HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

“Biết thì thế nào! Nếu không phải tôi để hắn đi theo bọn buôn người, nếu không phải tôi dạy hắn làm sao để lấy lòng kẻ có tiền, người của Cổ gia làm sao có thể muốn hắn? Nếu không phải tôi dạy hắn làm sao biết được ai có tiền, làm sao để gài bẫy người khác, hắn làm sao ở nhà cao cửa rộng, mặc quần áo tốt như vậy? Tất cả của hắn đều nhờ tôi mà có được, gia sản về sau phải cho tôi!”

“Đánh rắm, liên quan gì đến ông! Năm đó đám người buôn lậu kia đã sớm nói, là Tiểu Hải lanh lợi cướp khóa trường mệnh của đứa bé khác, giả vờ làm bạn thân của đứa bé kia, sau đó nói dối đứa bé của Cổ gia đã chết, lúc này mới được Cổ gia dùng giá cao mua đi! Là chính hắn khéo léo, ông đừng tự dát vàng lên mặt mình!”

Giọng nói người phụ nữ cao vút lến, truyền vào lỗ tai ba người Trịnh Kinh, làm cơ thể ba người đồng thời chấn động!

Hóa ra chân tướng năm đó lại như thế này sao?!

Hôm nay Ngô Tư đã chịu quá nhiều sự kích thích! Đột nhiên biết năm đó bỏ lỡ con gái là do Cổ Thiên Việt giở trò quỷ, đại não bà đột nhiên trở nên trống rỗng!

Cổ Anh Kiệt cố nén sự đau lòng đối với con gái và sự phẫn hận với Cổ Thiên Việt, ôm chặt vợ đang lung lay sắp đổ, cắn răng nói: “Tư Tư, em không thể ngã xuống, chúng ta phải biết rõ ràng mọi chuyện mới được! Nếu thật là Thiên Việt cố ý làm hại chúng ta không gặp được Tích Tích, nếu thật sự là nó hạ độc Tích Tích thì chúng ta phải đòi lại sự công bằng cho con bé!”

Ông gọi nhũ danh của cô, mà không gọi cô là Luân Luân, bởi vì đối với ông và Ngô Tư mà nói, cái tên “Tích Tích” này đã bị bọn họ chôn dấu sâu dưới đáy lòng, chỉ cần hơi chút chạm vào, lòng sẽ đau đến nhỏ máu, bọn họ không cẩn thận đánh mất con gái, tốn hơn hai mươi năm mới tìm được cô, không thể để cô chịu thiệt thòi!

Nếu Cổ Thiên Việt vẫn luôn lừa gạt bọn họ, lợi dụng bọn họ, như vậy bọn họ còn nói chuyện tình thân với hắn làm gì!

Nước mắt của Ngô Tư không khống chế được mà rơi xuống, bà gắt gao cầm tay chồng, ép buộc mình phải trở nên kiên cường: “Anh nói rất đúng, chúng ta phải điều tra rõ tất cả!”

Trên giường bệnh, Cổ Thiên Việt bị sáu bảy đứa bé vây quanh, có đứa liều mạng chui vào trong ngực hắn ta, có đứa ghé vào trên lưng, có đứa thít chặt cổ hắn ta sống chết không chịu buông tay, có đứa không có gì để nắm, liền liều mạng túm tóc của hắn ta, còn có hai đứa nhỏ một đứa ôm một chân, liều mạng kéo ra ngoài, hai chân của hắn ta sắp bị hai đứa bé kéo thành chữ nhất!  

Băng gạc quấn trên cánh tay của Cổ Thiên Việt đã thấm đầy máu tươi, sắc mặt của hắn ta vô cùng tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, sự phẫn nộ và oán hận trong ánh mắt có thể thấy được rõ ràng.

“Cút ngay, các người đều cút ngay cho tôi! Nếu không cút, tôi sẽ giết sạch các người! Tôi muốn giết các người! Các người ngay cả heo chó cũng không bằng, cút đi! Đừng chạm vào tôi!”

Trong mắt hắn ta hiện lên sát khí thật sự, thoạt nhìn không giống như uy hiếp bình thường, mà thật sự muốn giết chết mấy đứa bé kìa.

Cổ Anh Kiệt và Ngô Tư nghe thấy mà trong lòng phát lạnh, người trước mắt ác độc như vậy thật sự là đứa con trai mà bọn họ nuôi dưỡng hai mươi mấy năm sao?!

Trước kia hắn nghe lời như vậy lại là một người nhát gan, ngày thường rất yêu thương động vật nhỏ, hiện tại lại muốn giết người?!

Kể cả mấy đứa nhỏ kia có chút quá trớn, nhưng đều là những đứa bé chưa được mười tuổi a, bọn nó cái gì cũng không hiểu, chỉ là bị người lớn dạy hư mà thôi!

Đứa bé chưa đủ tuổi vị thành niên nếu giết người sẽ không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, bởi vì bọn nó còn quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu, hình phạt không hợp lý.

Người tàn nhẫn vô tình trước mắt này, căn bản không phải Cổ Thiên Việt mà bọn họ quen biết!

Chung quanh có quá nhiều người, quá ầm ĩ, Cổ Thiên Việt không phát hiện vợ chồng Cổ thị đã đi vào, tay hắn ta bị thương nghiêm trọng, ngón tay cũng bị gãy, tuy rằng hôm nay đã được nối liền, nhưng căn bản không thể lành nhanh như vậy được, cho nên hắn ta không dám dùng tay, chỉ dùng chân đá mạnh hai đứa bé đang túm chân hắn ta.

Sức lực của đứa bé không thể bằng người lớn, kể cả Cổ Thiên Việt bị thương, nhưng hắn ta tàn nhẫn như vậy, hai đứa bé kia rất nhanh bị hắn ta đá ngã xuống.

Hai đứa nhỏ ngã trên mặt đất oa oa khóc lớn, nhưng Cổ Thiên Việt không để ý tới bọn nó, cúi đầu ghé một đứa khác đang ra sức kéo tóc của hắn ta cắn một ngụm.

Vai của đứa nhỏ non nớt, bị Cổ Thiên Việt cắn rớt một khối thịt to!

Máu tươi giàn giụa, đứa bé bị đau lập tức liều mạng hét lên: “Mẹ, hắn cắn con! Đau chết mất!”

Nhưng không có ai quan tâm nó.

Ba mẹ hắn đang liều mạng với những anh chị em khác, hiện tại đánh chết một người thì bớt chia một phần tài sản, con tính là gì, mất một miếng thịt thì cứ mất, cũng không phải không mọc ra được! Những đứa bé ra khe suối chơi thường bị lợn rừng hoặc những động vật khác cắn bị thương, căn bản không có người để ý.

Đứa bé đau không chịu được, nhưng không ai quản, ý nghĩ trả thù lập tức bùng nổ, lấy ra khí thế tàn nhẫn mà ngày thường hay đánh nhau với người khác, bổ nhào lên người Cổ Thiên Việt, đột nhiên cắn lỗ tai hắn ta chết sống không chịu nhả ra!

Cổ Thiên Việt đau đến mức kém chút nữa thì hôn mê!

Hắn ta bất chấp ngón tay còn chưa lành hắn, nắm thành nắm đấm ra sức đánh vào đầu đứa bé.

Sau khi hắn ta đánh đứa bé ngất xỉu mới phát hiện, tai của hắn ta đã bị cắn đứt! Vừa rồi bởi vì hắn ta quá đau, căn bản không biết lỗ tai đã rơi xuống!

Cổ Anh Kiệt và Ngô Tư là hai vị giáo sư đại học cả đời chỉ biết dạy người ta tri thức vừa nhìn thấy một màn máu me tàn nhẫn như vậy thiếu chút nữa thì nôn ra!

Đây là người sao?

Đây căn bản không phải là người a!

Là con người thì làm sao lại dùng cách này để đánh nhau! Là con người thì tại sao lại dùng răng để chiến đấu!

Cổ Thiên Việt trước mắt giống như một con sói lạnh lùng tàn nhẫn, không hề có lý trí, không có sự lương thiện và tính người!

Hai vợ chồng rốt cuộc tin tưởng, Cổ Thiên Việt rất có thể đã hạ độc Trịnh Luân, hắn ta có thể giết người!

Sắc mặt Ngô Tư không còn chút máu, sợ tới mức trắng bệch, nếu không phải Cổ Anh Kiệt và Trịnh Kinh một trái một phải che chở bà, hiện tại chắc chắn bà sẽ quay người chạy trốn.

Cổ Thiên Việt nhìn thấy lỗ tai bị cắn rớt lập tức bạo phát, hắn ta mãnh liệt đá đứa bé đã ngất xỉu kia một trận, cho đến khi đứa bé kia không ngừng hộc máu, hắn ta mới đá đứa bé xuống mặt đất.

Hắn ta đang muốn cắn đứa bé đang thít chặt cổ mình, lại bỗng nhiên xuyên qua đám người nhìn thấy Cổ Anh Kiệt và Ngô Tư đang đứng ở cửa.

Động tác cắn người của hắn ta lập tức cứng lại!

Bọn họ đến đây lúc nào?

Bọn họ thấy được bao nhiêu rồi?

Tên Trịnh Kinh đáng chết kia đã nói gì với bọn họ, tại sao ánh mắt bọn họ nhìn hắn ta lại xa lạ như vậy! Thật giống như bọn họ không quen biết hắn ta!

“Không không không, ba, mẹ! Hai người nghe con giải thích, hai người đừng hiểu lầm con! Con vĩnh viễn đều là con trai của hai người! Hai người không thể vứt bỏ con! Những người này đều không liên quan đến con, con không quen biết bọn họ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi