HỆ THỐNG GAME TẠI DỊ GIỚI

Lão nhân quần áo rách nát, gương mặt già nua, những nếp nhăn đã nhiều theo năm tháng tang thương. Thế nhưng ánh mắt xuất thần, sáng ngời ngời. Mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều mang phong phạm cao thủ. Lão nhân chậm rãi bước, mỗi bước không hề gây ra tiếng động, nhưng lại như găm vào mỗi vị cao thủ ở đây một sự áp bức vậy.

- Tiểu từ mập kia? Ngươi gọi ai là lão bất tử?

Giọng nói khàn khàn của lão làm cho Hoan Tông chủ kinh hãi. Hắn vội vàng nở nụ cười nịnh nọt nói:

- Ấy ấy, lão nhân gia, ta không hề có ý đó, ta ta là ta lỡ miệng, lão nhân gia người xin đừng chấp ta. Ta xin nhận lỗi.

Vừa nói Hoan Tông chủ vừa tát liên tục lên má mình, thành ý mười phần. Những tông chủ khác thấy tên mập gặp nạn, đều tỏ ra đồng cảm, thậm chí có chút vui sướng khi thấy người gặp nạn. Cho tên mập chết tiệt nhà ngươi chừa cái thói mồm mép không biết an phận đi.

Lão nhân kia chỉ hừ nhẹ một tiếng, thế rồi không nói thêm gì nữa. Lão chậm rãi đi đến chỗ Kiều Phong.

Bên dưới đã vô số người xì xào bàn tán, không ai rõ lão nhân kia là ai. Tại sao các tông chủ các tông phái lớn kia lại phải sợ hãi như vậy.

Không sợ hãi được sao? Lão nhân này nhìn thân hình có vẻ yếu nhược, một cơn gió đi qua cũng có thể quấn bay lão. Ấy vậy mà, ngươi tin vào mắt mình thấy sao? Lão là một con yêu quái, là một tên kinh khủng sát thần. Đến cả lão tổ của bọn hắn còn phải e sợ bảy phần. Bọn hắn là đám hậu bối, dám ho he câu nào sao?

Đệ nhất vua sát thủ của đại lục. Niên kỉ so với Lam Thần lão tổ có hơn chứ không có kém. Vua sát thủ, nghe danh đã biết sự khủng bố đến cỡ nào. Giới sát thủ không ai không kinh hãi khi nhắc đến lão. Một sát thủ chưa từng thấy bại.

Lão nhân bước tới cạnh Kiều Phong còn năm mét. Chậm rãi nhìn lên tư chất trên đầu hắn, gật đầu nói:

- Tư chất không sai, không ngoài ý định của ta. Mau đi thôi!

Lão nói xong, không để Kiều Phong nói một lời nào, hất tay một cái, cả lão và Kiều Phong cùng ngự không bay lên, sau một thoáng đã biến mất ở phía chân trời.

Lão nhân đi rồi, sát khí cũng dần dần biến mất. Các vị tông chủ lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm. Thật khổ. Không ngờ một nhân tài lại bị cướp đi mất. Thậm chí bọn hắn một câu cũng không dám nói.

- Thật không thể tin được, ta nghĩ sắp có một tân Vua Sát thủ rồi!

Vũ Tông chủ thở ra một hơi, khó khăn nói.

Toàn bộ mọi người gật đầu. Ai cũng cảm thấy trầm trọng. Bọn hắn tuy tu vi cao. Thế nhưng đối với sát thủ thì thật sự hết cách. Những kẻ chuyên ẩn nấp xuất hiện này thật là nỗi đau đầu..

Hạ vị diện sau hồi phong mang cảm thán, thấy các cao thủ trong truyền thuyết bay tới bay lui. Vô số kẻ ước ao, vô số kẻ mong chờ. Cuộc kiểm tra vẫn tiếp tục.

- Lão đại, lão tứ đi rồi. Lão ăn mày kia thật mạnh. Sát khí đó quá làm lòng người nôn nao chóng mặt.

Chu Du lên tiếng nói. Hoàng Minh gật đầu. Kiều Phong đi rồi, người tiếp theo là Triệu Vân. Triệu Vân ánh mắt kiên định, hắn chắp tay với mọi người, sau đó lên tiếng nói:

- Lão đại, các vị huynh đệ, ta đi trước! Hẹn ngày tái ngộ!

Nói xong hắn quay đầu bước đi, ánh mắt có chút ươn ướt. Khó khăn nhất của nam nhân chính là chia xa. Triệu Vân sờ sờ vào vòng tay, hắn dùng thần thức nhìn vào. Thiếu nữ xinh đẹp vẫn đang hôn mê. Nhịp thở vẫn đều đặn. Triệu Vân càng nhanh chóng tiến tới. Hắn không đi xa, trực tiếp đến bục của Kiều Phong khi nãy. Tiếp tục chờ đợi tầm hai mươi phút. Triện Vân anh tư phi phàm, khi bước lên bục đã khiến nhiều người chú ý. Hắn chậm rãi đặt tay lên. Ngay lập tức Triệu Vân phát hiện Thiên Địa tạo hóa công tự động vận chuyển. Ánh sáng chiếu sáng không gian. Dù là ban ngày, thế nhưng màu sắc chói lóa này thật sự là kinh thế hãi tục. Quảng trường âm thanh hô hét vang vọng. Tiếng kêu sợ hãi đinh tai nhức óc.

Vũ Tông chủ hai mắt mở to hết cỡ. Thân thể biến mất ngay trong phi hành pháp bảo. Không chỉ hắn, các tông chủ khác cũng như thế. Nơi bọn hắn tập trung lại là bục kiểm tra khi nãy. Nơi đây lại xuất hiện thiên tài. Thậm chí là vô địch thiên tài tư chất.

Ánh mắt ai cũng chằm chằm nhìn vào Triệu Vân. Hắn lúc này chẳng khác gì một mĩ nữ trần trụi trước mặt vô số sắc lang. Triệu Vân chậm rãi nhìn lẻn trên trán hắn. Đỉnh đầu hắn là một màu sắc huyền ảo, vô cùng thần bí. Màu tím!

Tư chất cao nhất của đại lục. Tư chất mà mấy trăm năm qua cũng chưa từng xuất hiện.

- Thật không ngờ, Triệu Vân lại có tư chất cao như thế?

Hoàng Minh kinh ngạc cảm thán.

Chu Du gõ gõ cây quạt lên bàn tay còn lại, chợt mỉm cười lên tiếng nói:

- Lão đại có nhớ, khi rời đại điện đấu phá, thất đệ lấy ra món đồ gì?

Hoàng Minh nghe vậy liền nhớ lại. Dường như, mà đúng vậy, là Máu của Chu Tước, Phượng Hoàng.

- Ý đệ là?

Hoàng Minh hỏi lại.

Chu Du gật đầu, nói:

- Thất đệ chắc chắn đã dung hợp thành công máu của Chu Tước!

Chu Du ánh mắt sắc bén, khẳng định nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi