HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Trí hôm nay nhìn nhà ăn có nhiều cam như vậy, vui đến điên rồi, cậu ôm rất nhiều lên tầng hai, tất cả đều ôm lên trên giường, sau đó vẻ mặt hạnh phúc nằm ở trên quả cam, một bên gặm cam một bên nghi hoặc vấn đề ảnh chụp.

Cậu khẳng định là có anh trai, nếu không cậu không có khả năng lúc ký uéc dần dần biến mất. Chịu đựng mọi thống khổ lấy kim rạch lên bàn tay hai chữ "Anh trai".

Hơn nữa, từng mảnh nhỏ kí ức, không có cha, không có mẹ, chỉ có duy nhất anh trai.

Nhưng trong nhà ảnh chụp vì sao lạì không có anh trai?

Cậu lại không biết, Cảnh Duệ bởi vì là người thừa kế Cảnh gia, thân phận từ nhỏ đã chịu sự bảo vệ nghiêm ngặt, chưa bao giờ chụp ảnh chung với người khác.

Cảnh Duệ rất ít khi xuất hiện ở trước tầm mắt của công chúng, có thể nhìn thấy cậu, cũng chỉ là vài người ít ỏi trong nhà mà thôi.

Mộc Sâm và Mộc Đóa trước kia thậm chí còn không thể thường thấy cậu, mỗi lần dù cho gặp mặt cũng đều rất ngắn ngủi.

Cho nên, hiện giờ Cảnh Duệ dùng thế thân, thì cũng không bị phát hiện.

Cậu lớn lên thành dạng gì. Không có ai biết, có người biết thì cũng chỉ biết là cậu rất giống Cảnh Dật Thần mà thôi.

Cảnh Trí đối với việc ở quá khứ đều không có ấn tượng, người đàn ông và người phụ nữ trong ảnh chụp làm cậu có cảm giác quen thuộc, có cảm giác như đã từng quen biết, nhưng cẩn thận mà nói là cái gì cũng không nhớ nổi.

Cậu hôm nay chỉ thấy được một mình Cảnh Dật Nhiên, như vậy mẹ của cậu đâu? Cả ngày đều không ở nhà, ra ngoài? Hay là…… Đã chết?

Cảnh Trí lắc lắc đầu, thống hận vì mình đã mất trí nhớ.

Đều là do đám bác sĩ đáng chết kia!

Một ngày nào đó, cậu nhất định sẽ đòi lại tất cả! Cho bọn họ đi vào chỗ chết!

Cậu muốn đem mọi việc trong quá khứ điều tra rõ!

Cảnh Trí chính hận nghiến răng nghiến lợi, di động trên người cậu bỗng nhiên vang lên tiếng chuông nhỏ.

Cậu vừa mở ra liền thấy, trên màn hình điện thoại hiện lên số hiệu của tổ chức sát thủ rõ ràng. Người khác nhìn số hiệu này có lẽ sẽ không hiểu hàm nghĩa, nó có nghĩa: Sát thủ cơn lốc, tử vong. 

Không hề nghi ngờ, cơn lốc là chết trong quá trình ở trong tối giết Cảnh Duệ, cậu ta ở bảng tân nhân là người xếp hạng thứ tư, thực lực tương đương không tồi, không nghĩ tới nhanh như vậy đã chết!

Cảnh Trí có chút kinh ngạc, cũng có chút ngưng trọng.

Chỉ có người lạc vào trong Cảnh gia mới có thể cảm nhận được sự hung hiểm trong đó, năm người cùng nhau tới chấp hành nhiệm vụ giết người, hiện tại mới là đêm thứ nhất mà đã chết một người. Loại cảm giác này thật không thoải mái.

Bóng đêm mông lung, sương mù mờ mịt, Cảnh Trí từ cửa sổ lầu hai nhẹ nhàng nhảy xuống, biến mất trong bóng đêm mênh mang.

Cậu không quên nhiệm vụ bản thân tới là chấp hành, cậu muốn đi trước để lấy bộ trang bị, đem việc sai sót ứng phó mới được.

Nếu không cậu cái gì cũng không làm, rất dễ dàng khiến cho tổ chức sát thủ hoài nghi và kiêng kị, thân thế thật vất vả mới có chút phát hiện. Cậu không muốn chết, cũng không muốn bị hắt về Bắc Mĩ lần nữa rồi xóa sạch ký ức.

……

Cảnh Duệ nhìn di động hiện lên số hiệu kia, trên mặt không có bất luận cái biểu tình gì, sau đó động tác lưu loát thu thập trang bị.

Không sai, cơn lốc là do cậu giết, năm phút đồng hồ trước, cậu giả lại Cảnh Duệ nổ súng giết chết Cơn Lốc.

Sau đó di động liền thu được tin ngắn của tổ chức sát thủ.

Trên người của tổ chức sát thủ đều có một con chip, chính là vì có thể tùy thời khốnh chế sống chế việc sống chết của sát thủ.

Sự sống của sát thủ biến mất, chip lập tức sẽ sinh ra cảm ứng, sau đó đem số liệu truyền quay lại căn cứ sát thủ ở Bắc Mĩ, căn cứ sát thủ sẽ căn cứ vào đó ma tuyên bố lag sát thủ bỏ mạng.

Mà lúc này đây Cảnh Duệ sở dĩ lựa chọn tự mình động thủ, chứ không kêu Tiểu Lộc tới đối phó với Cơn Lốc, là vì muốn bảo vệ Tiểu Lộc, không cho cô bị bại lộ.

Nếu không mỗi một lần giết sát thủ, Tiểu Lộc đều không có ở Bắc Mĩ, vậy thì thật dễ khiến cho người khác hoài nghi.

Lúc này đây, cậu đã trở lại, Tiểu Lộc liền ở lại Bắc Mĩ, không có về thành phố A.

Cảnh Duệ một thân quần áo đen, trên mặt không chỉ có thay đổi một chiếc mặt nạ, lại còn có cố ý đeo một khẩu trang đen vào mũ đen. Đem toàn bộ khuôn mặt cậu chê khuất, phòng ngừa sẽ bị người khác nhận ra.

Cậu thu thập song trang bị, ngẩng đầu nhìn người đối diện cửa sổ kia.

Người kia có cùng thân hình tương tự cậu, khuôn mặt tương tự, thậm chí đến cái khí chất lạnh nhạt cũng giống nhau. Mếu hai người đồng thời xuất hiện, thì khười khác khẳng định sẽ cho rằng bọn họ là anh em song sinh.

Song sinh?

Cảnh Duệ chán ghét cái chữ này.

Cả từ nhỏ đã không thích có người lớn lên giống mình, hơn nữa bởi vì hai chị em Trịnh Vũ Lạc và Trịnh Vũ Vi, mà cậu càng không có cảm giác gì tốt đẹp với việc có người sinh đôi.

Quả thật chính cậu biết, cậu cũng không phải thật sự chán ghét song sinh, cậu chỉ là chán ghét cái loại cảm giác giống nhau y như đúc, chán ghét việc hai chị em nhà kia làm với Cảnh Trí khi còn nhỏ.

Bởi vì cậu nhìn thấy mặt khác của song bào thai, cũng không bài,xiech, có đôi khi thậm chí cũng không bài xích, có đôi khi thậm chí cũng sẽ xem qua. rốt cuộc hai anh em giống nhau như đúc vẫn khiến người ta rất thích.

Cảnh Duệ đem chính mình giấu trong bóng tối, lẳng lặng nhìn đối diện.

Thế thân của cậu, đang mặc tây trang giày da mở cuộc họp.

Vì không cho người khác hoài nghi thân phận thế thân, Cảnh Dật Thần đã sớm tham ga việc kinh doanh ở tập đoàn cảnh thịnh.

Trừ việc không giao việc ở bộ phận trung tâm cho thế thân thì tất cả mọi việc khác đều giao cho hắn, cho nên hắn mới thường xuyên mở cuộc họp với tập đoàn Cảnh Thịnh, cao cao tại thượng ngồi ở chỗ kia, lạnh mặt răn dạy đội ngũ nòng cốt của tập đoàn.

Thế thân chỉ là nhập sắm vai, hắn đã sắm vai suốt bảy năm, sớm đã quên mất chính bản thân mình là một người thế thân, hắn nghiễm nhiên nghĩ rằng mình đã là người kế thừa tập đoàn Cảnh Thịnh đời kế tiếp, cho nên bày mưu lập kế, chỉ điểm giang sơn.

Quyền thế, tài phú, mỹ nhân, vinh quang, tất cả đều dễ như trở bàn tay!

Hôm nay, có người nghi ngờ quyết định của hắn, hắn rất bực bội, cho nên lúc mở họp vẫn luôn mở cho đến lúc đêm khuya, vẫn như cũ không chịu cho mọi người về.

Hắn căn bản không biết, chính mình ở quỷ môn quan đi rồi một chuyến.

Nếu Cảnh Duệ ra tay chậm một chút, hắn phải đi tới chỗ Diêm Vương đưa tin.

Cảnh Duệ ở cao lầu, cùng Cảnh Thịnh Tập Đoàn họp, giờ phút này đêm khuya tĩnh lặng, hai bên cửa sổ đều không có tiếng gì, cậu thính lực lại rất tốt, cho nên có thể đem lời nói của thế thân nghe rõ rành mạch.

“Cảnh Thịnh Tập Đoàn là của ai? Là của tôi! Nơi này tôi định đoạt, ngày mai liền lập tức thâu tóm công ty truyền thông! Tôi mặc kệ các người trả giá bao nhiêu, mặc kệ xài bao nhiêu tiền, vậy mà một cái công ty truyền nho nhỏ cũng ăn không vô, về sau còn có thể làm cái gì?”

“Tôi phải là người kinh doanh truyền thông đệ nhất! Những công ty truyền thông còn lại, một cái cũng không được sống!”

……

Cảnh Duệ nghe đối diện truyền đến tiếng rống giận, con ngươi đen nhánh tất cả đều là một mảnh lạnh băng, thế thân cư nhiên còn cuồng ngạo hơn cả cậu!

Lão hổ không ở nhà, một con con khỉ liền coi mình như lão hổ.

Cổ đông ở Tập đoàn Cảnh Thịnh cũng không phải là người ăn chay, những người đó tất cả đều là do Cảnh Dật Thần từng bước từng bước bồi dưỡng đề bạt lên, trừ Cảnh Dật Thần ra, ai bọn họ cũng đều không phục.

Thế thân càn rỡ ngốc nghếch như vậy, nhóm cổ đông lớn căm bản không nghe lời hắn.

Ngày nào đó chờ cậu tiếp quản Cảnh Thịnh Tập Đoàn, chỉ sợ còn phải thu dọn cục diện rối rắm của thế thân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi