HỆ THỐNG ÉP TÔI LÀM KIỀU THÊ


Tác giả: Kiều Lam
Ngọc Kinh cách rất xa kinh đô Lâm Dương của Đại An, tuy có Lê Nguyên Chiêu làm bạn, nhưng Nguyễn Kiều vẫn cảm thấy rất mệt, một đường đi xe mệt nhọc, Nguyễn Kiều cảm thấy mình sắp dính trên xe loan.
Nếu không phải Lê Nguyên Chiêu là đối tượng nhiệm vụ của nàng, Nguyễn Kiều cảm thấy mình có lẽ sẽ lựa chọn đào hôn không gả nữa.
Sau khi Lê Nguyên Chiêu phong vương thì đã dọn ra khỏi Đông Cung, vì hôn sự đính khá vội, phủ Đông Dương Vương phải dùng một vương phủ của tiền triều cải tạo lại, nhưng Lê Nguyên Chiêu vẫn dùng mọi khả năng cải tạo bố cục cho giống với phủ Trưởng công chúa của Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều một đường che khăn voan đưa vào động phòng nên chưa nhìn thấy sự dụng tâm của Lê Nguyên Chiêu.
Một vài đại thần tới tham gia hỉ yến cũng khá miễn cưỡng với thân phận Công chúa tiểu quốc của Nguyễn Kiều, luôn cảm thấy tuy Lê Nguyên Chiêu đã không còn là Thái tử, nhưng với thân phận và tài hoa của y, không lưu lạc đến mức thú một người có thân phận như thế làm Vương phi.

Nếu cưới một người với gia thế giúp đỡ được y, có thể đích trưởng tử của y sẽ được phong làm Hoàng thái tôn.
Nhưng cũng có một số đại thần suy nghĩ sâu xa hơn, cây to đón gió, với tình huống hiện tại của y, cưới một Công chúa tiểu quốc không có bất kỳ trợ lực gì, điệu thấp chút, chưa biết chừng lại là chuyện tốt.
Dù sao thì vị trí trữ quân còn trống.
Lê Nguyên Hạo lại không suy nghĩ phức tạp như vậy, cậu còn uống nhiều hơn tân lang Lê Nguyên Chiêu, say khướt vỗ vai Lê Nguyên Chiêu, vẻ mặt bỡn cợt, "Hoàng, Hoàng huynh, nơi này giao cho đệ là được.

Một khắc xuân tiêu tựa ngàn vàng, huynh đừng chậm trễ thời gian ở đây."
Lê Nguyên Chiêu: "......"
Lê Nguyên Chiêu trước mặt rất dễ đỏ mặt, nghe đệ đệ trêu chọc như vậy, không những không đỏ mặt mà còn răn dạy cậu một trận, "Còn nhỏ đã uống nhiều rượu như thế, lát nữa hồi cung, bị phụ hoàng thấy, xem phụ hoàng răn dạy đệ thế nào!"
Lê Nguyên Hạo trợn tròn mắt, giống như thú nhỏ bị kinh hách, "Hoàng huynh! Không phải đâu, đệ vì chắn rượu cho huynh mới thành thế này mà!"
Lê Nguyên Chiêu liếc cậu, "Ta cần một tiểu hài tử như đệ chắn rượu? Đệ rõ ràng là muốn nhân dịp này uống thống khoái."

Lê Nguyên Hạo bị vạch trần, ngượng ngùng sờ mũi, lộ vẻ biểu cảm đáng thương, "Đừng mà, đừng mà, huynh mà còn tiếp tục dạy dỗ thì đứa nhỏ như đệ sẽ bị Hoàng huynh dạy đến ngốc đấy! Huynh đi mau, Hoàng tẩu chờ lâu như vậy, dù không nóng nảy, nhưng trời xa đất lạ chắc cũng sẽ sợ hãi, huynh mau đi bồi Hoàng tẩu đi! Một khắc xuân tiêu tựa ngàn vàng, huynh còn thời gian dạy dỗ đệ đệ, Hoàng huynh, huynh bị ngốc rồi sao!"
Bốp!
Lê Nguyên Chiêu không chút nhân từ tát lên trán đệ đệ, "Còn dám nói hươu nói vượn!"
Lê Nguyên Hạo kêu ngao, ôm cái trái đưa mắt ra hiệu cho tiểu thái giám bên cạnh Lê Nguyên Chiêu, "Còn không mau đỡ Hoàng huynh về? Không thấy Hoàng huynh uống say rồi sao?"
Lê Nguyên Chiêu: "......"
Lê Nguyên Chiêu còn chưa kịp phản ứng, Lê Nguyên Hạo đã chạy, Lê Nguyên Chiêu cười lắc đầu.
Tuy tiểu tử thối kia nói không lựa lời, nhưng đúng thật không nên lãng phí thời gian vào những chuyện vô dụng.
Tiểu thái giám thăm dò nhìn Lê Nguyên Chiêu, "Vương gia, giờ......"
Lê Nguyên Chiêu chắp tay sau lưng, nhàn nhạt nói, "Hồi tẩm điện."
Ngoại viện ồn ào náo động, nội viện lại vô cùng yên tĩnh.
Lê Nguyên Chiêu đi theo tiểu thái giám, tuy không nhìn thấy gì, nhưng trong đầu đã hiện lên hình ảnh hành lang treo lụa đỏ thẫm cùng những chiếc đèn hỉ đỏ.
Càng tới gần tẩm điện, tim y đập càng mạnh.
Đặc biệt là lúc tiểu thái giám đẩy cửa phòng ra, hơi nóng hỗn loạn ập vào mặt, giây phút đó, y tựa như thấy được thân ảnh kiều tiếu ngồi trên chiếc giường khắc hoa hỉ.
Bước chân y bỗng chần chờ, tất cả thực sự quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức y sợ đây chỉ là ảo tưởng của y, tỉnh lại tất cả đều là công dã tràng.
Y bị động đi theo tiểu thái giám, cuối cùng bị dẫn đến ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Kiều, tất cả mọi người đều lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người họ, không khí đột nhiên đặc lại.
Yết hầu Lê Nguyên Chiêu hơi khô, hầu kết nhẹ lăn lộn, y duỗi tay mấy lần, tựa như không dám chạm vào, cuối cùng mới chần chờ chạm vào bàn tay đặt trên đùi của Nguyễn Kiều, nắm chặt lại.
"Nàng vất vả rồi."

Đôi mắt y nóng lên, còn muốn nói gì đó, lại bỗng nghe người bên cạnh ngáp một cái, giọng nói còn mang theo mơ màng chưa tỉnh ngủ, "Cuối cùng chàng cũng về rồi, mau vén khăn voan, tháo cả mấn đội đầu xuống nữa, nặng chết mất, vừa rồi tựa trụ giường ngủ, đè đến mức cổ ta muốn gãy luôn."
Lê Nguyên Chiêu sửng sốt, cảm xúc khẩn trương lập tức tiêu tán, chỉ cảm thấy nàng lúc này cực kỳ đáng yêu, không nhịn được mà nở nụ cười.
Nguyễn Kiều đấm ngực y mấy cái, "Chàng cười cái gì? Ta bảo ma ma kia gỡ cho ta, nàng ta không chịu thì thôi, còn không cho ta tự gỡ, nói là phải chờ chàng về vén khăn voan, nếu không thì là không may mắn.

Chàng còn cười, ta vì ai chứ, cổ ta sắp gãy rồi!"
"Là lỗi của ta." Lê Nguyên Chiêu ôn tồn xin Nguyễn Kiều khoan dung, "Giờ ta gỡ cho nàng."
Y sờ gậy như ý bên cạnh, dùng gậy vén khăn voan, cảm giác được khăn voan từ từ bị vén lên, rõ ràng y không thấy, nhưng lại không tự giác ngừng thở, bàn tay nắm gậy như ý cũng run nhè nhẹ.
Y không thấy, nhưng Nguyễn Kiều lại thấy rất rõ, đây là lần đầu tiên Nguyễn Kiều thấy Lê Nguyên Chiêu mặc xiêm y màu đỏ.
Trước kia nàng chỉ cảm thấy y hợp với xiêm y nhạt màu, xuất trần tuyệt thế, đạm nhiên thanh tuyển.
Nhưng hôm nay, y mặc hỉ phục đỏ thẫm, lại tựa như trích tiên hạ phàm, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Nguyễn Kiều chưa từng thấy Lê Nguyên Chiêu như vậy, trời đất tựa như đều ảm đạm thất sắc, chỉ có mình y sáng lên.
Nguyễn Kiều không nhịn được nhìn đến ngây ngốc, đến khi Lê Nguyên Chiêu gỡ mấn đội đầu cho nàng, kéo cả tóc nàng, nàng mới như tỉnh mộng, "Á."
Lê Nguyên Chiêu dừng lại, "Ta làm nàng đau?" Y dừng một lát, giọng nói mang theo hối lỗi, còn cả tự ghét bỏ bản thân, "Ta...!Ta bảo Xuân Từ vào gỡ cho nàng."
Nguyễn Kiều cười kéo đai ngọc bên hông y, thò lại gần vòng eo gầy nhưng rắn chắc của y, cọ cọ lên bụng y, "Không cần, ta chỉ muốn để chàng gỡ cho ta."
Tim Lê Nguyên Chiêu mềm nhũn, bàn tay đặt trên mấn đội đầu của Nguyễn Kiều trượt xuống, dừng trên mặt nàng, sờ sờ như đang xác nhận gì đó, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Thật sự muốn nhìn xem nàng trông thế nào."
Nguyễn Kiều chớp chớp mắt, nhìn khuôn mặt lộ vẻ cô đơn của Lê Nguyên Chiêu, đôi tay đan vào tay y, đặt lên má mình, "Vậy giờ chàng phải sờ kỹ, như vậy sau này sẽ biết ta trông thế nào."

Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, nhưng Lê Nguyên Chiêu lại đột nhiên đỏ mặt.
Mấn đội đầu của Nguyễn Kiều rất phức tạp, nhưng hai người đều rất kiên nhẫn.

Một người ngồi, một người đứng, chỉ một lát sau đã gỡ xuống được, hơn nữa chỉ trừ lúc đầu không quen nên vướng phải tóc của Nguyễn Kiều, suốt quá trình sau đó, Lê Nguyên Chiêu rất cẩn thận, không còn làm nàng đau.
Mái tóc dài đen nhánh không còn mấn đội đầu trói buộc rơi rụng xuống, mang theo mùi hoa quế nồng đậm, Nguyễn Kiều không nhịn được bị huân đến nhíu mày.
Bởi vì phải tạo kiểu tóc nên phải bôi rất nhiều dầu tóc, mái tóc buổi sáng vừa mới gội giờ đã bết lại.
Lê Nguyên Chiêu cũng không quá quen với mùi hoa quế nồng đậm trên người Nguyễn Kiều, khẽ nhíu mày, "Sau này đừng bôi dầu tóc, không dễ ngửi như mùi nàng."
Nguyễn Kiều vốn đang rất ghét bỏ mùi hương kia, muốn đi tắm rửa, thấy Lê Nguyên Chiêu đỏ tai nói với nàng như vậy, ý xấu nổi lên, nhéo đai ngọc bên hông y, đùa giỡn, "Vậy Vương gia cần phải đi tắm cùng thiếp thân?"
Mặt Lê Nguyên Chiêu xoạch cái đỏ bừng.
Nguyễn Kiều bật cười, "Vương gia của ta, sao chàng vẫn dễ thẹn thùng như vậy chứ?" Nghe được tiếng cười của nàng, Lê Nguyên Chiêu lập tức phản ứng lại, Nguyễn Kiều đang trêu đùa mình, y mím môi, vậy mà lại ôm Nguyễn Kiều lên.
Bị ôm lên bất ngờ, Nguyễn Kiều kinh hô một tiếng, phản xạ ôm lấy cổ y, "A~"
Lê Nguyên Chiêu không nói chuyện, ôm nàng, chậm rãi đi về phía thiên điện.
Nguyễn Kiều trợn tròn đôi mắt, không chút kiêng nể sờ sờ hầu kết của y, đầu ngón tay nhẹ nhàng đảo quanh, "Vươgn gia muốn mang theiép thân đi đâu?"
Lê Nguyên Chiêu thấp giọng trả lời bên tai nàng, "Tắm gội."
Nguyễn Kiều cười.
Nếu tai Lê Nguyên Chiêu không đỏ như sắp rỉ máu, có lẽ nàng sẽ tin, nhưng giờ...!Nguyễn Kiều ghé bên vai y cười si ngốc, tiến lên to gan hôn hầu kết của y, đốt lửa, "Vương gia nói chuyện phải giữ lời, không được lâm trận bỏ chạy đâu nhé~"
Lê Nguyên Chiêu vững bước, hơi cúi đầu, đôi môi mềm mại như có như không cọ trán nàng, giọng nói khàn khàn, "Nàng yên tâm."
Thiên điện rất lớn, Lê Nguyên Chiêu cho người xây một ao bạch ngọc, chuyên dùng để tắm gội, nước dẫn từ ôn tuyền tới, dù có dùng lúc nào cũng ấm.
Bởi vì hôm nay là đại hôn của hai người, cung nhân không biết khi nào họ phải dùng nước, vậy nên ao đã sớm được dẫn đầy nước, vòi dẫn nước ở bên vẫn đang không ngừng dẫn nước vào, để tránh nước trong ao để lâu sẽ lạnh.
Ở góc được đặt một lư hương, hương khí lượn lờ bên trong, không rõ đó là hương gì, trong tẩm điện cũng có, Nguyễn Kiều đã ngửi rất nhiều.

Trước đó vì mệt mỏi ngồi mình trên giường hỉ, trừ buồn ngủ, nàng không cảm thấy gì khác.
Giờ bị Lê Nguyên Chiêu ôm vào lòng, nàng nóng cả người, có chút hoảng hốt, không nhịn được túm tai Lê Nguyên Chiêu, nhẹ nhàng nhéo, có chút nghi hoặc, "Vương gia thật sự muốn tắm gội cùng thiếp thân?"
Lê Nguyên Chiêu nở nụ cười.
Tiếng cười trầm thấp như bùng nổ bên tai Nguyễn Kiều, cảm giác tê dại lan từ tai tới tứ chi, nháy mắt, nàng cảm thấy eo mình mềm cả đi.
Sau đó, nàng cảm giác được mình bị Lê Nguyên Chiêu thả xuống, nàng ngẩng đầu, thấy Lê Nguyên Chiêu đang nhếch môi.
Y "Ừ" một tiếng, ngón tay thon dài như ngọc linh hoạt leo lên vạt áo của nàng, nhẹ nhàng cởi nút hỉ phục tinh xảo, bên cạnh là tiếng nước chảy ào ào, Nguyễn Kiều trợn tròn đôi mắt, phản xạ bắt lấy tay y.
Lê Nguyên Chiêu dừng lại, cúi đầu cười khẽ một tiếng, "Sợ?"
Nguyễn Kiều bị nụ cười của y làm giật mình, nói lắp, "Ai, ai sợ?"
Lê Nguyên Chiêu lấy tay Nguyễn Kiều ra, cởi nút thứ hai, khàn giọng nói, "Vyậ, thần tiếp tục hầu hạ điện hạ thay y phục."
Chân Nguyễn Kiều mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống đất, may mà Lê Nguyên Chiêu nhanh tay vớt nàng lại.
Thân thể hai người dán sát, cả hai đều ngừng thở.
Không ai mở miệng trước, lại tựa như đã hẹn sẵn, một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, chóp mũi chạm nhau, hơi thở hòa quyện.
Nguyễn Kiều nhẹ nhàng nhón chân, hôn lên đôi môi mỏng nàng đã mơ ước từ lâu, sau đó nhẹ nhàng động thử vào......
không biết khi nào, hai người xuống bạch ngọc trì, bọt nước nhẹ bắn, giá y đỏ thẫm trôi nổi trên mặt nước, tựa như một đóa hoa nở rộ.

Nguyễn Kiều cảm giác giá y nhẹ nhàng trượt xuống bả vai nàng, hô hấp có phần nặng của Lê Nguyên Chiêu phả bên tai nàng, mang theo vài phần nghẹn ngào, "A Kiều......"
Ánh mắt Nguyễn Kiều mê loạn, mờ mịt sương mù, lóng lánh như một hồ nước xuân, "Ta ở đây."
Ánh nến mờ nhạt, gợn sóng lăn tăn, phản chiếu hình ảnh hai người giao triền bên nhau.
Nguyễn Kiều rướn cao cổ, vòng tay run run ôm lấy cổ y, nhẹ than bên tai y, "Ta vẫn luôn ở đây.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi