HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Lúc trước tìm người thế thân này, hắn ta là một người không giỏi nói chuyện, cũng cực kì cẩn thận, chưa bao giờ nói bậy một câu, rất biết nhìn ánh mắt của người khác.

Không nghĩ tới, sau khi thế thân của hắn trở thành người thừa kế Cảnh gia lại có sự thay đổi lớn như vậy.

Khí thế lúc giơ tay nhấc chân chính là tư thái của bậc vương giả.

Hiện tại Cảnh Duệ còn nhớ rõ, năm đó sau khi hắn rời đi, lúc Cảnh Dật Thần tìm thế thân đã rất lo lắng, sợ thế thân diễn không tột sẽ bị lộ.

Nhưng hiện tại thế thân này còn diễn tốt hơn cả người thật!

Cảnh Duệ đứng xa xa nhìn khuôn mặt tượng tự với mình, cuồng ngạo hung ác nham hiểm, vênh mặt hất hàm sai khiến, tâm trạng hắn liền có chút không vui.

Văn phòng tập đoàn Cảnh Thịnh đèn đuốc sáng trưng, tâm trạng của thế thân Liêu Vệ cũng không tốt.

Cuộc họp hôm nay đã tiến hành bảy tiếng đồng hồ, nhưng kể cả hắn ta có tạo áp lực như thế nào, những quản lý cấp cao của tập đoàn Cảnh Thịnh đều dầu muối không, căn bản là không nghe hắn!

Hắn ta làm thế thân đã gần bảy năm, Cảnh gia tìm thấy giáo tốt nhất đến dạy dỗ hắn ta, từ tư thế đi đường cho đến lễ nghi lúc ăn cơm, từ đơn giản như ngoại ngữ cho đến phức tạp như kiến thức quản lý, hắn ta lột xác từng chút một.

Tuổi thực tế của hắn ta còn lớn hơn ba tuổi so với Cảnh Duệ thật, bởi vì năm hắn ta mười lăm tuổi có chiều cao tương đương với Cảnh Duệ mười hai tuổi.

Mặc dù hiện tại hắn ta thoạt nhìn rất cao, trên thực tế cũng do đi dày độn gót được chế tạo đặc biệt, chiều cao thực tế của hắn ta chỉ có một mét tám mà thôi.

Bảy năm này, hắn ta từ một học sinh kém của một gia đình nghèo khó, biến thành tiểu thiếu gia của Cảnh gia khiến người người ngưỡng mộ, gần như là một bước lên trời!

Trên người hắn ta mặc một bộ tây trang được chế tạo riêng trị giá mười sáu vạn, trên cổ tay đeo đồng hồ kim cương PatekPhilippe toàn cầu chỉ có một cái, giá cả lên tới mấy chục ngàn đôla Mỹ. 

Lạnh lùng, cao quý, đẹp trai, giàu có, hắn ta là tình nhân trong mộng toàn bộ các cô gái ở thành phố A!

Nhưng mặc kệ hắn ta lớn lên có bao nhiêu đẹp trai, mặc kệ hắn ta có rất nhiều tiền, mười hai người trên bàn hội nghị đều không hề nể mặt hắn ta! Một chút mặt mũi cũng không cho!

Trong lòng Liêu Vệ rất rõ ràng, nếu hôm nay là Cảnh Dật Thần chủ trì cuộc họp, mười hai người này một chữ cũng không dám nói!

Hắn ta chính mắt nhìn thấy Cảnh Dật Thần có bao nhiêu chuyên quyền độc đoán, có đôi khi rõ ràng là hoàn toàn thâm hụt tiền lời, Cảnh Dật Thần cũng sẽ không chút do dự đi làm, mà mười hai người kia trước sau đều sẽ giúp đỡ hăn!

Liêu Vệ thường xuyên nghi ngờ mười hai người này có phải đã biết thân phận thật của hắn ta hay không, biết hắn ta không phải Cảnh Duệ thật cho nên mới khinh thường hắn ta như vậy!

Nhưng hắn ta vừa tưởng tượng lại cảm thấy mình lo lắng quá nhiều.

Cảnh Dật Thần nói người biết chuyện chỉ có mấy người mà thôi, tất cả mọi người ở tập đoàn đều không biết thân phận của hắn ta có vấn đề.

Liêu Vệ không tin ma quỷ, hôm nay nhất định phải trị được mấy người này! Tập đoàn Cảnh Thịnh là của hắn ta, hắn ta mới là ông chủ, dựa vào cái gì phải nghe mấy lão già xảo quyệt này tùy tiện sắp xếp!

Hắn ta khổ học bảy năm, đi theo thầy giáo giỏi nhất học tập tất cả các tri thức, đặc biệt phương diện kinh doanh, hắn ta vì diễn tốt nhân vật này mà liều mạng học tập!

Cảnh Duệ là thiên tài tốt nghiệp đại học Harvard, nếu hắn ta biết quá ít sẽ rất dễ lộ!

Chính hắn ta cũng tự nhận mình đã biết rất nhiều, vì cái gì những quản lý cao cấp đó đều khinh thướng hắn ta!

Vẻ mặt này hắn ta thường xuyên nhìn thấy khi chưa làm thế thân cho Cảnh Duệ.

Gia đình hắn ta nghèo khổ, ba mẹ đều ham ăn biếng, mẹ hắn ta ỷ vào chính mình có vài phần sắc đẹp, quyến rũ đàn ông khắp nơi, ba hắn ta lại đắm chìm trong cờ bạc không thể kiềm chế, mỗi khi thua liền không ngừng uống rượu, uống say sẽ không phân rõ phải trái mà đành hắn ta một trận.

Khi hắn ta còn nhỏ chỉ cần nhìn thấy ai ăn mặc tốt sẽ cực kì ghen ghét, sẽ không từ thủ đoạn cướp đoạt, thế cho nên bị cảnh sát bắt rất nhiều lần.

Hành xóm xung quanh đều khinh bỉ cả nhà bọn họ, nhìn thấy hắn ta đều không có sắc mặt tốt, cũng sẽ giống như những quản lý cao cấp này lộ ra sự khinh thường!

Mấy người này không chút nào che dấu sự khinh thường, làm Liêu Vệ nhớ tới ký ức thời thơ ấu, trong lòng hắn ta đau đớn, sự đau khổ không thể áp chế được bắt đầu bạo phát.

“Các người đều chỉ là người làm công cho Cảnh gia mà thôi! Từng người một có tư cách gì mà nói chuyện với tôi? Không đồng ý quyết định của tôi thì lập tức cút xéo! Cảnh Duệ này không cần mấy thùng cơm như các người!”

Hắn ta nói lại một lần khiến cho mấy người quản lý cao cấp khinh thường.

Bọn họ trung thành với Cảnh Dật Thần không phải trung thành với hắn ta, hắn ta chỉ là ông chủ nhỏ căn bản không có quyền đuổi người.

Mấy người liếc nhau từ trong ánh mắt của người khác thấy được sự nghi ngờ: Người trước mắt thật sự là con trai của Cảnh Dật Thần? Không phải giả mạo đi? Hắn hoàn toàn không di truyền một chút sự thông minh nào của Cảnh gia a!

Liêu Vệ phẫn nộ rít gào, cửa phòng họp bỗng nhiên bị mở ra, A Hổ đi vào.

Liệu Vệ đang nói thì bị đánh gãy, vừa muốn mắng chửi, quay đầu vừa thấy là A Hổ bên cạnh Cảnh Dật Thần, hắn ta liền mạnh mẽ nuốt những lời mắng chửi lại.

A Hổ không phải người hắn có thể trêu chọc.

Trước kia hắn ta cảm thấy, A Hổ chỉ là vệ sĩ kiêm lái xe của Cảnh Dật Thần mà thôi, một chút cũng không để vào mắt, nhưng mỗi khi hắn ta quá mức kiêu ngạo, A Hổ liền hung hăng đánh hắn ta một trận, bị A Hổ đánh nhiều lần nên hắn ta cũng biết học ngoan.

“Tiểu thiếu gia, bên ngoài có một người bạn muốn gặp ngài.”

Khuôn mặt hàm hậu của A Hổ trần đầy sự cung kính, giọng nói cũng cực kỳ cung kính, giống như đang nói chuyện với Cảnh Dật Thần.

Trong lòng Liêu Vệ cảm thấy thoải mái hơn một chút, hắn ta cực kì hưởng thụ dáng vẻ cong lưng uốn gối của A Hổ.

Nhưng lời A Hổ nói làm hắn ta không vui và nghi ngờ, hắn ta lạnh lùng nói: “Tôi không có bạn bè, chú đi ra ngoài! Tôi đang họp không cho bất kì ai quấy rầy!”

Lúc hắn ta lạnh mặt nói chuyện cực kì giống Cảnh Duệ, nhưng trong lòng A Hổ lại không có chút hảo cảm nào.

Giả chính là giả, dù có dạy dỗ bồi dưỡng đến như thế nào đi nữa một con con khỉ cũng không thể biến thành lão hổ.

Trong lòng A Hổ rất không thích nhìn diễn xuất này của thế thân, nhưng trên mặt một chút cũng không biểu lộ ra cung kính nói: “Đó là một người bạn mà tiểu thiếu gia vẫn luôn nhắc tới, mới từ phương xa trở về, không phải ngài vẫn luôn nói với thiếu gia rất muốn gặp người bạn này sao?”

A Hổ nói xong, liền hơi hơi cúi đầu đi ra ngoài.

Hắn cung kính, không phải với Liêu Vệ, mà là Cảnh Duệ.

Cảnh Duệ rất nhanh sẽ trở về tiếp quản toàn bộ tập đoàn, mấy quản lý cao cấp này cũng không ai biết đây là thế thân, nếu hắn không cho thế thân mặt mũi, ngày sau Cảnh Duệ trở lại người khác cũng sẽ không tôn trọng Cảnh Duệ.

Liêu Vệ nhìn A Hổ lui ra ngoài, trong lòng lại nhấc lên sóng biển ngập trời!

Sắc mặt hắn ta nhanh chóng trắng bệch, hai tay ở phía dưới bàn gắt gao nắm chặt.

Hắn đã trở lại!

Cảnh Duệ đã trở lại!

Người thừa kế chân chính của Cảnh gia đã trở lại!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi