HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Xuất ngoại học tập khoa học, là Trịnh Vũ Lạc tự mình yêu cầu, ba mẹ đều không yên tâm, nhưng tâm ý cô đã quyết, sau khi từ biệt em gái liền lẻ loi một mình đi ra nước ngoài.

Từ sau khi Cảnh Trí mất tích, ô bệnh nặng một hồi, trong lòng liền để lại một nút thắt không thể giải.

Lúc trước tuổi nhỏ không hiểu chuyện, được người trong nhà cưng chiều trong lòng bàn tay ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, chậm rãi lớn lên, sự áy náy cùng hối hận trong lòng càng ngày càng nặng.

Cô không dám đi gặp ba mẹ Cảnh Trí, thậm chí ngay cả người nhà mình cũng không dám nhìn.

Mộc Câm nói, Cảnh Trí không chết, nhưng hắn bị người bắt đi sẽ sống không bằng chết.

Sống không bằng chết sao?

Trịnh Vũ Lạc không biết cuộc sống của Cảnh Trí ở trong bóng tối như nào, cô chỉ biết là, chính mình này sáu năm qua đều giãy giũa giữa sự sống chết, bị dày vò trong đau khổ.

Cô hận chính mình!

Cô muốn tự sát vô lần rồi lại từ bỏ vô số lần.

Không phải cô sợ chết, mà cô cảm thấy trước khi tìm được Cảnh Trí, xác định được Cảnh Trí vẫn sống sót thì cô không có tư cách chết đi.

Ý thức có chút mơ hồ, Trịnh Vũ Lạc hung hăng cắn chặt đầu lưỡi, muốn giữ cho mình sự tỉnh táo.

Cô chuyên nghiên cứu khoa học, tuy rằng sẽ không làm phẫu thuật, nhưng cũng coi như là nửa bác sĩ, cô biết, nếu có thể giữ được sự tỉnh táo càng lâu, khát vọng sống càng mãnh liệt, khả năng sống sót sẽ cao hơn.

Bên tai vang tiếng bước chân không nhanh không chậm, càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.

Là Sean!

Ác ma giết người kia!

Trịnh Vũ Lạc nhắm mắt lại, ngừng thở, giả vờ mình đã chết.

Một tiếng cười vang lên trên đỉnh đầu: “Mạng cô rất lớn, bị tôi đá một cái cũng chưa chết, cô nhìn bạn học kia của cô không phải đã chết sao? Tại sao cô lại còn sống?”

Ngụy trang thất bại!

Cô rõ ràng đã cố gắng giả vờ, hơn nữa cô cũng thật sự sắp chết, hắn tại sao lại phát hiện mình còn sống?!

Quả nhiên là ác ma!

Nếu đã bị nhìn thấu, Trịnh Vũ Lạc cũng không giả vờ nữa, cô mở to mắt, nhịn xuống sự đau đớn toàn thân, hơi hơi ngước mắt nhìn Sean: “Đừng giết tôi, tôi không thể chết được, không thể……”

Cô quá suy yếu, giọng nói nhỏ đến mức chính cô còn không nghe được mình nói gì, nhưng Cảnh Trí lại nghe rõ ràng.

Không nói thính lực của hắn vượt trội hơn người bình thường, chẳng sợ nghe không được, hắn còn có thể nhìn hiểu được khẩu hình miệng của Trịnh Vũ lạc —— cô không nói tiếng Anh, là tiếng Trung!

Kỳ quái, hắn rõ ràng không nhớ rõ mình đã học tiếng Trung, tại sao lại nghe hiểu lời nói cảu cô?

Hắn xác định không có học qua ngôn ngữ này ở tổ chức sát thủ.

Quá khứ có rất nhiều chuyện hắn đều không nhớ rõ, hắn có thể nghe hiểu tiếng Trung, chẳng lẽ là khi còn nhỏ học qua sao?

Hắn vốn dĩ muốn dĩ cho người này thêm một đá nữa, để cô nhanh chóng chết đi, những học viên này đều không có một người tử tế! Tất cả đều đáng chết!

Nhưng bỗng nhiên hắn không muốn làm nữa.

Cảnh Trí cho hai tay vào túi quần tây trắng, kéo giọng hô to: “Mau tới cứu mạng người, có người bị thương!”

Giọng hắn thanh nhuận trong sáng, giống như được nước suối tẩy qua cực kì dễ nghe, mang theo sự gợi cảm của một thiếu niên, khiến người trầm mê.

Trịnh Vũ Lạc lại tỉnh táo lạ thường!

Cô không nghe lầm chứ? Hắn gọi người tới cứu cô?!

Hắn không phải muốn giết cô sao? Đang chơi trò gì đây?

Giọng nói của hắn trong treo, quanh quẩn trong vườn trường, có người từ trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vừa thấy là Cảnh Trí sợ tới mức rụt về.

Hôm nay ác ma lại tới trường học, không có một học sinh hay thầy giáo nào dám xuất hiện trước mặt hắn, hắn cực kỳ thích giết chóc, lấy tính mạng của người khác là sự yêu thích của mình, căn bản không vì một lý do gì, càng quan trọng là, hắn giết nhiều người như vậy, nhưng luôn bình an không có việc gì!

Kể cả người hắn giết có quyền lực bao nhiêu, vị trí cao như thế nào, tài sản giàu có bao nhiêu, hắn đều không phải gánh vác bất luận trách nhiệm gì!

Một người như vậy ai dám đắc tội hắn?

Không ai vì một học sinh nữ ngày thường đi học cũng không có chút tiếng tăm nào mà đắc tội ác ma.

Cảnh Trí thở dài một tiếng: “Ai, xem ra mạng cô cũng không lớn, quan hệ cũng không tốt, không ai chịu tới cứu cô, được rồi, cô vẫn nên chết đi. Người ở đây, chết một người thì bớt một người, ngày nào đó tôi có thể giết sạch những người ở đây, tôi sẽ vui vẻ!”

Hắn nói xong, nhìn lướt qua trường học, thong thả ung dung đi ra cổng trường, ngồi lên chiếc xe thể thao của mình chạy như bay rời đi.

Trịnh Vũ Lạc nằm trên mặt đất lạnh băng, trong lòng cũng một mảnh thê lương.

Sean nói không sai, các mối quan hệ của cô thật sự không tốt, cô đã dùng hết toàn bộ lúc còn nhỏ rồi, tất cả các vận may của cô, từ sau khi Cảnh Trí mất tích liền biến mất không thấy.

Sáu năm trước tính cách của cô đã xảy ra biến hóa lớn, cô không còn là cô chị hoạt bát kiêu ngạo nữa, mà biến thành một cô gái trầm mặc quái gở.

Đi vào nơi này, cô không hề quen biết ai, cũng không muốn đi làm quen, mục đích cô tới nơi này chỉ để tìm kiếm Cảnh Trí.

Trừ bỏ học tập, tất cả thời gian còn lại cô đều tìm hắn, căn bản không có thời gian để quen biết bạn bè.

Tin tức cô nhận được từ chỗ Mộc Sâm và Mộc Đóa có nói, Cảnh Trí có khả năng đang ở khu vực Bắc Mĩ, cho nên cô liền tới đây.

Dù đến tận cuối đời, dù phải tìm mọi ngóc ngách trên thế giới, cô cũng phải tìm được hắn!

Ý thức Trịnh Vũ Lạc dần dần mơ hồ, không biết cô đã gặp thoáng qua người mà cô muốn tìm, ý niệm duy nhất là cô không được chết!

Cảnh Trí lái xe chạy như bay trên đường cao tốc, di động lại một lần nữa vang, hắn căn bản muốn nghe, mà để cho chuông điện thoại reo vang, tùy tiện mà buông thả.

Nhưng hắn không để lâu lắm, đối diện xe của hắn đã có hai chiếc xe tải ngăn lại.

Hai chiếc xe tải chiếm cứ toàn bộ con đường, trừ khi biết bay, nếu không căn bản không qua được.

Cảnh Trí dẫm phanh, cởi bỏ dây an toàn, thong dong đi xuống.

Trên xr tải cũng có một người đi xuống.

Người này trên dưới bốn mươi tuổi, mặc một bộ tây trang màu xám đen, trên sống mũi là cặp kính gọng vàng, ngũ quan thâm thúy, tóc ngắn gọn gàng, là tiêu chuẩn của một quý tộc Châu Âu.

Người như vậy bước xuống xe tải có chút không thích hợp.

Cảnh Trí lạnh lùng dựa vào chiếc xe thể thao của mình, cười nhạo nói: “Peter, sao anh lại đổi xe thành xe tải rồi? Sao lại không ngồi chiếc Ferrari chống đạn của anh? A, tôi đã biết, anh đã phát hiện ra, Ferrari không chịu được sự va chạm đúng không?”

Sắc mặt Peter có chút khó coi.

Hắn thích nhất chiếc xe Ferrari, hắn đã sưu tập mười chiếc xe số lượng có hạn, trong vòng ba năm nay đều bị Sean đụng hỏng!

Tuy hắn rất giàu có, nhưng mỗi năm đều phải báo hỏng mấy chiếc Ferrari hắn cũng sẽ cực kì đau lòng!

Vì phòng ngừa chiếc xe thân yêu lại một lần nữa bị kẻ điên này đâm hỏng, hôm nay hắn cố ý thuê hai chiếc xe tải tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi