HÃY NGHE TÔI NÓI, CÔ SẮP CHẾT RỒI


19h00, ngày 21 tháng 10 năm Hằng Lịch thứ 313.
- --
Lúc sau Giang Viễn còn cố gọi mấy lần nữa, nhưng Thạch Trình Hạ đều dập máy.

Lần cuối, Giang Viễn gửi một đoạn video.
Thạch Trình Hạ chọn nhận.

Mở video sau khi download, hình ảnh của Giang Viễn xuất hiện.

Ông ấy trông già hẳn đi so với ngày xưa, râu ria xồm xoàm hết cả.

Xem ra sở trưởng Giang không những không thể thành công nghỉ phép mà còn khiến mình trở nên lếch thếch hơn trước.
Đầu tiên Giang Viễn thở dài, rồi nói: "Tiểu Thạch, tôi rất xin lỗi về sự việc lần này.

Vì cứ mãi không tìm thấy chứng cứ, chuyện này đã gây ra ảnh hưởng rất tiêu cực trên internet.

Cấp trên rất sốt ruột, bên Vu Thị thì do ảnh hưởng của Vu Thanh Giang nên muốn sự việc trôi qua càng nhanh càng tốt.

Giờ đây trừ tôi với cô ra thì không còn ai muốn điều tra tiếp nữa rồi."
"Thế nên phải tùy tiện tìm một con dê thế tội để kết án sao?" Thạch Trình Hạ cười khinh bỉ.

Thực ra nàng đã có suy đoán từ trước lúc Giang Viễn nói chuyện, rằng có lẽ Ngu Quân Tề không phải hung thủ thật sự.
"Bên trên hạ lệnh như vậy cũng là trong dự tính, tôi chỉ đành bó tay.


Nhưng Tiểu Thạch à, có câu rằng: Tướng ở xa khó nghe lệnh gần." Đây là một đoạn video, đương nhiên Giang Viễn không thấy được sự trào phùng của Thạch Trình Hạ.

Ông chỉ dựa theo tình hình quay video mà nói: "Sau này tôi không thể dẫn lối cho cô được nữa, chọn lựa ra sao phụ thuộc hết vào cô."
Hết video, Giang Viễn lần nữa gọi đến.
Lần này, Thạch Trình Hạ nghe.
"Tiểu Thạch à." Giang Viễn thở dài, "Tôi đã bị bên trên cưỡng chế cho nghỉ ngơi rồi.

Thiết bị ở đây đại khái là sẽ chung số phận bị lấy đi giống tôi thôi."
"Cho nên?"
"Trong đồng hồ của cô chắc còn hai lần dịch chuyển nữa nhỉ." Giang Viễn nói, "Nếu cô còn bằng lòng điều tra tiếp, tôi có thể giúp cô một lần."
"Vậy trưởng quan có thể cố cầm cự đến cùng ngày án xảy ra được không? Trước lúc này, tôi sẽ nghe theo mệnh lệnh của cấp trên, giám thị Ngu Quân Tề thật chặt chẽ.

Nhưng nếu hung thủ không phải cô ta, vậy xin sếp hãy điều tôi về lại thời gian này.

Sau đó, làm tôi biến mất khỏi thiết bị."
"Được."
Cắt đứt liên lạc, Thạch Trình Hạ sờ lên lồng ngực mình.

Trời đã vào thu, nàng mặc không dày lắm nhưng cũng không hề cảm nhận được nhịp tim của mình.
Có lẽ vô tâm mới là tốt nhất.

Thạch Trình Hạ nghĩ.
Nàng không biết có bao nhiêu khả năng, nửa hi vọng Ngu Quân Tề đúng là hung thủ, nửa còn lại cứ thấy sự tình nào có đơn giản như vậy.
Còn 10 ngày nữa là đến rồi, nàng giờ lại bị cấp trên giám sát nên chỉ còn cách chờ đợi.
Sống hoặc chết, chẳng lẽ thật sự chỉ có thể chờ thôi sao?

Thật sự quá không cam lòng.
Đêm nay Vu Thanh Tuyền vẫn cứ về nhà lúc chuông đêm đã điểm.

Thấy Thạch Trình Hạ ngồi trong phòng ngủ, cô kinh ngạc hỏi: "Sao còn chưa ngủ nữa?"
"Tôi có chuyện muốn nói." Thạch Trình Hạ nói, "Trước đó cấp trên đã phát nhiệm vụ cho tôi, muốn tôi phải giám sát kĩ Ngu Quân Tề khi sự kiện phát sinh.

Cô cảm thấy liệu làm thế có ổn không?"
"Nếu đã là cấp trên lệnh cho em, vậy em cứ tuân theo đi." Vu Thanh Tuyền thậm chí còn không do dự.
"Nhưng chuyện này đã làm rõ được đâu chứ." Thạch Trình Hạ sa sút nói, "Chưa điều tra rõ, dù trông cô ấy rất giống nhưng chắc gì đã phải.

Chị hiểu ý tôi không?"
Vu Thanh Tuyền đương nhiên hiểu.

Cô nghĩ ngợi, rồi nói: "Đã vậy thì Trình Hạ à, sao cấp trên của em lại đột nhiên phát lệnh như thế?"
"Ông ấy nói người phía trên muốn dừng kế hoạch lại." Thạch Trình Hạ nói, "Cho nên khả năng là không bao lâu nữa tôi sẽ phải trở về."
"Vậy ư." Vu Thanh Tuyền thở dài, gật đầu: "Tôi biết rồi.

Nên em chừng nào thì đi? Trước hay sau?"
Thạch Trình Hạ rời đi, không khác nào nói với Vu Thanh Tuyền rằng cô chỉ còn cách chờ chết.
Nhưng khi một người đã biết mình sẽ phải chết, sao có thể cam tâm chờ dao đến kề cổ được?
Thạch Trình Hạ nghĩ mãi không ra ai lại ngốc như vậy.

Nhưng khi Vu Thanh Tuyền nghe "tin dữ" này, sắc mặt vẫn không hề biến chuyển.


Không khổ sở, không bối rối, thậm chí không nuối tiếc như người thường.
Cô quá bình tĩnh.

Nếu không phải Thạch Trình Hạ thấy được đầu ngón tay đang run rẩy của cô, thì suýt chút nữa đã cho rằng Vu Thanh Tuyền không hề coi trọng sinh mạng của mình.
Thạch Trình Hạ nhíu chặt lông mày: "Tôi sẽ cố kéo thời gian về sau."
Không chỉ là kéo đến điểm cuối, mà tốt hơn hết là thấy được mặt của hung thủ, vậy thì ở lần trùng phùng tiếp theo, lần chia ly cuối cùng có thể làm ra quyết định mang tính vãn hồi.
Thạch Trình Hạ nhận thức rõ rằng dù thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không hi vọng Vu Thanh Tuyền phải chết.

Không muốn sau khi quay về chốn cũ, không còn thấy được sự tồn tại của vị tổng tài không quá đáng ghét này.
"Cảnh sát Thạch tốt với tôi thật đấy." Vu Thanh Tuyền mỉm cười: "So với trước kia cứ như là hai người khác nhau vậy!"
Cảm xúc của Thạch Trình Hạ không hề tốt hơn sau lời khen của Vu Thanh Tuyền, nhưng vẫn chủ động nhận sai: "Trước kia là tôi không tốt."
"Vì sao thế, Trình Hạ?" Vu Thanh Tuyền hỏi: "Vì sao, em lại đột nhiên đối tốt với tôi đến vậy chứ?"
"Vì hoàn thành nhiệm vụ, vì an tâm." Thạch Trình Hạ thốt ra không cần nghĩ.

Vấn đề này thực ra rất đơn giản, bởi từ khi được chọn tham gia vào kế hoạch, được nhìn thấy Vu Thanh Tuyền lần nữa, nàng cũng đã bắt đầu hối hận.
"Thật vậy sao?" Vu Thanh Tuyền dụi mắt, lấy áo ngủ trong tủ ra, "Tôi rửa mặt đi ngủ đây.

Cảnh sát Thạch cũng nghỉ sớm đi.

À đúng rồi, sáng mai em sẽ đến đón tôi, nên nếu nghe tiếng chuông cửa thì đừng tự tiện mở nhé."
Thạch Trình Hạ gật đầu, lấy cuốn sổ của mình ra xem.
Người vẫn còn trong diện tình nghi gồm P La, A Nguyễn, Mộ Dung Tử Anh và Ngu Quân Tề.

Đối tượng chú ý trọng điểm của cảnh sát bây giờ đang là Ngu Quân Tề.

Cô ta có đầy đủ động cơ gây án, cũng có đủ thời gian, chứng cứ ngoại phạm rất thiếu thuyết phục.

Giống như chỉ cần tìm được chứng cứ trực tiếp hơn là có thể kết tội được rồi.

Thế còn ba người khác thì sao? Dù chỉ một phần trăm khả năng cũng không có hay sao?
Thạch Trình Hạ vẽ linh tinh lên sổ, tiếng nước trong phòng tắm vẫn chưa dứt.

Khó tỉnh táo nổi, nàng nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm hồi lâu, rồi quyết định đi ra ngoài một lúc.
Đã qua 0 giờ, coi như là ngày hôm sau.
Nếu vậy thì chắc hẳn giờ này sẽ không còn ai đi dạo ở ngoài này nữa.

Thạch Trình Hạ đi ra khỏi sân, tiến đến chỗ hôm đó thấy được Mộ Dung Tử Anh, chậm rãi ngồi xuống.
Từ góc độ này, vừa lúc thấy được cửa nhà Vu Thanh Tuyền.

Nếu ngày hôm đó Mộ Dung Tử Anh vẫn luôn ngồi đây, vậy chắc hẳn nàng ta đã thấy một "mình" khác.
Sau đó, nàng đứng lên, lại nằm xuống bụi cỏ chỗ thấy A Nguyễn.

Bãi cỏ ẩm ướt, không thích hợp nằm lâu.

Có lẽ là không phải thời điểm, Thạch Trình Hạ nằm hơn mười phút vẫn tỉnh bơ.
Vẫn chưa có manh mối gì mới, Thạch Trình Hạ đứng lên, phủi sợi cỏ trên người xuống.

Mở ra cửa nhà Vu Thanh Tuyền, một cục ấm ấm đột nhiên lao vào trong ngực nàng.
Thạch Trình Hạ giật nảy mình, một tay đỡ lấy thân thể thơm mùi bạc hà kia, tay khác vòng ra sau bật đèn hành lang lên.
"Vu tổng à, chị thấy ai cũng lao vào vậy hả?" Thạch Trình Hạ nhẹ nhàng thở ra, dù đã sớm nhận ra là ai khi đỡ được eo người nọ.
"Tôi tưởng em đã đi rồi." Vu Thanh Tuyền ôm chặt lấy Thạch Trình Hạ, gác cằm lên vai nàng, "Tôi còn chưa kịp nói lời tạm biệt với em."
"Tôi sẽ không vội đến mức không từ mà biệt đâu." Thạch Trình Hạ vỗ lưng, trấn an cô.
Không phải nàng không để ý thấy thái độ của Vu Thanh Tuyền với mình và một "mình" khác rất không giống nhau, nhưng nàng cũng không làm rõ đến cùng.

Chỉ coi như là "người quen cũ" gặp nhau nên có cảm giác thân thiết hơn mà thôi.
"Tôi đã đợi em mười tám năm rồi." Vu Thanh Tuyền khẽ nói: "Ông trời lại bủn xỉn đến mức mười tám ngày cũng không cho được tôi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi