HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cổ Anh Kiệt không chịu tin tưởng Cổ Thiên Việt sẽ hại Trịnh Luân, bởi vì điều này hoàn toàn không thể!

"Tình cảm giữa Thiên Việt và Luân Luân tốt như vậy, hơn nữa còn dự định cưới con bé? Sao lại hạ độc con bé được? Ở nhà nó rất hay khen Luân Luân, không có chút ác ý với con bé! Hơn nữa còn kêu mẹ của nó làm điểm tâm cho Luân Luân, tất cả thứ mà Luân Luân yêu thích nó đều nhớ kỹ".

Trịnh Kinh đã dự liệu vợ chồng Cổ thị sẽ không dễ dàng tin tưởng chuyện Cổ Thiên Việt hạ độc Trịnh Luân, nghe xong hai bọn họ nói chuyện, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

"Cổ Thiên Việt để thuốc độc ở trong người, sau đó mang đến cho Luân Luân ăn, làm cho cô ấy trúng độc từ từ".

Ngô Tư cảm thấy, điều này thật sự rất là hoang đường!

Trước mười lăm phút bà còn đang đắm chìm bên trong cảm xúc con gái được sung sướng, sau mười lăm phút lại được nghe tin con nuôi muốn giết con gái ruột của mình!

"Cậu nói bậy, điều đó không có khả năng!"

Bà không tin, hoặc là nói, căn bản là bà không muốn tin tưởng chuyện này là thật.

Trịnh Kinh kiên nhẫn giải thích cho vợ chồng hai người, đồng thời cũng kiên nhẫn giải thích cho Trịnh Luân, quá trình xảy ra chuyện này.

"Cổ Thiên Việt lừa các bác thì Luân Luân đã không còn ở đây, đúng không? Nhưng mà trên thực tế, Luân Luân vẫn sống tốt. Vì sao hắn muốn lừa các bác? Hắn trong tay cái kia tiểu Ngân khóa là như thế nào đến? Hắn đã sớm nhận ra Luân Luân, các bác biết không? Hắn đã vài lần có ý đồ giết Luân Luân!".

"Luân Luân không nhớ rõ nhiều chuyện, khi đó cô ấy còn quá nhỏ, nhưng Cổ Thiên Việt lại nhớ rõ! Con tìm được cha mẹ ruột của Cổ Thiên Việt rồi, tra được tuổi thật của hắn không phải hai mươi bảy tuổi, mà là ba mươi mốt tuổi. Nói cách khác, thời điểm các bác thu dưỡng hắn, hắn đã mười một tuổi rồi, hắn che giấu tuổi thật của mình thật giỏi!".

"Cổ Thiên Việt gần mười năm, chưa từng thân cận với người khác, riêng chỉ có thân cận vố mình Luân Luân, đó là vì sao? Chẳng lẽ liền bởi vì Luân Luân xinh đẹp lại thiện lương? Không, các bác cũng không biết, hắn đã sớm xét nghiệm thân thể Luân Luân và vợ chồng hai bác! Hắn sớm biết Luân Luân là con gái ruột của các bác, nhưng chưa từng nói ra, đây chẳng lẽ còn không đủ chứng minh vấn đề sao?". 

Ngô Tư nghe Trịnh Kinh nói kinh ngạc cơ hồ ngay cả đều đứng cũng không vững!

Cổ Thiên Việt hắn đã xét nghiệm thân thể bọn họ?!

Hắn nói Trịnh Luân đã chết không thể nghi ngờ là lời nói dối, nhưng hiện tại hắn có nói dối hay không cũng không trọng yếu, quan trọng là, hắn thật sự bỏ độc giết Trịnh Luân sao?

Hơn nữa là sau khi biết thân phận Trịnh Luân, vẫn muốn giết con bé?

"Không được, tôi muốn đích thân hỏi Thiên Việt một chút! Tôi muốn nghe nó nói như thế nào!".

Ngô Tư nắm chặt cánh tay chồng mình, trong lòng thống khổ khó chịu như là bị xé rách.

Bà vẫn luôn biết rõ, Cổ Thiên Việt không muốn để bọn họ tìm được con gái, cũng không muốn để bọn họ sinh những đứa con khác, bởi vì thằng bé sợ mình sẽ bị vứt bỏ.

Nhưng kia chỉ là chút tâm tư của một đứa trẻ đã từng bị vứt bỏ mà thôi, thằng bé ôn hòa vô hại như vậy, làm gì có chỗ nào giống bộ dáng giết người!

Đây là con trai bọn họ nuôi hai mươi năm, bọn họ rất thương hắn!

Nuôi một con mèo nhỏ hay con cún cũng có tình cảm, huống chi nuôi lớn một con người! Hiện tại nghe được người khác nói thằng bé giết người, phản ứng đầu tiên của Ngô Tư là bảo vệ hắn.

Trong lòng bàn tay cũng là thịt mu bàn tay cũng là thịt, Trịnh Luân là con gái bọn họ, không thể để cho Trịnh Luân chịu oan ức, nhưng Cổ Thiên Việt cũng là con trai bọn họ, tuy rằng là con nuôi, nhưng bọn họ cũng không thể oan uổng nó!

Cổ Anh Kiệt lý trí hơn Ngô Tư một chút, tuy ông không muốn tin chuyện Cổ Thiên Việt sẽ giết người, nhưng ông cũng hiểu được, Trịnh Kinh thân là hình cảnh, lời nói sẽ không nói lung tung.

Ông cau mày thật chặt, đột nhiên hỏi nói: "A Kinh, tối hôm qua không phải con ở chung một chỗ với Thiên Việt sao? Thằng bé đâu rồi?".

"Ở bệnh viện."

"Thằng bé ở đó sao?".

"Đúng vậy, tối hôm qua con đả thương hắn, sợ hai người lo lắng, nên không cho hắn về nhà, đưa hắn đến bệnh viện trị liệu". Trịnh Kinh không nháy mắt nói dối với cha vợ mẹ vợ tương lai.

May mắn hắn không trực tiếp đánh chết Cổ Thiên Việt, bằng không hôm nay thật đúng là không có cách nào giao cho vợ chồng Cổ thị!

Hắn phải làm cho này đôi vợ chồng này nhận ra, rốt cuộc mình đã nuôi ra một con sói mắt trắng như thế nào, nếu không bọn họ còn cho rằng con trai là người tốt, sẽ cảm thấy Cổ Thiên Việt bị oan uổng. Này về sau càng bất lợi với Trịnh Luân và hắn.

"Các bác muốn gặp hắn nói chuyện, con dẫn hai người đi gặp".

Trịnh Kinh nói xong, liền nhấc chân đi ra ngoài, chờ đi đến ngoài cửa, hắn mới nói: "Nhưng mà, cha mẹ ruột của Cổ Thiên Việt cũng đến đây, hai nhà các bác dễ dạng chạm mặt, chuyện trước kia, nói không chừng cũng có thể có nhận thức mới."

Trong nháy mắt hai người Cổ Anh Kiệt và Ngô Tư bị lời nói Trịnh Kinh làm đơ ở chỗ đó.

Cha mẹ ruột của Cổ Thiên Việt cũng tới đây?

Rất ngoài ý muốn!

Căn bản là bọn họ chưa chuẩn bị tốt tâm lý!

Cổ Thiên Việt chưa bao giờ nhắc tới chuyện cha mẹ ruột của mình, ngẫu nhiên hỏi thằng bé, thằng bé cũng đều nói không nhớ rõ, bởi vậy bọn họ cho tới bây giờ cũng không giúp đỡ đi tìm cha mẹ Cổ Thiên Việt.

Bọn họ đều nghĩ rằng, đời này Cổ Thiên Việt đều là con trai của bọn họ, sẽ không đi tìm cha mẹ thằng bé.

Hiện tại, bọn họ tìm được con gái của mình rồi, Cổ Thiên Việt cũng tìm được cha mẹ của mình rồi, bọn họ như thế nào cũng không nên tị mà không thấy.

Vợ chồng hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, qua một hồi lâu, cuối cùng lại rất kiên định nói: "Được, cũng nên gặp mặt bọn họ!".

Bọn họ đi theo Trịnh Kinh đi đến trước một gian phòng bệnh, còn chưa tới cửa, đã nghe được bên trong phát ra tiếng chửi bậy tranh cãi ầm ĩ. Hai vợ chồng kinh ngạc không thôi, sao lại nghe hình như phòng bệnh không chỉ có hai người cha mẹ Cổ Thiên Việt, giống như là có mấy chục người ở bên trong la hét!

m thanh kia vang động trời, thật sự là có chút dọa người.

Nhưng mà, càng đi vào trong, càng dọa người hơn!

Trịnh Kinh mới vừa mở cửa ra, một chiếc giày liền bay tới hướng Ngô Tư, nếu không phải Trịnh Kinh tay mắt lanh lẹ dùng một tay hất chiếc giày kia đi, khẳng định giày đã bay vào mặt Ngô Tư rồi!

Nhưng mà, Ngô Tư không quan tâm tới vấn đề chiếc giày nữa, bà và Cổ Anh Kiệt đều bị tình huống hỗn loạn ở bệnh viện dọa mà sợ ngây người!

Phòng bệnh nho nhỏ, ít nhất có hơn hai mươi người vây quanh Cổ Thiên Việt tức giận đánh mắng, bọn họ dùng tiếng địa phương, mắng loạn xạ, ai ai cũng là vẻ mặt dữ tợn, quần áo tả tơi, rối bù, hơn nữa hung thần ác sát, thoạt nhìn tựa hồ muốn ăn thịt người vậy!

Phòng bệnh một mảnh hỗn loạn, ba người Trịnh Kinh tiến vào, thế nhưng không có ai để ý tới bọn họ, đều đang liều mạng "chào hỏi" đối thủ.

"... Mày đừng có nằm mộng! Tất cả tiền Cổ gia sau này đều sẽ về tay anh cả là tao, mày là con gái gả ra ngoài, còn muốn chia tiền? Muốn đi gặp quỷ không, để tao đạp mày chết!".

"Tôi là chị thứ hai của Tiểu Hải, sao không không thể được Cổ gia chia tiền! Cha mẹ nuôi Tiểu Hải đều là giáo sư, khẳng định có rất nhiều tiền, một mình độc chiếm không sợ chống đỡ không nổi mà chết sao! Không! Cái quái gì! Lúc trước là anh khuyên Tiểu Hải đi theo bọn buôn người, đừng cho là tôi không biết! Năm đó căn bản là anh không có ý gì tốt!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi