HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Thượng Guan Ngưng hiểu ra ý nghĩ của con trai, cười và nói:" Em của con năm nay mới có sáu tuổi, có phải là rấ thông minh? "

Cảnh Duệ cũng cười rồi nói:" nó rất thông minh. "

Nếu như không đủ thông minh, Cảnh Dật Thần đã không nói việc thế thân cho Cảnh Xi biết, một đứa trẻ nhỏ như vậy, rất dễ dàng để lộ ra.

Hơn nữa, nghe giọng điệu của Cảnh Xi, thật không giống với những đứa trẻ bình thường. 

Cảnh Duệ đã tiếp xúc qua rất nhiều trẻ em, nghĩ thế nào anh ta cũng cảm thấy IQ của Cảnh Xi gần gũi với anh nhất 

Chỉ có điều cô là một cô bé, nhìn thì có vẻ đáng yêu hơn, không giống như dáng vẻ lạnh lùng của anh ta. 

Cảnh Xi nghe anh trai khen mình, vô cùng hạnh phúc, bĩu mội nũng nịu:" Anh, mẹ ở nhà hàng ngày đều nhắc đến anh, anh bao giờ mới về nhà, đứa trẻ khác đều có anh chị chơi cũng chỉ có em là không có! "

Cảnh Duệ đột nhiên không biết nói gì. 

Anh luôn thờ ơ với mọi người, hôm nay lại là lần đầu tiên gặp Cành Xi, mặc dù bọn họ là hai anh em ruột nhưng một phút thực sự thân thiết cũng không có, thật không ngờ Cảnh xi lại vốn là một người quen thuộc, nói chuyện khiến cho người khác cảm thấy thân thiện như vậy, hoàn toàn không có chút khoảng cách. 

Cảnh Duệ lại không biết, Cảnh Xi cùng Thượng Quan Ngưng mỗi ngày đều nghe Thượng Quan Ngưng nhắc đến chuyện của anh ta, cô lúc 5 tuổi đã biết người anh trai thường ngày hay gặp kia vốn không phải anh trai ruột của mình, hàng ngày đều mong đợi anh trai ruột của mình về nhà, cô ngày nào cũng đợi, bây giờ anh trai cuối cũng cũng xuất hiện trước mặt cô, nhưng thực sự cũng có chút xa lạ, nếu không thì cỗ đã chạy đến ôm anh trai rồi. 

Trí thông minh của Cảnh Xi thực sự khác thường, cô bé vô cũng hiểu chuyện, tính cách không giống Cảnh Dật Thần, mà giống Thượng Quan Ngưng. 

Cô là đứa con gái đầu tiên của Cảnh gia, nhận được sự nuông chiều và chăm sóc của cả gia đình, nhưng cô bé ngoài việc nũng nịu thì từ bé không hề tùy tiện, gian xảo. 

Mẹ ở nhà thường vì nhớ tới anh mà rơi lệ, cô thường nụng nịu tỏ vẻ thông minh để cho mẹ vui, bây giờ anh đã về rồi, cô đương nhiên nhân cơ hội này để nói với anh mẹ nhớ anh đến nhường nào 

"Đợi anh làm xong việc, sau này sẽ dẫn em đi chơi. "

Cảnh Duệ không có kinh nghiệm chơi cùng trẻ con, trước đây Cảnh Trí là do anh chăm sóc, mặt dạn mày dày theo anh, ngay cả đi ngủ cũng nhất định không tha cho anh, nhưng khi đó bọn họ là con trai, hơn nữa cùng tuổi, vốn không được coi là chăm sóc trẻ em. 

Bây giờ bảo anh ta chơi cũng Cảnh Xi, anh có chút khó khăn.  

Tuy nhiên, có một đứa em gái xinh đẹp nũng nịu anh, thử nghiệm ngày thực sự có chút mới lạ.

Cảnh Xi nhận được lời hứa của anh trai, vui vẻ gật đầu, sau đó thúc giục Thượng Quan Ngưng:" Mẹ, muộn nhue vậy rồi, không phải ba đã nói không cho mẹ ở lại lâu sao? chúng ta nhanh chóng về nhà thôi, để cho anh nghỉ ngơi. "

Thượng Quan Ngưng vội vàng gật đầu, Cảnh Duệ nghe xong lại vô cũng ngạc nhiên. 

Đứa em gái này của anh giống như một lão quản gia. 

Điều khiến người ta ngạc nhiên nhất là mẹ lại rất nghe lời em gái. 

Trong nhà..... sau nay không phải đều là em gái nói là được chứ! 

" Lão quản gia" Cảnh Xi hôm nay rất vui, cô cuối cùng cũng được gặp anh ruột của mình. 

Anh trai ruột quả nhiên khác biệt, tốt hơn người thế thân kia, trí ít anh trai nhìn vào ánh mắt cô là sự yêu thương, không giống người thế thân kia lúc nào nhìn cô đều là cái nhìn ủ rũ. 

" anh trai, anh đến đây. "

Cảnh Xi cười hi hi vẫy tay với Cảnh Duệ. 

Cảnh Duệ mỉm cười do dự một chút, đến gần em gái một chút, sau đó trên mặt " chụt" một tiếng, bị em gái in một nụ hôn ướt át. 

Cảnh Duệ toàn thân cứng đờ, đứng yên một chỗ. 

Cảnh Xi chớp đôi mắt to tròn vô tội hỏi:" anh, anh sao vậy? "

Cảnh Duệ không dễ dàng tỉnh lại, khó chịu lau mặt 

Anh ta thực sự không quen có người thân mật với anh như vậy, vừa rồi ngay cả lúc Thượng Quan Ngưng ôm anh toàn thân anh còn cứng đờ ra, lúc bị hôn một cái, chỉ cảm thấy toàn thân đều không phải của mình nữa rồi. 

Anh gượng cười, vừa rồi bụ Cảnh Xi hôn, anh thực sự xém chút nữa không nhịn được mà trực tiếp ném cô bé ra khỏi cửa sổ. 

Anh ta cúi đầu nhìn đứa em gái cổ quái, đột nhiên bàn tay lại xoa đầu cô bé, cười rồi nói:" Rất lanh lợi! "

Tiểu nha đầu rõ ràng biết anh trai khó chịu, nhưng vẫn cố ý hỏi anh bị làm sao. 

Cảnh Xi có chút kỳ quặc, cô đâu có biết anh trai lại không quen bị người khác động vào, con ngươi của cô đảo một vòng rồi chỉ tay vào khuôn mặt nhỏ bé của mình cười và nói:" Anh, thầy giáo nói, có đi có lại, em đã hôn anh một cái rồi, thì anh cũng nên hôn em một cái. "

Cảnh Duệ ngay lập tức cứng đơ

Buổi tối hôm nay, anh không biết bản thân mình cứng đơ bao nhiêu lần rồi. 

Đến khi anh nhìn thấy đôi mắt nghịch ngợm của Cảnh Xi, anh mới biết mình đã bị tiểu nha đầu trêu chọc. 

Cuộc đời anh chỉ có anh trêu chọc người khác, trước giờ không có ai dám trêu chọc anh. 

Không biết đã xảy ra chuyện gì,Cảnh Duệ cảm thấy cảm giác xa lạ giữa anh và Cảnh Xi đã biến mất. 

Trên gương mặt anh lộ ra một nụ cười dịu dàng, ôm lấy cô em gái sáu tuổi của mình, nói với Thượng Quan Ngưng:" mẹ, nhà mình có thêm một tiểu yêu tinh, sau này phải quản cho cẩn thận nếu không thì mẹ có thể có rất nhiều con dể đó. "

Thượng Quan Ngưng cười hạnh phúc, cô thấy con trai con gái của mình lần đầu gặp nhau mà đã thân thiết như vậy, trong lòng vô cùng ngạc nhiên. 

Quả nhiên là anh em ruột, quan hệ huyết thống không phải đồ vật gì cũng có thể so sánh được, người thế thân kia nhiều năm như vật cũng không được Cảnh Xi yêu quý, Cảnh Duệ vừa mới trở về đã được em gái thân thiện hôn. 

Cảnh Xi từ bé đã một chuyện, chỉ cần cô đồng ý, trong một thời gian ngắn có thể khiến cho người khác thích cô. 

Thượng Quan Ngưng ôm lấy con gái từ trong tay con trai Cảnh Duệ, không nhịn được mà hôn lên khuôn mặt trắng của con gái. 

Đứa con gái vừa thông minh vừa lanh lợi, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, chính là niềm vui của gia đình. 

Cảnh Xi cũng cười hi hi, cô là một cô bé vô cùng vô tư, Cảnh gia không cần cô phải thừa kế, ở bên ngoài có ba và ang bảo vệ, ở nhà có mẹ quan tâm chăm sóc, tính cách của cô ngây thơ trong sáng. 

" Anh trai tạm biệt, em đợi anh về! "

Cô không phải có tình cảm quá sâu đậm với Cảnh Duệ, vì thế nói tạm biệt rất đơn giản, nhưng Thượng Quan Ngưng lại không, bà không nỡ xa con trai, sau buổi tối hôm nay, bà không biết đến khi nào mới được gặp con trai mình nữa. 

Cảnh Duệ nhìn thấy ánh mắt của Thượng Quan Ngưng đỏ lên, nhẹ giọng an ủi bà:" Mẹ không phải lo lắng, con sẽ không có chuyện gì, con sẽ nhanh chóng về nhà. "

Cảnh Duệ giữ bả vai Thượng Quan Ngưng, nhẹ nhàng đưa hai người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời anh ra ngoài cửa.

Cửa mở ra, Cảnh Duệ nhìn thấy Cảnh Dật Thần đã đứng ở bên ngoài từ lúc nào. 

"Ba"

"Ba!"

Cảnh Duệ, Cảnh Xi cùng lúc mở miệng. 

Cảnh Dật Thần nghe thấy con trai con gái đều gọi mình, khuôn mặt lạnh lùng lộ lên một nụ cười yếu ớt, ông quay đầu nhìn vợ mình mắt đỏ lên nhìn con trai, khuôn mặt không nhịn được mà nói:" a Ngưng, không thể ở lại đây nữa, như vậy rất nguy hiểm, chúng ta phải về nhà rồi. "

Thượng Quan Ngưng đột nhiên rơi lệ,bà đau lòng, cuối cùng quay đầu, ôm con gái nhanh chóng rời đi. 

Cảnh cửa chỉ còn lại hai cha con, Cảnh Dật Thần vỗ nhẹ vào vai Cảnh Duệ, yếu ớt nói:" con trai, con là đàn ông, làm những việc mình muốn làm, cha và mẹ con sẽ đợi con. "

Cảnh Duệ nhẹ nhàng gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi