thích anh, thậm chí muốn đuổi anh ra khỏi Mộc gia!

Trời ạ, nếu như Mộc Thanh bị đuổi ra khỏi Mộc gia, anh sẽ làm bị thương tâm đến chết! Anh luôn luôn vô cùng kính trọng ông nội, lấy họ làm Mộc kiêu ngạo, xem trách nhiệm trên người mình rất nặng, một lòng muốn nâng bệnh viện Mộc thì tiến lên từng bước, kết quả hiện tại bị cô làm hỏng!

Vậy phải làm sao bây giờ nha!

Triệu An An dưới tình thế cấp bách bèn níu ống tay áo của ông nội lại, liều mạng hoảng: “Ông nội Mộc, ông nội rất tốt, người đừng làm khó Mộc Thanh, đều là con không hiểu chuyện, đừng trách anh ấy! Tốt xấu gì anh ấy cũng là cháu nội của người, tự tay người nuôi lớn, sao nói không chọn là không chọn, anh ấy được trời cho thiên phú y học của Mộc gia! Con cam đoan, sau này không bao giờ đi tìm anh ấy nữa là được, con sẽ không quấy rầy anh ấy nghiên cứu y thuật, sau này cũng tuyệt đối sẽ không náo loạn, người cho anh ấy làm viện trưởng đi, van cầu người!”.

Mộc Vấn Sinh bị Triệu An An làm hoảng choáng váng đầu hoa mắt, vội vàng cứu vớt ống tay áo của mình, nhưng bị Triệu An An nắm thật chặt, không chịu buông tay.

Mộc Vấn Sinh dùng một chút sức, Triệu An An cũng dùng một chút sức, kết quả, một tiếng “Rẹt rẹt” vang giòn, một ống tay áo cứ như vậy bị kéo rớt xuống!

Triệu An An lập tức ngây dại, nhìn tay áo mềm mại trong tay mình quả thực khó có thể tin!

Xong đời, chuyện Mộc Thanh còn chưa giải quyết, cô lại kéo thêm phiền toái mới!

Ông nội càng thêm phẫn nộ rồi.

Cô vừa tức vừa vội, đây là thương gia nào vô lương tâm may quần áo, chất lượng quá kém!

Cô chỉ nhẹ nhàng như vậy... Được rồi, hơi dùng một chút sức, một ống tay áo đã bị kéo xuống, thật là muốn hại cô chết!

Mộc Vấn Sinh cũng trợn mắt há hốc mồm!

Nha đầu này một ngày không gây chuyện thì không thoải mái hả?

Đây chính là quần áo mới ông vừa mới thay hôm qua, đây là vải tốt nhất dệt từ cây đai được con dâu lớn nhất của ông mua, tự tay may cho ông, nên không giống với quần áo bên ngoài!

Quần áo này mặc vào vừa thông khí lại thoải mái, hơn nữa đại biểu cho sự hiếu thảo của con dâu, hôm nay ông còn dương dương đắc ý khoe với Cảnh Thiên Viễn, làm lão già kia thèm mà không có, ông còn chưa mặc đã, kết quả bị nha đầu thối này kéo rách!

Mắt thấy ông nội tức đến râu dựng lên, Triệu An an vội vàng giải thích với ông: “Ông nội Mộc, rất xin lỗi rất xin lỗi, người trăm ngàn lần đừng nóng giận! Con sẽ tặng người một bộ khác tốt hơn, không không không, đưa người mười bộ, mười bộ!”.

“Mười bộ? Có tiền rất giỏi sao! Nha đầu thối, lão già tôi còn hiếm lạ những quần áo hư hỏng của cô sao! Mau cút cho tôi, mất công lát sau cũng làm rách luôn tay áo còn lại của tôi! Tên tiểu tử khốn khiếp Mộc Thanh kia nếu dám cưới người xấu như cô, tôi khẳng định đánh nó đến cha mẹ nhận không ra! Còn muốn làm viện trưởng? Nằm mơ đi, bệnh viện Mộc thị sau này không cần bác sĩ không biết chịu trách nhiệm như nó, yêu ở đâu thì về nơi đó đi!”.

Đây là cô gây họa, sao lại xả lên người Mộc Thanh!

Sao ông nội lại chẳng phân biệt được thị phi!

Cô làm hư quần áo của ông, sao lại đuổi Mộc Thanh ra khỏi bệnh viện Mộc thị, này quả thực là tai bay vạ gió mà!

Mộc Vấn Sinh mặc kệ Triệu An An nghĩ như thế nào, ông nói xong những lời này, tức đến muốn rống lên.

Sao Triệu An An có thể để ông đi như vậy, cô níu cổ tay Mộc Vấn Sinh, thấy ông dùng sức rút cánh tay mình ra, cô nhất quyết đặt mông ngồi xuống đất, trực tiếp ôm lấy đùi ông ấy, sống chết không buông tay: “Nếu người đuổi Mộc Thanh ra khỏi bệnh viện? hôm nay con sẽ ôm đùi người không buông!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi