HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Sắc mặt Liêu Vệ đột nhiên biến hóa, khiến đám quản lý cao cấp trong phòng hội nghị nổi lên nghi ngờ.

Mười hai đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Liêu Vệ, không bỏ qua bất kì chi tiết gì.

“Cảnh Duệ” trước mắt này tuyệt đối có vấn đề!

Mười hai vị quản lý cao cấp trong phòng hội nghị đều là lão tướng trên chiến trường.

Tất cả bọn họ đều toàn tâm toàn ý đi theo Cảnh Dật Thần, được Cảnh Dật Thần coi trọng, tất cả đều cẩn thận nghiên cứu Cảnh Dật Thần cùng Cảnh gia.

Những người này đều hiểu phong cách làm việc của Cảnh Dật Thần, lãnh khốc tàn nhẫn, cơ trí quả quyết, IQ và EQ không ai bằng.

Một người như vậy nếu bồi dưỡng người thừa kế tuyệt đối không thể có dáng vẻ ngu ngốc như Liêu Vệ, chỉ biết đùa nghịch hung ác điên cuồng, mà căn bản không thể giải quyết được vấn đề.

Phải biết rằng, tuy Cảnh Dật Thần cũng cuồng ngạo, nhưng ngày thường hắn rất ít nói, cho tới nay chưa bao giờ gào thét một lần nào giống như Liêu Vệ!

Không phải bởi vì Cảnh Dật Thần tốt tính, mà bởi vì hắn căn bản không cần gào thét, hắn chỉ cần một ánh mắt lạnh lẽo liền khiến người khác thần phục!

Thời gian hắn mở cuộc họp chưa bao giờ quá hai mươi phút, mà trong hai mươi phút, hắn có thể giải quyết tất cả những vấn đề khiến bọn họ đau đầu.

Mà Liêu Vệ thì sao?

Họp rất chậm rãi, nhưng trên thực tế không có một câu nào nói trúng trọng tâm!

Một người không có tài cán như vậy, thật sự là người thừa kế Cảnh gia?

Nếu người thừa kế Cảnh gia là cái dạng này, như vậy Cảnh gia cách phá sản không xa!

Thật ra không phải mới ngày một ngày hai bọn họ nghi ngờ thân phận của Liêu Vệ.

Bởi vì Liêu Vệ không chỉ không có tài cán, hơn nữa hắn vẫn chưa được chạm đến những nội dung cơ mật của tập đoàn.

Nếu Cảnh Dật Thần thật sự muốn cho hắn tiếp quản tập đoàn, không có khả năng không nói cho hắn biết những điều cơ mật đó, bởi vì mười hai người đều biết những điều này!

Mấu chốt nhất chính là, trong mười hai người quản lý cấp cao này có bảy người đã gặp qua Cảnh Duệ thật!

Lúc ấy, Cảnh Duệ còn nhỏ, chỉ có mười hai tuổi, nhưng đã lộ ra tài trí hơn người, làm người khác không dám khinh thường.

Bảy quản lý cấp cao đã gặp qua Cảnh Duệ, lúc ấy liền dồn dập nghi ngờ, Cảnh Duệ có phải thật sự chỉ có mười hai tuổi hay không! Đứa bé mười hai tuổi có thể bình tĩnh và cơ trí như vậy sao!

Hiện tại, Cảnh Duệ mười chín tuổi, lại không bằng được một phần mười lúc mười hai tuổi!

Cảnh Duệ mười hai tuổi, tinh thông mười mấy loại ngôn ngữ, xuất sắc lấy được bằng tốt nghiệp của đại học Havard, không chỉ có sự giải thích độc đáo với cách kinh doanh của công ty, lại còn có tri thức uyên bác về các ngành, hiểu y thuật, biết lâọ trình, thiên văn địa lý không gì không biết!

Mà Cảnh Duệ mười chín tuổi thì sao? Chỉ có hình thức sặc sỡ, đừng nói cái gì thiên văn địa lý, thậm chí tiếng Đức hắn còn không nói lưu loát!

Này trong bảy người quản lý cấp cao đã gặp qua Cảnh Duệ, có một người chuyên môn quản lý nghiệp vụ ở Châu Âu.

Mười mấy năm trước, hắn còn chưa phải là quản lý cấp cao của tập đoàn, chỉ là một giám đốc nghiệp vụ bình thường của khu Châu Âu, nhưng lúc ở nước Đức đã gặp qua Cảnh Duệ!

Khi đó Cảnh Duệ còn không đến hai tuổi, đi theo ba mẹ đến nước Đức thăm cô hắn là Triệu An An đang nằm viện, hắn nói tiếng Đức cực kì tốt!

Không lý gì lúc hai tuổi biết nói tiếng Đức, lúc mười hai tuổi tinh thông ngôn ngữ của hơn mười quốc gia, lúc mười chín tuổi lại chỉ biết tiếng Anh cùng tiếng Pháp a!

Mười hai quản lý cấp cao đều nghi ngờ thân phận của Liêu Vệ, nhưng tất cả đều thông minh không nói toạc ra, bởi vì ý tứ của Cảnh Dật Thần rất rõ ràng, bên ngoài người này chính là con trai hắn!

Người thừa kế Cảnh gia luôn rất thần bí, bản thân Cảnh Dật Thần cũng sau ba mươi tuổi mới dần xuất hiện trước mặt mòi người, tìm thế thân tới thay thế Cảnh Duệ cũng không phải không có khả năng.

Mười hai vị quản lý cao cấp, nhìn thấy sắc mặt Liêu Vệ trong nháy mắt trở nên tái nhợt, trong lòng tất cả đều đặc biệt hưng phấn cùng sôi nổi.

Ngày thường Liêu Vệ đều rất lạnh nhạt, kể cả thấy Cảnh Dật Thần cũng không có bất kì hoảng loạn gì.

Vì sao hôm nay A Hổ vừa nói có một người bạn tới gặp hắn, hắn liền lập tức thay đổi sắc mặt?

Ai, tố chất tâm lý thật sự là không được!

Cảnh Dật Thần là một người dù trời sập xuống thì lông mày cũng không nhíu lấy một cái!

Người bạn “Mới từ phương xa trở về” của Liêu Vệ rốt cuộc là ai?

Còn làm A Hổ hơn nửa đêm tới nói cho vị “Tiểu thiếu gia” này!

A Hổ là người của Cảnh Dật Thần, trừ bỏ Cảnh Dật Thần không ai có thể sai được hắn!

Thân phận “Người bạn” này chắc chắn rất đặc biệt!

Mười hai vị quản lý cao cấp đã đi theo Cảnh Dật Thần tung hoành trong thương trường nửa đời người, đều là người giảo hoạt, so với Liệu Vệ hay thay đổi khôn khéo gơn một trăm lần, A Hổ chỉ nói mấy câu ít ỏi, bọn họ cũng đã đoán được chân tướng sự thật.

Nhìn Liêu Vệ ngồi ở chỗ kia một hồi lâu mới đứng dậy đi ra cửa, một đám người hận không thể cũng đi theo ra nhìn xem “Người bạn” kia!

Người trong phòng hội nghị đều đứng ngồi không yên, tới tấp đứng dậy kéo cửa phòng hội nghị ra một khe nhỏ nhìn ra bên ngoài.

“Lão Đổng, ông nói người bạn đó là ai a, mặt mũi lớn như vậy!”

“Đừng hỏi tôi, vừa rồi tôi cái gì cũng chưa nghe thấy! Tôi chỉ biết là, hội nghị này rốt cuộc đã kết thúc, có thể về nhà ăn cơm!”

“Hai người các ông nói nhỏ một chút, thật đáng ghét, tôi không nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài!”

“Im lặng im lặng! Chúng ta cùng nhau nghe một chút giọng của người bạn kia, bỏ qua lần này thì không biết lần sau là khi nào.”

……

Liêu Vệ ra khỏi phòng hội nghị, cả người đều đổ mồ hôi.

Hắn ta cố bình tĩnh, dựa theo phương hướng mà A Hổ chỉ tay, chậm rãi đi qua.

Đèn của hành lang này vốn dĩ luôn sáng, nhưng hiện tại lại bị tắt hết!

Có một người cao lớn đĩnh đạc đứng cạnh cửa sổ ở phía cuối hành lang.

Trong bóng tối, dáng vẻ hắn mang theo sát khí nồng đậm, khiến người ta kinh sợ!

Rõ ràng là mùa hè nóng bức, nhưng chân tay Liêu Vệ lại lạnh lẽo, cả người cứng đờ.

Hắn đã trở lại, hắn đã trở lại……

Trong đầu hắn ta chỉ một câu này.

Bảy năm qua Liêu Vệ được sống một cuộc sống quý tộc, sớm quên quá khứ kinh khủng của mình, hắn ta cảm thấy, tất cả mọi thứ hắn đang hưởng thụ về sau đều là của hắn ta!

Hắn ta cho rằng, Cảnh Duệ sẽ chết ở bên ngoài, vĩnh viễn sẽ không trở lại!

Giấc mơ đẹp của hắn ta lại tan vỡ nhanh như vậy.

Không, không cần!

Hắn ta không muốn quay về cuộc sống trong quá khứ!

Hắn ta muốn ở tại Cảnh gia! Hưởng thụ tất cả vinh hoa phú quý!

Liêu Vệ cất bước, từng bước một đi vào trong bóng tối, chậm rãi đi tới sau lưng bóng đen kia.

Liêu Vệ nhìn người vẫn không nhúc nhích kia, hắn giống như hoàn toàn không đề phòng, cứ đưa lưng về phía hắn ta như vậy.

Sát ý trong lòng hắn ta nháy mắt nổi lên!

Nếu hiện tại hắn ta giết người này, hắn ta vĩnh viễn đều có thể thay thế được hắn!

Người này đã chết, tất cả tài sản Cảnh gia sẽ là của hắn!

Trong bóng đêm, bỗng nhiên vang lên một giọng nói hờ hững mà lạnh băng: “Cậu không giết được tôi, Liêu Vệ.”

Cả người Liêu Vệ run run, dao găm Thụy Sĩ sắc bén mà tinh xảo trong tay liền rơi xuống đất, trong đêm tối phát ra một tiếng “Bang” giòn vang, giống như đang cười nhạo hắn ta không biết trời cao đất dày.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi