Một tuần sau đó trôi qua, Vân Kiều cũng đã bắt đầu việc học tập của mình tại trường Diêu Hòa.
Hôm ấy là một ngày cuối thu, lá rụng ngày một nhiều, không khí có phần se lạnh khi sắp bước sang đông.
Bên ngoài vườn lớn, hoa hồng đã tàn đi một nửa.
Những người làm được điều đến nhiều hơn để chăm sóc lại vườn hoa, chuẩn bị cho một mùa mới.
Vân Kiều bước xuống lầu, đặt mũ và túi xách qua một bên rồi ăn sáng như thường lệ.
Ở đây mọi người tốt với cô quá, luôn chuẩn bị sẵn đồ ăn.
Việc học hành ở trường cũng có phần vất vả, cô cũng kết thúc một ngày khá muộn, xem như được ngủ thêm một lát cho tinh thần tỉnh táo hơn.
"Hôm nay cuối tuần cô cũng phải đến trường à?" - Đình Nhậm đã ngồi sẵn ở phòng ăn, cố tình chờ cô xuống để cùng ăn sáng.
"Anh cũng phải đi làm vào ngày nghỉ còn gì?" - Vân Kiều cười, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi vào chỗ.
Trông sắc mặt của anh ta hôm nay rất tốt, không giống với những ngày ngập đầu trong công việc mà quên ăn quên ngủ.
"Hôm nay đừng đi xe buýt nữa."
"Hả...?"
Đình Nhậm lấy mứt phết lên bánh mì rồi đổi đ ĩa của anh cho cô.
Hành động này trước giờ cô chưa từng thấy, không phải anh ta mọi đường đi nước bước đều nghĩ đến lợi ích của bản thân trước hay sao.
"Tôi đưa cô đi học."
"Có làm lỡ công việc của anh không? Tôi sẽ rất ngại nếu làm phiền như vậy." - Vân Kiều đáp.
"Không, tôi rảnh." - Đình Nhậm vẫn tập trung ăn sáng, anh chỉ trả lời cho có lệ.
Vì không nghĩ rằng cô sẽ từ chối.
Cô kiểm tra lại mọi tài liệu và vật dụng trong túi xách của mình, khi thấy đã đầy đủ rồi thì mới yên tâm rời khỏi nhà.
"Anh để tôi tự làm được rồi." - Đình Nhậm giúp cô mở cửa xe, còn cho phép cô ngồi ở ghế trước, ngay bên cạnh anh.
Vân Kiều giống như bị dọa cho hồn vía lên mây.
Liệu đây có phải là Đình Nhậm không, hay anh ta đã đổi tính thật rồi.
Đình Nhậm không nói gì, mặt vẫn lạnh tanh nhưng không có vẻ gì là muốn để cô tự làm.
Vân Kiều đành nghe theo.
Đợi cho cô vào xe rồi anh mới đóng nhẹ cửa, vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái.
Suốt chặng đường hai người không nói gì với nhau.
Đình Nhậm cũng không biết bản thân mình đang làm gì.
Căn nhà rộng lớn trở nên buồn tẻ từ khi mẹ anh qua đời.
Nhưng không hiểu sao từ khi Vân Kiều xuất hiện, anh cảm thấy mọi thứ xung quanh lại rạng rỡ như ngày đầu.
Cô gái này đến đâu cũng khiến người ta yêu thích, không cần phải tỏ ra yếu đuối hay cần sự che chở, nguồn năng lượng tích cực ấy khiến cho Đình Nhậm bắt đầu chấp nhận cô.
Tuy những việc làm ngày hôm nay, anh có hơi gượng ép chính mình, vì không biết làm cách nào để dần quen với việc cô là một phần của Đình gia, anh sẽ tập từ từ.
Cho dù giữa hai người vẫn chưa có cái gọi là tình yêu, nhưng ít nhất khoảng cách giữa họ cũng đã được thu hẹp lại.
"Cảm ơn anh đã tiện đường cho tôi quá giang." - Xe dừng lại trước cổng trường, Vân Kiều tự mình xuống xe, không quên cúi đầu cảm ơn Đình Nhậm.
"Đi học vui vẻ." - Anh hạ cửa cửa kính xuống nói với cô rồi lái xe đi đến công ty.
Qua kính chiếu hậu, Đình Nhậm vẫn thấy Vân Kiều đứng ở cổng trường, vẫy tay tạm biệt cho đến khi anh đi khuất.
Đối với một người đã hai mươi tám tuổi như Đình Nhậm mà nói, từ khi anh vùi đầu vào công việc đã quên đi rất nhiều những niềm vui đơn giản.
Khi căng thẳng thì tự nhốt mình trong phòng, không muốn gặp mặt ai.
Hôm nay lại nhìn thấy trường đại học, những sinh viên vội vã ra vào, có người đi cùng nhóm bạn trông rất vui vẻ.
Anh bỗng dưng cảm thấy cuộc sống này dễ thở hơn từ những điều nhỏ nhặt.
Đình Nhậm muốn thứ gì mà chẳng được, anh ta vừa giàu vừa có tiếng nói, nhưng những thứ thứ đẹp đẽ này kể từ khi Vân Kiều xuất hiện thì anh mới cảm nhận được.
Có lẽ cô sẽ không phải người xinh đẹp nhất, không giỏi nhất, nhưng lại là cô gái khác biệt nhất mà anh từng gặp.
Tập đoàn của Đình gia
"Đình tổng, giám đốc Hà đến rồi." - Thư ký Liêu bước vào phòng, đưa cho Đình Nhậm một tập tài liệu và thông báo đã đến cuộc họp.
Hôm nay anh có buổi họp với giám đốc Hà của công ty Hà thị để xem qua dự án thầu tòa nhà mới cho tập đoàn.
Đình Nhậm muốn gặp riêng từng người để xem qua những kế hoạch của họ, nếu ổn thì mới hẹn một ngày gặp mặt và đấu thầu chính thức.
Trong phòng họp riêng, giám đốc Hà
Hà Tường đã đợi được năm phút.
Nhưng không chỉ có mình ông, còn có thêm một nữ thư ký đi cùng.
Cô ta mặc một bộ váy ôm sát, tóc gợn sóng được xõa tự nhiên.
Từ khi mới bước vào đây, mọi người đã chú ý đến cô ta rồi, cách ăn mặc như vậy vừa nhìn đã biết ngay có vấn đề.
"Đình tổng." - Hà Tường thấy Đình Nhậm bước vào, ông liền tỏ ra niềm nở mà chào hỏi, bắt tay rối rít.
"Đây là?" - Cô thư ký đó nhìn Đình Nhậm với ánh mắt quyến rũ, giả vờ tỏ ra ngại ngùng.
Khi nghe thấy Đình Nhậm hỏi về mình thì lập tức giở giọng ngọt ngào.
"Tôi là Hà Uyên Thy, cháu gái của giám đốc Hà và cũng đồng thời là thư ký.
Đình tổng, tôi vô cùng ngưỡng mộ anh đó."
Đình Nhậm vờ như không thấy, cố ý ngồi xuống để từ chối cái bắt tay của cô ta.
"Giám đốc Hà cứ trình bày đi."
Uyên Thy có phần thất vọng, nhưng cháo thì phải nấu từ từ, không được hấp tấp sẽ dễ làm hỏng chuyện tốt.
Cô đưa hồ sơ cho Hà Tường rồi đứng một bên lắng nghe.
Sao đổi được một lúc, giám đốc Hà nhận được một cuộc gọi nên phải ra ngoài để nghe điện thoại.
"Đình tổng, thật ngại quá.
Ngài cứ xem qua hồ sơ, tôi ra ngoài một lát."
Đình Nhậm gật đầu.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Hà Uyên Thy chớp được cơ hội tốt liền không muốn bỏ lỡ.
"Đình tổng, để tôi lấy thêm nước cho anh."
Cô lấy đầy bình nước, cúi xuống cầm lấy ly của Đình Nhậm lên.
Sau khi rót đầy rồi thì để lại chỗ cũ.
Khi cúi người xuống, Uyên Thy cố ý khom người thật thấp, bộ váy ngắn cũn cỡn ôm sát vào người, nhìn từ góc độ của Đình Nhậm cũng có thể thấy được hết những gì cần thấy.
Ào!
Uyên Thy tự đổ cả bình nước lên người mình.
Bộ váy cũng vì vậy mà dính sát vào người vô cùng quyến rũ.
Cô chớp chớp mắt, hai hàng mi giả được chuốt cong vút, đôi môi đỏ mọng hờ hững như muốn nuốt chửng người bên cạnh.
"Đình tổng...." - Không thấy Đình Nhậm có phản ứng gì, cô ta bạo dạn ngả ngay vào lòng anh.
Hai tay vòng qua cổ ôm chặt lấy anh.
Nhìn thấy Đình Nhậm cứ như vậy, cô nghĩ rằng có lẽ anh vẫn còn ngại nên lậo tức giành lấy thế chủ động mà ngồi lên dùi anh, mặt đối mặt.
Đình Nhậm không chịu được mùi nước hoa quá nồng này.
Đôi mắt anh nheo lại như biến thành một mũi tên sẵn sàng bắn chết cô ta bất cứ lúc nào.
Uyên Thy nhìn thấy mặt anh ta biến đổi bất chợt thì bắt đầu sợ hãi, khuôn mặt này như muốn giết người đến nơi, sao lại có loại biểu cảm đáng sợ như vậy được.
"Thư ký Hà, thất lễ rồi."
Đình Nhậm đột ngột đứng dậy, với chiều cao lý tưởng hơn mét tám của anh ta thì Hà Uyên Thy bị ngã xuống khá là đau.
Bây giờ là cô ở dưới đất, còn anh cao lãnh đứng phía trên nhìn xuống, giống như ở tầng tầng lớp lớp cách biệt, cô mãi mãi không chạm được đến người đàn ông này..