HÃY NÓI EM ĐỒNG Ý


Hơn ba mươi phút trôi qua, phòng cấp cứu vẫn chưa có dấu hiệu gì.

Thời gian càng lâu thì Thẩm Xuyên càng sợ, vì anh biết nếu chấn thương quá nặng thì sẽ dẫn đến những kết quả thế nào.

Nhưng anh không dám nghĩ đến, chỉ cầu mong cho Vân Kiều được bình an.
Xoảng!
Âm thanh vừa rồi như xé tan sự yên tĩnh lúc này.

Những y tá đi ngang qua đều giật mình mà sợ hãi.

Trong bộ dạng Thẩm Xuyên lúc này không khác gì một con quỷ sắp sửa hồi sinh.

Áo sơ mi, hai bàn tay và trên gương mặt đều dính đầy máu.

Có cô y tá muốn khuyên anh trong lúc chờ đợi nên vào phòng vệ sinh để gột sạch, nhưng với sự tuyệt vọng đó, không ai dám hó hé nửa lời.
Thẩm Xuyên vừa gọi cho Đình Nhậm, nhưng chuông điện thoại cứ reo mãi không thấy ai trả lời.

Anh rủa thầm một câu trong lòng.

Không phải Đình Nhậm là hôn phu của Vân Kiều sao? Bây giờ cô ấy không rõ sống chết thì lại không liên lạc được.

Lấy tư cách gì để làm chồng tương lai của cô ấy? Chiếc điện thoại không thương tiếc bị phi thẳng vào tường, vỡ nát.
Phòng cấp cứu mở ra, Thẩm Xuyên bật dậy chạy đến.


Vân Kiều được các ý tá đẩy sang phòng bệnh.
"Cô ấy sao rồi?"
"Tạm thời đã giữ được mạng.

Nhưng phải đợi bệnh nhân tỉnh lại mới có thể chuẩn đoán tiếp.

Có thể xảy ra một vài triệu chứng."
Nghe bác sĩ nói như vậy, Thẩm Xuyên yên tâm được một phần.
"Thẩm thiếu gia, bây giờ anh tìm người nhà hay người giám hộ của bệnh nhân đến làm thủ tục nhập viện."
"Tôi làm."
Anh ký tên vào mục người giám hộ cho Vân Kiều.

Bây giờ chỉ mong cô ấy sớm tỉnh lại.
Sau khi làm xong thủ tục, Thẩm Xuyên dùng điện thoại của bệnh viện để gọi đến Đình Gia.
"Alo, Đình Gia xin nghe."
Từ bên kia truyền đến giọng của của Từ quản gia.
"Bác Từ, cháu là Thẩm Xuyên.

Cho cháu gặp Đình Nhậm."
"Không phải thiếu gia đã cùng với Vân Kiều đến tiệc sinh nhật của Thẩm phu nhân sao?"
"Bác nói gì? Đình Nhậm không về nhà?"
Chuyện này bắt đầu phức tạp hơn rồi.

Có người nhìn thấy Đình Nhậm uống say và đã được vệ sĩ đưa về.

Nhưng nếu là vệ sĩ của anh ta, thì sẽ không đến chỗ nào khác ngoài biệt thự Đình Gia.

Trừ khi...!Đình Nhận không phải là uống say, hai người đó càng không phải là vệ sĩ.
"Bác Từ, Vân Kiều đang ở chỗ cháu.

Bác cứ yên tâm."
Nói rồi anh liền cúp máy, ra ngoài xe lấy chiếc điện thoại di động khác.
"Đình Vãn, có chuyện không hay rồi!"
Người mà Thẩm Xuyên có thể tin tưởng lúc này chỉ có thể là người con nuôi của Đình gia thôi.

Chuyện về tổ chức ngầm của nhà họ, anh đều biết.

Kể cả chuyện Đình Nhậm để cho Đình Vãn giữ chức lão đại...
"Chuyện gì?"
"Đình Nhậm mất tích.


Tôi nghi ngờ đã có người giả làm vệ sĩ Đình gia để bắt cóc anh ta."
Lúc này Đình Vãn vẫn đang làm việc ở nhà, nghe hai chữ mất tích, anh ta liền hỏi rõ mọi thông tin rồi cho người bắt đầu tìm kiếm.
Bây giờ cũng đã nửa đêm, ngoài hành lang bệnh viện cũng chỉ còn mỗi Thẩm Xuyên.

Anh vào nhà vệ sinh rửa mặt để bản thân được tỉnh táo, nhìn những vết máu của Vân Kiều dính trên tay và trên mặt mình, anh càng cảm thấy đau lòng.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Thẩm Xuyên bước vào trong, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nghe bác sĩ nói, khi tỉnh lại thì cần phải có một người mà cô đặc biệt tin tưởng ở bên cạnh, vì không có một cô gái nào có thể bình tĩnh được khi nhận ra mình bị cạo sạch tóc như vậy.
Do vết thương nghiêm trọng, lại nằm ở phía sau đầu, nên buộc phải cạo tóc để dễ xử lí và không để nhiễm trùng.
Nhìn Vân Kiều nằm yên trên giường bệnh, xung quanh chi chít những dây truyền nước, đầu cô quấn băng trắng, khuôn mặt tái nhợt, Thẩm Xuyên luôn cảm thấy tội lỗi vì đã đến muộn.

Nếu anh chỉ cần sớm một phút hay ba mươi giây thôi, biết đâu cô sẽ không ra nông nỗi này.
Còn Đình Nhậm thì sao chứ? Anh ta đã hứa đến đón Vân Kiều, vậy mà lại để cô gái nhỏ đứng đợi một mình.

Nếu không gọi cho Thẩm Xuyên, biết đâu sáng ngày mai người ta sẽ phát hiện ra xác của cô đã lạnh.
Trong một căn biệt thự ven biển, cách thành phố Q bốn mươi cây số về phía Bắc.
Đình Nhậm được hai người vệ sĩ lạ mặt dìu lên trên phòng, đóng cửa lại.

Có lẽ trong ly rượu mà anh đã uống tại Thẩm Gia đã bị ai đó bỏ thuốc ngủ cực mạnh.

Loại thuốc này chỉ có ở chợ đen, nếu không phải một người có chút ít thế lực thì làm sao mua được nó?
Trong căn phòng ngủ rộng lớn với màu đủ đạo là đỏ.

Ánh đèn mập mờ làm cho không khí thêm ám muội.
Bạch Liễu Khanh mặc bộ váy ngủ hai dây bằng lụa màu trắng bước vào.

Từ từ tiến lên giường, nhìn người đàn ông đang nằm trước mặt rồi nở một nụ cười thỏa mãn.
Từng cái cúc áo của anh được cô cởi hết, thành thục đến nỗi chưa đầy hai phút, y phục trên người anh đã bị ả yêu nữ này lột s@ch.

Kế đến, Liễu Khanh tự c ởi hết đồ trên người mình, vứt nội y khắp sàn, chiếc váy ngủ cũng bị cô dùng hết sức xé rách, dựng lên khung cảnh giống như hai người đã trải qua một cuộc ân ái cuồng nhiệt.

Để chân thật hơn, Liễu Khanh còn bôi máu giả trên tấm ga giường.
Dưới ánh đèn mờ, cô dùng điện thoại chụp lại ảnh hai người đang ôm nhau trên giường, dĩ nhiên là không chụp rõ mặt của mình rồi, chỉ cần để lộ một nửa gương mặt của Đình Nhậm là được.

Vì đứa bé trong bụng mà hiện tại phải chứng kiến cảnh "mỡ dâng miệng mèo" nhưng lại phải kìm nén.
"Coi như lần này em không ăn được anh.

Nhưng sau hôm nay thôi, anh sẽ là chồng em."
Liễu Khanh nở nụ cười mê hoặc đầy gian xảo, đặt lên môi Đình Nhậm một nụ hôn rồi vùi vào lòng anh mà ngủ.

Đảm bảo sáng hôm sau sẽ có kịch hay để xem.
Trong lúc này người của tổ chức đã tra ra được biển số xe của chiếc xe đã chở Đình Nhậm.

Nhưng ra đến ngoại ô thì liên mất dấu, Đình Vãn chỉ đành ra lệnh điều thêm người, trong bán kính hai mươi cây số xung quanh vị trí lần cuối nhìn thấy chiếc xe đó để tìm kiếm.
Biệt thự của Đình Vãn
"Cậu chủ, bên ngoài lạnh lắm, cậu mang theo áo khoác đi."
Lâm Tiểu Yến đã bị tỉnh giấc bởi những tiếc quát của Đình Vãn bên ngoài phòng khách với lũ thuộc hạ vô dụng.

Thấy anh vội vã ra ngoài lấy xe, cô liền tức tốc chạy lên phòng mà lấy áo khoác lông cho anh.
"Cô trông coi biệt thự cho tốt."
Đình Vãn vẫn đứng yên để cho Tiểu Yến giúp mình khoác áo lên như mọi khi, anh nhàn nhạt dặn dò một câu rồi phóng xe rời khỏi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi