HỆ THỐNG ÉP TÔI LÀM KIỀU THÊ



Ý cười trên mặt không đổi, nhưng ôn hoà trong mắt Bùi Chỉ Hành đã dần biến mất.

Y nhàn nhạt nhìn nam nhân trung niên, như đang đợi một lời giải thích.

Nam nhân trung niên thật sự yêu thích Bùi Chỉ Hành, ông dạy tất cả những gì mình biết, không chỉ giới hạn trong sách vở.

Ba tháng này, Bùi Chỉ Hành như một miếng bọt biển, dùng tốc độ nhanh đến đáng sợ hấp thu tri thức ông dạy, nên tất cả biến hoá của y, ông đều nhận ra.

Ông biết Bùi Chỉ Hành nhìn như ôn hòa nhưng thật ra trái tim lại cứng rắn hơn bất kỳ ai, là một người có đầu óc, có thủ đoạn, có thể xuống tay tàn nhẫn.

Tuy hiện giờ Bùi Chỉ Hành mới chỉ là một con hung thú chưa lớn, nhưng y đã dần lộ ra nanh vuốt sắc bén của mình.

Có đôi khi, đối mặt với Bùi Chỉ Hành, chính ông cũng không tự giác mà hơi sợ hãi.

May mà giờ Bùi Chỉ Hành còn trẻ, lại có Bùi mẫu và Nguyễn Kiều, hai người họ giống như sợi dây thừng giữ lại con mãnh thú, để con mãnh thú còn nhỏ này có một mặt mềm mại, làm việc cũng có điều cố kỵ.

Nhưng hôm nay, nam nhân trung niên lại không biết sống chết xuống tay với uy hiếp của con mãnh thú này.

Ông nhìn vào mắt y, trong lòng lộp bộp, nhưng lại không lùi bước, "Dù trò tin hay không, ta là thật lòng.


Cha trò đã qua đời, nhưng nàng ấy còn trẻ như vậy, cả đời vẫn còn dài.

Nàng ấy một mình nuôi trò lớn, đã để trò đọc sách thành tài, cưới vợ thành gia, chẳng lẽ trò còn muốn giữ nàng ấy ở hậu viện chăm sóc thê nhi của trò, lãng phí cả đời không ai chăm sóc sao?
Ta biết là trò muốn nói trò có thể chăm sóc, nhưng dù sao trò cũng là người làm con, luôn có lúc không tiện hoặc không thể chăm sóc.

Hơn nữa sau này trò nhập sĩ, luôn phải đến các địa phương làm quan.

Nơi có thể tạo ra thành tích lớn nhất định là nơi khỉ ho cò gáy, trò nhẫn tâm để mẫu thân mình đã lớn tuổi mà vẫn phải bôn ba cùng trò sao?
Nếu mẫu thân trò gả cho ta, ta có thể chăm sóc nàng ấy, lúc trò đi ta còn có thể chăm sóc hài tử giúp trò.

Hơn nữa ta đã sớm không còn phụ mẫu, không thành thân, cũng không có hài tử.

Nương của trò ở cùng ta không phải lo ăn lo mặc, cũng không có phiền não gì, ta còn có thể thỉnh phong cáo mệnh cho nàng ấy!"
Nghe một đoạn dài như vậy, Bùi Chỉ Hành nhịn rồi lại nhịn, y vốn tưởng mình theo học người này ba tháng thì đã che giấu kỹ được cảm xúc của bản thân, luyện mặt không cảm xúc đến lô hỏa thuần thanh, nhưng giờ khắc này, y vẫn không nhịn được, thái dương y đập mạnh, tận lực dùng giọng bình tĩnh nói: "Ta và Kiều Nương sẽ chăm sóc tốt nương của mình, ta cũng sẽ tự mình thỉnh phong cáo mệnh được cho nương."
Nam nhân trung niên đắc ý, "Ta biết, nhưng mà tạm thời trò không thể thỉnh phong giúp nương của trò, dù có thì chắc chắn cũng không cao được như ta.

Ta, phải từ Nhị phẩm."
Bùi Chỉ Hành: "......"
Bùi Chỉ Hành: "............"
"Hơn nữa, nếu lỡ...!Giờ trò mang theo nương và tức phụ vào kinh, một cử nhân như trò đối đầu với cả phủ An Quốc Công thì như trứng chọi đá." Nam nhân trung niên trịnh trọng nói, "Ta không tin là trò không nghĩ tới."
Bùi Chỉ Hành im lặng.

Ba tháng qua, nam nhân trung niên chắc đến bảy tám phần người ở phủ Quốc Công kia là cha của y.

Nhưng dù thế nào, có tái giá hay không thì cũng phải do nương y quyết định.

Nếu nương đồng ý gả, y sẽ không ngăn cản.

Nếu nương không muốn, y sẽ không bức bách.

Nhưng dù gả hay không, Bùi Chỉ Hành đều cảm thấy nương có quyền biết chân tướng, y biểu đạt suy nghĩ của mình cho nam nhân trung niên, nam nhân trung niên lập tức lộ vẻ vui mừng.


Nương của mình bị người ta dòm ngó khiến Bùi Chỉ Hành cứ cảm thấy quái quái, có chút không thoải mái, không nhịn được hỏi, "Nương của ta là một thôn phụ, tuy biết chữ nhưng cũng chỉ là biết mà thôi, huống chi, mấy năm nay, dung mạo của nương đã sớm không còn như xưa.

Tiên sinh thích nương của ta ở điểm nào? Dù một đường này đồng hành, vì tị hiềm, tiên sinh và nương ta cũng chưa từng tiếp xúc?"
Nghe Bùi Chỉ Hành hỏi chuyện, sắc mặt nam nhân trung niên thay đổi, có chút tức giận, có chút trầm lặng, ánh mắt nhìn Bùi Chỉ Hành như đang nhìn một con sói mắt trắng.

"Mẫu thân trò ôn nhu! Hiện huệ! Lương thiện! Chẳng những có tư tưởng của mình, còn có sự cứng cỏi mà phần lớn nữ nhân trong thiên hạ không có! Còn nữa, nương trò nấu ăn cực kỳ ngon......!Ưu điểm của nàng ấy nhiều không đếm xuể đấy?! Ta thật sự bội phục nàng ấy, không nhịn được mà khuynh mộ nàng ấy.

Dung mạo đẹp thì thế nào? Chẳng qua chỉ là một túi da mà thôi!"
Nguyễn Kiều đang định tới tìm Bùi Chỉ Hành, vừa đến bên xe ngựa đã nghe thấy nam nhân trung niên nói một tràng dài, tức khắc cứng đờ tại chỗ, không nhịn được quay đầu nhìn Bùi mẫu đi bên cạnh.

Chỉ thấy mặt Bùi mẫu đỏ bừng, mà người trong xe vẫn còn đang tiếp tục thổ lộ, nam nhân trung niên vẫn đang tức giận quát, "Nương trò là một nữ nhân tốt như vậy, sao trò có thể hạ thấp nàng ấy như thế! Trò đúng là khiến ta quá thất vọng rồi! Trò......"
"Đủ rồi!" Bùi mẫu thật sự không nghe được nữa, khuôn mặt đỏ hồng như sắp nhỏ máu.

Vừa nghe được tiếng Bùi mẫu, mành xe ngựa đã bị xốc lên, khuôn mặt nam nhân trung niên đầy ngạc nhiên và hoảng loạn, "Nàng......"
"Ngươi đang nói bậy gì trước mặt con ta đấy? Ta nể ngươi dạy học thức cho con ta, tôn ngươi kính ngươi, nào ngờ ngươi lại là người bừa bãi như thế! Đã tới kinh thành rồi, người lập tức xuống xe rời đi!" Bùi mẫu thật sự không thể đứng trước mặt Bùi Chỉ Hành và Nguyễn Kiều nữa, nói xong câu đó sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, lập tức xoay người rời đi.

Nam nhân trung niên: "!!!"
Ông cũng mặc kệ Bùi Chỉ Hành và Nguyễn Kiều, nhảy xuống xe ngựa đuổi theo.

"Ơ?" Nguyễn Kiều quay đầu lại muốn đuổi theo Bùi mẫu, nào ngờ lại bị Bùi Chỉ Hành ngăn cản, "Không đi ngăn lại sao? Hắn đuổi theo nương rồi!"
Bùi Chỉ Hành: "Để hắn đi."
Nguyễn Kiều: "......!Vậy không tốt đâu? Nếu chúng ta mặc kệ, lỡ hắn bắt nạt nương thì phải làm sao?"
Bùi Chỉ Hành: "......"
Y chẳng qua là nhìn thấu mà giả ngu không nói thẳng ra thôi, hơn một tháng trước y đã phát hiện tâm tử của nam nhân trung niên kia với Bùi mẫu, chỉ là nam nhân trung niên không nói thì y cũng không chủ động đề cập.


Hôm nay chỉ là muốn thử xem tâm tư thật sự của ông kia là gì thôi.

Y cứ tưởng Nguyễn Kiều có ý nghĩ giống mình, nào ngờ người trước mặt mình là khờ thật.

"Nói nàng ngốc, nàng đúng là khờ thật." Y nhìn Nguyễn Kiều bằng ánh mắt bất đắc dĩ, thở dài một hơi, "Để họ tử xử lý đi, gả hay không thì để nương tự mình quyết định.

Nàng yên tâm, nương thông minh hơn nàng nhiều, sẽ không bị bắt nạt đâu.

Nàng chỉ cần chăm sóc tốt bản thân, đừng bị bắt nạt lúc ta không có ở bên là được."
Nói xong, y cúi người, bắt lấy bàn tay Nguyễn Kiều đang rũ bên chân, sau đó kéo nàng, "Lên đi."
Nguyễn Kiều mượn sức y lên xe ngựa, quay đầu nghi hoặc nhìn y, "Có phải câu chàng vừa nói có ý nói ta khờ không?"
Bùi Chỉ Hành uyển chuyển nói: "Ta chỉ lo nàng quá đơn thuần nên bị người ta lừa."
Nguyễn Kiều: "......"
Đây là đổi cách nói nàng ngu hả?
"A." Nguyễn Kiều cong môi, sau đó lắc lắc cổ tay, "Đúng vậy, ta đúng là quá đơn thuần."
Bùi Chỉ Hành: "!!!"
Y bỗng cảm giác có thể mình sẽ có chuyện!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi