HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Tin tức còn chưa có xem xong, di động bên cạnh Mộc Thanh lại kêu như đòi mạng.

Màn hình hiện lên hai chữ “Ông nội”, làm cho gương mặt Mộc Thanh lập tức nhăn thành một nhúm, sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh!

Thật sự là sợ cái gì thì cái đó đến, ông nội biết tin nhanh như vậy hả?! Chẳng phải ông không quan tâm đến tin tức tám nhảm và vân vân hay sao?

Nhưng mà cho dù sợ đến thế nào thì Mộc Thanh vẫn phải kiên trì nhận điện thoại, nếu không anh sẽ chết thảm hại hơn!

Điện thoại vừa mới thông suốt, bên kia liền truyền đến tiếng gầm gừ tức giận của ông: “Thằng nhóc thối tha kia, mày xem mày đã làm ra chuyện tốt gì rồi! Ông đây đã nhiều tuổi như vậy rồi mà mày còn lôi ông lên tiêu đề bài báo! Không có việc gì, ăn no rửng mỡ lại đi cầu hôn cái rắm gì đó, làm viện trưởng trong yên bình thì mày sẽ chết hả? Sẽ chết hả?!”

Ông nội cực kỳ khoẻ mạnh, trong điện thoại truyền đến âm thanh với âm lượng cao làm lỗ tai Mộc Thanh vang lên từng tiếng ầm ầm.

Ngay cả Triệu An An đứng bên cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài cũng nghe rõ lời ông, cô lập tức bày ra dáng vẻ trêu tức chờ xem kịch vui.

Lúc này Mộc Thanh đâu rãnh để lo lắng cho Triệu An An, ông nội tức giận cũng không phải là nói giỡn, chọc giận ông, chắc chắn ông sẽ tìm đến nhà, cởi giày đánh anh!

“Ách... Ông nội, ông đừng có gấp, ông xem đó, chẳng phải đây là chuyện tốt hay sao, danh tiếng của bệnh viện chúng ta cũng tăng lên không ít, tiết kiệm được rất nhiều chi phí quảng bá, con...”

“Thúi lắm! Bệnh viện Mộc gia của chúng ta còn cần quảng bá hay sao?! Mày cũng dám nói chuyện tiền bạc với ông? Sáu trực thăng rải hoa hồng, nghe nói là hoa hồng chuyển từ Pháp về, mày nói cho ông biết, nó tốn bao nhiêu tiền hả?! Số tiền đó có thể mua được bao nhiêu dược liệu quý hiếm? Có thể mua được bao nhiêu trang thiết bị tiên tiến?!”

“Ông nội, này... Không thể so sánh như vậy được, cầu hôn cần phải long trọng một chút, nó với chuyện mua thuốc và tài nguyên là hai chuyện khác nhau...”

“Phi! Mày đừng nói bậy, mày khi dễ ông hồ đồ à? Chẳng phải mày cầu hôn thì chỉ cần đi mua một bó hoa hồng là được sao? Còn dám đến Cảnh gia mượn trực thăng để làm như vậy, đây là mày muốn giết ông đúng không! Bây giờ năng lực của mày không nhỏ, có phải tiền trong bệnh viện đều bị mày xài hết rồi không?!”

“Sao có thể, ông nội, tiền hoa đều là tiền của con, con không có đụng vào tiền trong bệnh viện!” Tội danh này quá lớn, anh gánh không nổi, Mộc Thanh lập tức đảm bảo.

“Tiền của mày cũng là tiền của bệnh viện! Sau này không có sự đồng ý của ông, không thể tiêu xài tiền phung phí nữa, ông kêu ông Cảnh khoá hết tài sản của mày! Hôm nay nếu không phải ổng chê cười ông lên đầu bài báo, ông còn chẳng hay biết gì đâu! Thật là tức chết ông, điểm tâm cũng không muốn ăn, đều bị mày chọc tức đến no rồi!”

Thì ra là Cảnh Thiên Viễn nói cho Mộc Vấn Sinh biết! Hèn gì ông nội lại phản ứng mạnh như vậy!

Mộc Thanh vò đầu, anh lại quên mất Cảnh Thiên Viễn!

Cảnh Thiên Viễn không giống với Mộc Vấn Sinh, Mộc Vấn Sinh hết lòng nghiên cứu y thuật, rất ít khi lên mạng xem tin tức này nọ, nhưng Cảnh Thiên Viễn lại là người tung hoành trên thương trường hơn nửa đời người, ông luôn chú ý đến tin tức xã hội và cả thế giới, mỗi ngày có thể không ăn cơm nhưng mà phải xem tin tức.

Ông nhìn thấy bài báo về việc anh cầu hôn Triệu An An, chắc chắn sẽ cười điên cuồng rồi chế nhạo Mộc Vấn Sinh!

Tư tưởng của Mộc Vấn Sinh vẫn là tư tưởng truyền thống của thế hệ đi trước, ông sống cả đời cần kiệm, chưa từng tiêu xài phung phí, ông đem tất cả tài sản đầu tư xây dựng bệnh viện và sở nghiên cứu Mộc thị.

Nhìn thấy anh phá sản như vậy, chắc chắn trong lòng ông đang rỉ máu!

May mà lúc này không có ông ở bên cạnh, nếu ông ở kế bên, chắc chắn mặt mũi của anh sẽ bị ông đánh cho bầm dập.

Mộc Thanh ngại ngùng không nói lời nào, cơn giận của Mộc Vấn Sinh lại không hề giảm bớt, vẫn rống giận như trước: “Mày nhanh cút đến bệnh viện cho ông, bây giờ ở đó toàn là phóng viên, nếu xử lý không tốt, làm xấu mặt Mộc gia, đêm nay mày phải đến phần mộ tổ tiên để quỳ sầu riêng!”

Cái gì?!

Bệnh viện bị phóng viên bao vây?

Mộc Thanh đang suy nghĩ không ngừng, đợi đến khi Mộc Vấn Sinh tức giận cúp điện thoại, gương mặt anh tuấn của anh đã trở thành mặt khổ qua.

Chuyện này... Hình như quậy hơn lớn rồi!

Triệu An An vẫn luôn xem náo nhiệt giống như mình không phải là người trong cuộc, cô vui vẻ đi đến bên giường, ôm cổ Mộc Thanh, nháy mắt nói: “Ai ôi, hôm nay đừng đến bệnh viện, ở đây với em, em khiêu vũ thoát y cho anh xem nhe! Để phóng viên chờ đi, anh càng không xuất hiện, danh tiếng sẽ càng lớn, chuyện tốt đó! Nói không chừng ngày mai sẽ có đạo diễn nổi tiếng đến mời anh đóng phim!”

Mộc Thanh tức giận vỗ lên cặp mông co dãn của cô, xúc cảm thoải mái làm anh luyến tiếc rời đi, lại vỗ thêm một cái.

“Em cứ quậy đi! Anh làm vậy là vì ai? Bây giờ bị ông nội mắng, em chẳng những không an ủi anh mà còn nghĩ ra ý tưởng tệ hại, em muốn hại chết anh hả!”

Thật ra anh muốn xem Triệu An An nhảy thoát y, nhưng chắc chắn là cô thấy anh phải đi, cho nên mới có thể cố ý nói như vậy để kích thích anh, cô mà khiêu vũ cái gì chứ!

“Ai ôi, mị lực của em kém đến như vậy hả? Nhảy thoát y rồi mà cũng không có ai thèm xem? Hình như hôm qua có người còn gióng trống khua chiêng để cầu hôn em, kết quả hôm nay liền trở mặt, may mà em không có đồng ý, nếu đồng ý thì lỗ rồi!”

Mộc Thanh cúi đầu cắn đoá hoa trước ngực cô, nghe thấy tiếng kêu đau của cô thì mới ngẩng đầu huy hiếp: “Nếu em không buông tay, anh sẽ cởi quần áo của em, đến lúc đó em đừng mắng anh cầm thú, anh đã không chạm vào em nửa năm rồi, lập tức bùng nổ cũng không phải là đùa giỡn, em muốn thử không? Hả?”

Triệu An An sợ đến mức vội vàng tránh khỏi người anh: “Đi đi đi, nhanh cút đi!”

Ngực cô bị Mộc Thanh cắn đau, tức giận mắng anh: “Anh là chó hả? Cắn em mấy lần, đau quá!”

“Không sao, em có thể cắn lại!”

“Xời! Anh có gì tốt mà cắn!”

Mộc Thanh cười lắc đầu: “Được rồi không giỡn với em nữa, bây giờ anh phải đến bệnh viện, em nhớ phải ăn sáng, có lẽ dì Đậu đã làm xong rồi. Cơm nước xong thì lái chiếc xe mà hôm qua anh tặng cho em để mà đến trường, có chuyện gì thì gọi cho anh.”

“Anh không ăn cơm hả?”

“Không kịp rồi, anh đến bệnh viện trước.”

Mộc Thanh nói xong, nhanh chóng mặt quần áo, rửa mặt rồi ra khỏi cửa.

Triệu An An đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn thấy Mộc Thanh đi ra, ngồi vào chiếc xe Audi màu đen, sau đó dần biến mất khỏi tầm mắt của cô.

Chiếc xe Audi đó, là xe của Mộc Thanh trước kia, đã lâu rồi cô chưa thấy nó, thì ra anh để nó ở đây.

Chẳng lẽ anh thường tới đây sao?

Hay là nói, anh chuẩn bị sau này... Dẫn cô tới đây ở?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi