HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Giọng nói của Cảnh Dật Nhiên có chút lắp bắp: “Anh, em...”

“Đi ra ngoài!”

Cảnh Dật Thần lạnh lùng, trực tiếp ngắt lời Cảnh Dật Nhiên, ra lệnh đuổi người.

Những lời phía sau của Cảnh Dật Nhiên đều không thể nói ra, Cảnh Trí bị Cảnh Dật Thần làm cho run rẩy cả người, sợ hãi trốn ở sau lưng Cảnh Dật Nhiên.

Thượng Quan Ngưng lau nước mắt, nhìn thấy Cảnh Dật Nhiên áy náy và Cảnh Trí không biết nên làm sao, liền nói: “Dật Thần, đừng doạ đứa nhỏ.”

Cảnh Trí rất thân với Thượng Quan Ngưng, bình thường rất thích vùi vào lòng cô, hôm nay lại lẳng lặng đứng sau lưng Cảnh Dật Nhiên, không có giống như trước kia, bổ nhào vào ngực cô.

Cảnh Trí nhìn thoáng qua Thượng Quan Ngưng khóc đến nỗi hai mắt sưng húp, sau đó cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Dì, thật xin lỗi, con làm anh bị thương, sau này con không bao giờ chạm vào anh nữa, dì không cần giận con, được không?”

Thượng Quan Ngưng nhìn thấy gương mặt chán nản và ánh mắt buồn bã của Cảnh Trí thì liền đau lòng, ôm Cảnh Trí mới một tuổi vào lòng.

Cô nhẹ nhàng lau nước mắt của Cảnh Trí, hôn lên trán bé, ôn nhu dỗ dành: “’A Trí thật ngoan, dì không có giận con. Đây không phải là lỗi của con, đừng sợ, có thể chạm vào anh, nhưng mà lần sau không nên dùng quá nhiều sức, không nên làm anh bị thương.”

Cảnh Trí chỉ là con nít mà thôi, bé không hiểu gì hết, mấy ngày nay cũng phải chống đỡ những thứ mà ở tuổi này không nên thừa nhận rồi.

Tuy Thượng Quan Ngưng đau lòng cho Cảnh Duệ muốn chết, nhưng mà cô không thể giận dỗi với một đứa nhỏ ngây thơ không biết gì.

Cảnh Trí thích chơi với Cảnh Duệ, cô đã biết từ lâu, nhưng không hề ngăn cản.

Chỉ cần trong cơ thể Cảnh Duệ có một chút mầm độc là cô đã đau lòng muốn chết rồi, bây giờ ôm Cảnh Trí cả người đều là mầm độc, cô cũng đau lòng như thế.

Trước kia, cô không cảm thấy Cảnh Trí có gì khác với người bình thường, bây giờ nhìn thấy Cảnh Duệ bị lây mầm độc, cô mới biết tình trạng thân thể Cảnh Trí xấu đến thế nào.

Cảnh Trí được Thượng Quan Ngưng ôm vào lòng, còn được cô hôn một cái, gương mặt nhỏ nhắn liền xuất hiện vẻ kinh ngạc, sau đó muốn đây Thượng Quan Ngưng ra: “Dì, sao dì lại hôn con? Dì không sợ con lây bệnh cho dì sao? Người khác rất sợ con, cũng không chơi với con...”

Thượng Quan Ngưng vẫn ôm Cảnh Trí như trước, không có buông tay.

Cô biết, mấy ngày nay Mộc Sâm và Mộc Đoá đã được Mộc Vấn Sinh đón về nhà, không cho hai đứa tiếp xúc với Cảnh Trí, sau khi Trịnh Luân sinh sản, lúc đầu định ở lại bệnh viện Mộc thị một tuần, nhưng vì phòng ngừa Lạc Lạc và Vi Vi bị lây bệnh mà cũng xuất viện về nhà.

Đại đa số người trong bệnh viện đều không biết cuối cùng thì thân thể Cảnh Trí xảy ra vấn đề gì, nhưng mà bọn họ mơ hồ cảm thấy thân thể của Cảnh Trí có mầm độc, cho nên rất nhiều người không chịu tới gần bé.

Lúc trước Cảnh Trí là đứa nhỏ hoạt bát, giống như Cảnh Dật Nhiên, rất thích nói chuyện, lúc ngã sấp xuống cũng không bao giờ khóc, vẫn luôn cười hi hi ha ha.

Nhưng mà hai ngày nay bé lại khóc rất nhiều, bởi vì tất cả mọi người đều trốn tránh bé, ánh mắt nhìn bé cũng tràn ngập đề phòng.

Suy nghĩ của đứa nhỏ rất mẫn cảm, Cảnh Trí không thông minh như Cảnh Duệ, nhưng cũng là đứa nhỏ thông minh, nhìn thấy ánh mắt như thế của người khác, bé đã đau lòng vài ngày rồi.

Thượng Quan Ngưng không muốn Cảnh Trí phải chịu như thế.

Cảnh Trí không sai, cũng không nguy hiểm như thế, ôm bé một cái, hôn bé một cái, cũng không xảy ra chuyện gì.

Trước kia cô cũng thường xuyên ôm Cảnh Trí, nhưng chưa từng bị lây bệnh, Cảnh Duệ bị lây nhiễm chỉ là việc ngoài ý muốn mà thôi.

“Con không có bệnh, A Trí, con tốt lắm, con xem, dì ôm con cũng không sao. Có vài người hiểu lầm con, sau này họ sẽ hiểu thôi. Nếu không ai chơi với con, chờ anh tỉnh lại, dì kêu nó chơi với con.”

Cảnh Trí trừng lớn hai mắt: “Dì, dì nói thật sao? Dì còn cho anh chơi với con hả?”

Thượng Quan Ngưng nắm bàn tay nhỏ bé của Cảnh Trí, nhìn thấy trên ngón tay mập mạp của bé, móng tay đã bị cắt sạch sẽ, nói nghiêm túc: “Đúng vậy, thật, con có thể chơi với anh. Nhưng mà, con phải cẩn thận một chút, đừng làm anh bị thương, được không?”

“Tốt tốt! Thật tốt quá!”

Cảnh Trí lập tức mừng rỡ, đây là lúc bé vui nhất trong mấy ngày nay!

Bé hoan hô rời khỏi lồng ngực của Thượng Quan Ngưng, vội vàng chạy đến bên cạnh Cảnh Dật Nhiên, nâng gương mặt nhỏ nhắn, nở nụ cười vô cùng sáng lạn: “Ba ba, ba nghe thấy không? Con còn có thể chơi với anh!”

Đột nhiên Cảnh Dật Nhiên muốn khóc, hắn không ngờ Thượng Quan Ngưng lại đối xử tốt với Cảnh Trí như vậy!

Cô rất tinh tế, chẳng những chủ động ôm Cảnh Trí, còn trấn an tâm hồn bi thương của bé, này đối với Cảnh Trí mà nói, là hành động tốt nhất để kéo bé ra khỏi bóng ma!

Hai ngày nay, Cảnh Dật Nhiên đã nói chuyện với Cảnh Trí rất nhiều, nhưng bé đều nghe không vào, vẫn luôn buồn bực không vui, hoàn toàn không có sự ngây thơ và vui vẻ của trẻ con.

Mà bây giờ, cuối cùng thì bé cũng cười!

Cảnh Dật Nhiên ôm con trai, cười nói: “Được, chờ anh con tỉnh, con lại chơi với anh.” 

Cảnh Trí gật đầu thật mạnh, trong ánh mắt xinh đẹp là vui mừng và hưng phấn.

Cảnh Dật Nhiên không ở trong phòng bệnh lâu lắm, hắn nhanh chóng ôm Cảnh Trí rời đi, trước khi đi, hắn nhìn sâu vào mắt Thượng Quan Ngưng, nhẹ giọng nói: “Cám ơn!”

Giữa trưa, khẩu vị của Cảnh Trí đã trở lại, bé ăn rất nhiều đồ ăn, sau khi ăn còn kêu Cảnh Dật Nhiên gói cánh và chân gà đem về.

Cảnh Dật Nhiên tưởng bé chuẩn bị cho mình ăn vặt nên cũng không quản bé.

Buổi chiều, khi Cảnh Dật Nhiên đang bận rộn, Cảnh Trí liền lặng lẽ chuồn khỏi văn phòng của hắn, đi đến phòng bệnh của Cảnh Duệ.

Trong phòng bệnh, Cảnh Duệ vẫn chưa tỉnh, Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần vẫn canh giữ bên người bé như trước.

Cảnh Trí nhón chân đi vào, nhìn thoáng qua Cảnh Dật Thần lạnh lùng như tượng, sau đó đi đến trước mặt Thượng Quan Ngưng, đưa cánh và chân gà cho cô: “Dì, dì ăn đi! Ăn được!”

Giữa trưa Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần chỉ ăn qua loa mà thôi, bọn họ đều lo lắng cho Cảnh Duệ cho nên ăn không vô.

“Con ăn đi, dì không đói.”

Thượng Quan Ngưng không muốn ăn, nhưng Cảnh Trí vẫn muốn đưa cho cô, làm trong lòng cô vừa ấm áp vừa cảm động.

“Vì sao? Con vẫn rất đói, vì sao dì không đói?”

Thượng Quan Ngưng không biết nên giải thích chuyện này với Cảnh Trí thế nào, bé vẫn luôn đói, là bởi vì thân thể của bé không giống người thường!

“Con đang lớn, đương nhiên sẽ đói bụng, con cứ giữ lại ăn đi, dì không ăn đâu.”

“Dì, có phải dì không thích con không?” Cảnh Trí cầm gà, trên gương mặt nhỏ nhắn đều là uỷ khuất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi