HÀO MÔN SỦNG HÔN

Sở Nghiễm Ngọc ngồi trong vườn, gió từ núi Ngọc Lan thổi tới, mang theo hương thơm của cỏ cây trên núi, cậu hít sâu một hơi, tâm tình không khỏi tốt hơn rất nhiều.

Biệt thự xây trên một mảnh đất bằng phẳng dưới chân núi Ngọc Lan, mảnh đất bên cạnh núi Ngọc Lan này được chia cách với nhà ở của các hộ dân, buổi tối trông vô cùng u tĩnh.

Tư Thần cầm một cái áo tới, "Khoác áo vào đi, buổi tối trong núi rất lạnh."

Sở Nghiễm Ngọc ngại nóng căn bản không muốn mặc, liền điều khiến xe lăn đi về phía vườn hoa một chút, nhìn núi Ngọc Lan hỏi: "Tại sao anh lại mua biệt thự ở nơi này? Biệt thự này hẳn là người ta xây để dưỡng lão mà?"

Tư Thần không trả lời câu hỏi của cậu, cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt có phần phức tạp.

chungtadeulahu.wordpress.com

Sở Nghiễm Ngọc nhìn anh một lúc, không nhịn được phải bật cười, "Anh có phải là cảm thấy "cha ruột" tôi là người ở đây nên mới chọn chỗ này phải không?"

Tư Thần nhíu mày, trầm mặc nửa ngày sau mới hỏi lại: "Em không muốn ở đây?"

"Sao có thể, tôi còn đang muốn biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây, muốn xem xem "cha ruột" tôi còn có bản lĩnh gì, lại có thể bế được đại thiếu gia nhà họ Sở về làm con trai mình." Giọng Sở Nghiễm Ngọc lúc này vẫn luôn rất bình thản, trên mặt thậm chí còn mang theo ý cười nhàn nhạt, tựa như đây là chuyện không quá liên quan tới cậu vậy.

Tư Thần nhìn nụ cười trên mặt cậu, ngồi xổm xuống, giơ tay ôm lấy người cậu.

chungtadeulahu.wordpress.com

"Anh làm gì vậy?" Sở Nghiễm Ngọc cười nhíu mày, "Đang an ủi tôi sao?"

Tư Thần lắc đầu, nhắm mắt lại, ôm thật chặt người vào trong lòng mình.

Trong vườn vô cùng yên tĩnh, chỉ có vài tiếng côn trùng kêu vang lên từ sau núi, rất thoải mái, yên bình.

"Anh còn không buông tôi ra, cái eo tôi sẽ gãy mất." Sở Nghiễm Ngọc im lặng một lúc, vẫn không nhịn được phải đẩy đẩy Tư Thần một cái. Eo cậu vốn đã bủn rủn, lúc này lại bị cưỡng bách đè ép lên, cảm giác này đau mỏi tới mức nào không cần phải nói.

Tư Thần hơi lúng túng, nhanh chóng thả ra, còn xoa bóp eo cho cậu.

chungtadeulahu.wordpress.com

"Về đi thôi, tôi hơi buồn ngủ rồi." Sở Nghiễm Ngọc bị anh xoa bóp eo liền thấy hơi nhột, vỗ lên tay anh một cái.

"Anh bế em về nghỉ." Tư Thần nói nhanh.

Sở Nghiễm Ngọc so sánh hai bên một chút, hai tay Tư Thần rất có lực, cứng rắn nhưng không cộm người, bế rất thoải mái, cậu liền quyết đoán bỏ lại cái xe lăn trước đó đã đòi Tư Thần mua cho, để anh bế mình trở lại phòng.

Tư Thần chỉ ước có thể bế người trong lòng mãi thôi, lên tầng lập tức đặt người xuống giường, Sở Nghiễm Ngọc đang buồn ngủ, Tư Thần nhìn người nằm dưới thân mình, hơi thở lập tức ồ ồ lên, Sở Nghiễm Ngọc ngước mắt nhìn anh một cái, cười với anh, nói: "Tối qua anh chơi đùa tôi mệt quá."

chungtadeulahu.wordpress.com

Tư Thần nghe vậy lập tức nhớ ra đủ mọi hình ảnh đêm qua, hơi thở càng thêm nặng nề, Sở Nghiễm Ngọc ngáp một cái, đôi mắt đã hơi có nước mắt sinh lý dâng lên, nói: "Buồn ngủ."

Tư Thần nhìn cậu, mắt đã hơi đỏ rực lên, hôm qua anh vừa mới ăn người vào bụng, lúc này chẳng khác gì hít thuốc lắc, chỉ là người nào đó tính tình ác liệt còn cố ý trêu ngươi anh, làm anh thật không muốn quan tâm tới điều chi, tiếp tục nhào lên làm nốt chuyện hôm qua còn chưa làm đủ.

Có điều đối phương cũng không cho anh có cơ hội, quyến rũ người xong, nhắm mắt lại chưa tới vài giây đã ngủ thiếp đi mất.

Để lại Tư Thần toàn thân vừa nóng lại cứng đờ, chống trên người cậu, cũng không dám làm tiếp bất kì động tác gì.

Tư Thần: "..."

chungtadeulahu.wordpress.com

Anh hít sâu một hơi, một hương thơm ngào ngạt chui vào trong mũi, hương thơm trong trẻo lại không quá nồng, rất dễ ngửi. Tư Thần hơi ngẩn ra, cảm thấy hơi kì quái, hôm qua Sở Nghiễm Ngọc do một tay anh tắm rửa sạch sẽ cơ thể, lại mặc lại quần áo cho cậu, hôm nay rời giường cũng là do anh bế đi rửa mặt, căn bản chưa hề tiếp xúc với mấy thứ có mùi giống như vậy.

Có điều anh cũng không tra cứu, lúc này cũng không có tâm tư gì, thấy không thể ăn được thật đúng là đòi mạng, toàn thân anh nóng tới độ sắp vã mồ hôi, nhanh chóng đứng dậy từ trên người cậu chui vào trong phòng tắm, nghĩ tới người trong lòng mình mà giải quyết.

- --------

Chú Tần quản gia tự mình bưng bữa sáng tới bàn ăn, bày từng món tới trước mặt Sở Ngọc, cháo là món cháo ngô thơm ngọt Tư Thần đặt biệt dặn ông nấu cho cậu, ông vừa mới nấu sáng nay. Sở Nghiễm Ngọc đưa mắt nhìn, cười híp mắt: "Cảm ơn chú Tần."

chungtadeulahu.wordpress.com

"Đừng khách khí, đây là chuyện tôi nên làm mà." Chú Tần cười lắc đầu, ông vẫn luôn rất quý mến thanh niên lễ phép này.

"Chú ngồi xuống cùng ăn đi, chút nữa bọn cháu sẽ ra ngoài đi dạo." Sở Nghiễm Ngọc mời.

Hai người đang ngồi bên bàn đều là người nhỏ tuổi hơn mình, chú Tần cũng không quá để ý tới chuyện thân phận nữa, nghe vậy liền ngồi xuống một bên.

Tư Thần nhớ ra chuyện hôm qua Sở Gia Đức gọi điện thoại tới, có điều anh cũng không vội, ung dung thong thả cùng Sở Nghiễm Ngọc ăn sáng xong, chờ tới khi người hầu trong biệt thự dọn bát đĩa xuống rồi, mới nói chuyện này cho Sở Nghiễm Ngọc nghe.

Hôm nay khi hai người ngủ dậy không hẳn là đã quá muộn, nhưng cũng không coi là sớm được, chờ tới khi ăn sáng xong cũng đã sắp chín giờ, lúc này cho dù họ về, cũng không thể nào kịp ăn bữa trưa.

chungtadeulahu.wordpress.com

Sở Gia Đức gọi hai người về cũng không phải là mong nhớ hai người thế nào, hẳn lão chỉ coi cậu như con gái gả ra ngoài, bảo cậu về nhà lại mặt vào ngày thứ ba sau khi kết hôn như phụ nữ có chồng, hẳn là cũng có Sở Hạo ở bên cạnh khuyến khích, lấy chuyện này ra để làm nhục Sở Nghiễm Ngọc.

Chú Tần khá quan tâm, "Thiếu gia Nghiễm Ngọc có định về không?"

Sở Nghiễm Ngọc trầm mặc một lát, cười nói: "Về chứ, sao lại không về."

Chú Tần nghe vậy cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói: "Vậy tôi đi chuẩn bị xe, có cần tôi đi cùng tài xế về với hai người không?"

chungtadeulahu.wordpress.com

Sở Nghiễm Ngọc gật đầu bảo được, quay về phòng ngủ thay quần áo, Tư Thần cũng theo sát sau cậu lên tầng theo.

Chờ tới khi hai người đi xuống, thời gian lại càng muộn hơn, mấy người Tư Thần gọi tới lắp thang máy cũng đã bắt đầu tới làm việc. Khi họ ra ngoài cửa, đã có xe đỗ sẵn trước cửa, xe ô tô màu đen thân dài, mấy hôm trước Sở Nghiễm Ngọc tuy rằng đã nhìn thấy có nhiều xe xịn tới đón mình, trong lòng đã thấy quen, nhưng bây giờ nhìn thấy cái xe này vẫn hơi ngẩn ra, trong lòng thầm nói bệ đỡ của Tư Thần này cũng không hề tầm thường đâu, thật là đáng tiếc, quá là tiếc, Sở Gia Đức lần này nhầm to rồi, đánh bàn tính thật hay, tới lúc đó cũng chỉ sợ là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Chú Tần mặc bộ đồ quản gia xa hoa cẩn thận đứng cạnh xe, đợi hai người đi tới, mới mở cửa xe ra cho Sở Nghiễm Ngọc, lại giữ cánh cửa xe cho hai người ngồi vào xong, lúc này mới tới chỗ ngồi cạnh tài xế ngồi xuống.

chungtadeulahu.wordpress.com

Sở Nghiễm Ngọc ngồi trong xe quan sát một vòng, trêu ghẹo Tư Thần: "Xem ra nhà anh cũng rất có tiền." Xe này bên ngoài nhìn xa hoa, bên trong bố trí các thiết bị càng thêm xa hoa tới kinh người, xe nhà họ Sở tuy rằng cũng không kém xe này, nhưng cũng không phải ai cũng có thể hưởng dụng được sự bố trí sang trọng tới vậy.

Tư Thần nghĩ một lát, nhanh chóng nhân cơ hội kéo thiện cảm của bản thân cao lên, "Cũng vẫn còn được, nếu như em thích, xe liền đưa cho em."

Sở Nghiễm Ngọc không nhịn được cười thành tiếng, cố ý nói: "Nhìn tôi giống người tham tiền lắm sao? Hay là trông tôi thiếu tiền lắm?"

Tư Thần nghe được hơi khựng lại một chút, lập tức nói: "Không hề, đây chẳng qua chỉ là một món quà không đáng tiền anh muốn đưa cho em mà thôi, tặng cho em liền có thể được em yêu thích, là anh đầu cơ trục lợi."

chungtadeulahu.wordpress.com

Chú Tần ngồi ghế trước, không nhịn được phải khen tặng cho thiếu gia nhà mình một câu, thiếu gia nhà ông miệng vẫn rất ngọt, rất biết ăn nói!

Sở Nghiễm Ngọc cười, hai ngày nay biểu hiện của Tư Thần chênh lệch khá lớn so với hình tượng trầm ổn bình tĩnh trước đây của anh, tên này bề ngoài nhìn thành thục thận trọng như vậy, thực ra cũng mới chỉ hai mươi mấy tuổi, nếu muốn trở thành một con cáo già lòng dạ thâm sâu, thì vẫn cần phải rèn giũa nhiều nhiều.

Xe từ ngoại ô phía Nam lái về nhà họ Sở, xuyên qua nội thành náo nhiệt đông đúc, chờ tới khi đỗ lại ngoài trang viên lớn nhà họ Sở, thì cũng đã hơn mười hai giờ.

Sở Gia Đức nghe nói hai người tới, liền bảo quản gia tới dẫn hai người tới phòng khách ngồi, bản thân thì lại không tới, nói là Sở Hạo cảm thấy không thoải mái lắm, phải ở bên cạnh gã. Sở Hạo đã chuyển về nhà ở vào ngày thứ hai sau khi Sở Nghiễm Ngọc kết hôn, dù sao đây cũng là nhà họ Sở gã đã tâm niệm bao lâu nay, sao gã cam tâm từ bỏ được? Chẳng qua là trong lòng có quỷ không dám đối mặt với Sở Nghiễm Ngọc mà thôi!

chungtadeulahu.wordpress.com

Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần đi thẳng tới đây, hai người, tài xế và cả chú Tần vẫn chưa hề ăn trưa, lúc này đã bị mời ngồi trong phòng khách, những người hầu và bà vú Sở Nghiễm Ngọc quen biết đều đã bị cố ý điều đi chỗ khác, cũng không có ai tiếp đãi họ, Tư Thần giận tới mức xiết chặt nắm đấm kêu vang trong phòng khách.

"Anh giận cái gì? Tôi còn chưa giận." Sở Nghiễm Ngọc ngồi cạnh cười bảo.

Tư Thần giận cái gì, anh giận thay Sở Nghiễm Ngọc, khó chịu thay Sở Nghiễm Ngọc.

Người này đã từng là đại thiếu gia nhà họ Sở, là người thừa kế chính hiệu nhà họ Sở, sau này sẽ lấy một đại tiểu thư con nhà giàu cùng thế hệ, tiền đồ vô lượng, chỉ cần không có bất ngờ gì, cả đời người này sẽ đều có được một cuộc sống ưu việt, dù Tư Thần có yêu cậu tới tận xương tủy, cũng không nỡ hủy hoại tiền đồ của người mình yêu. Nhưng những kẻ này thì sao chứ? Những kẻ này cũng đã từng là người nhà thân thiết nhất của cậu, chỉ vì một sai lầm mà chúng đã phạm phải, lại bạc đãi cậu như vậy, hung hăng với cậu, lợi dụng cậu, Tư Thần sao có thể không tức giận?!

chungtadeulahu.wordpress.com

Mấy người chờ một lát, Sở Nghiễm Ngọc đứng dậy cười nói: "Tôi đưa mọi người ra ngoài đi dạo nhé? Ngồi mãi ở đây cũng rất nhàm chán."

Tư Thần ngẩng đầu nhìn cậu, muốn kéo thẳng tay cậu đi, không bao giờ để cậu quay về đây để bị những kẻ này vũ nhục nữa, có điều cuối cùng anh vẫn không hề làm gì, chỉ nắm tay cậu nói: "Được."

Chú Tần đi cùng cũng phải cau mày với cách hành xử của Sở Gia Đức, đồng thời cũng có chút cảm thán hiểu được tại sao thiếu gia Tư Thần lại thích người thanh niên này, đây đúng là một người khiến cho người ta không thể không đau lòng, không thể không thích được.

Nhà họ Sở ngoài việc trang viên có diện tích rất lớn ra thì bên ngoài trang viên cũng có những nơi để trống, không có kiến trúc, Sở Nghiễm Ngọc mang theo Tư Thần đi ra ngoài trang viên. Điều kiện ngoài trang viên cũng rất tốt, có hồ nước, có hòn non bộ, có rừng cây nhỏ một màu xanh biếc uốn lượn xung quanh.

chungtadeulahu.wordpress.com

Hai người đi dạo bên ngoài một hồi, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, Sở Nghiễm Ngọc cười nói với Tư Thần: "Trước đây tôi cũng rất hay chơi ngoài này, có điều từ nhỏ tôi đã luôn là lão đại, mấy đứa trẻ khác trong nhà cũng phải nghe lời tôi răm rắp, còn phong tôi làm hoàng đế nữa chứ."

Tư Thần bổ sung thêm trong lòng —— sau này anh cũng sẽ nghe lời em răm rắp.

Sở Nghiễm Ngọc đang định nói tiếp, lại chợt thấy bụi cỏ hơi xao động, Tư Thần kéo cậu về phía sau một chút, dùng chân gạt bụi cỏ ra, cau mày nói: "Có rắn, cẩn thận chút."

Sở Nghiễm Ngọc vừa cúi đầu nhìn, trong bụi cỏ quả nhiên có một con rắn sắp bị cắt thành hai đoạn, đen như mực, chỉ có một vệt trên trán là có màu đỏ tươi, đẹp như một cái mào, máu nó chảy ra từ vết thương trên bụng, nhuộm đầy cỏ xung quanh, lại vẫn cố gắng cong người lên uy hiếp nhìn họ chằm chằm.

Tư Thần muốn quẳng con rắn đi, Sở Nghiễm Ngọc nhìn con rắn đen kia lại hơi ngơ ngác, bỗng kéo tay Tư Thần lại, "Chúng ta cứu nó đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi