Hiện tại trên chiến đài chỉ còn lại ba trăm thanh niên, đa số đều là nam. Phía dưới đài cũng có rất nhiều thân ảnh đang ngẩng mặt nhìn lên. Trong mắt bọn hắn đều là một vẻ thất vọng cùng không cam lòng. Nhất là một số người còn đưa ánh mắt không phục nhìn về hướng đám người được nguyên anh cao thủ che chở. Cho rằng đối phương nếu không phải có người đỡ đầu thì làm sao còn có thể ở lại trên chiến đài đó. Thế nhưng không cam lòng thì sao chứ, bọn hắn còn có thể làm gì sao? Nguyên anh cao thủ dưới mười sáu tuổi không nhiều, nếu có thì cũng là trọng điểm bồi dưỡng của những thế lực lớn, thiên phú cực mạnh. Chỉ trách bọn hắn không có cao thủ nguyên anh kì giúp đỡ mà thôi.
- Tốt lắm, toàn bộ những kẻ bị loại, lập tức rời xa khỏi chiến đài!
Ải Tác Tư lên tiếng nói, ánh mắt đảo qua một vòng cuối cùng rơi trên người Hoàng Minh. Thế nhưng rất nhanh hắn lại dời đi. Tiếng của Ải Tác Tư vang lên, gần hai trăm thang niên bị loại khỏi chiến đài đều lầm lũi lui ra, bọn hắn dù muốn dù không cũng phải chấp nhận, chấp nhận đã thất bại khảo hạch. Thế nhưng gần hai trăm người này cũng không có lập tức rời đi, mà ở lại muốn quan sát ba trăm người kia. Dù sao đây cũng chỉ là khảo hạch đầu tiên mà thôi. Phía trên đài Diệp Bích thở ra một hơi, khuôn mặt cũng vì vui mừng mà đỏ cả lên, đầy vẻ kiều diễm của thiếu nữ mới lớn, rất là xinh đẹp. Ba người còn lại cũng là một vẻ mặt vui vẻ như vậy, An Đàn thương hội bọn hắn vậy mà không ai bị loại, trước một cuộc tranh đoạt khốc liệt như thế mà bọn hắn ngay cả một sợi lông cũng không mất. Bốn người chỉ cần ở phía sau Hoàng Minh, toàn bộ đều không cần phải làm gì cả. Hoàng Minh đích xác như lời Hội trưởng Diệp Ánh Tư đã nói, chính là vị cứu tinh may mắn của An Đàn thương hội. Xung quanh không ít đội ngũ nhìn về phía bọn hắn đầy vẻ hâm mộ. Bọn hắn không có nguyên anh tu sĩ dẫn đầu, còn đứng được ở đây đều là nhờ vào sự may mắn cùng chấp nhất chém giết mà còn ở lại.
Trên chiến đài lúc này cũng chỉ còn năm nguyên anh cường giả. Một là Hoàng Minh, hai là hai thanh niên to lớn Hắc Lỗ và thanh niên đội mũ cỏ Lôi An. Hai người còn lại là một thanh niên tóc tím ở cuối góc phải chiến đài đang cầm trên tay một thanh trường kiếm. Còn lại là một nữ tử tóc đỏ tung bay, ngũ quan xinh đẹp, làn da hơi rám nắng toát lên đầy vẻ cuồng dã cùng mạnh mẽ. Vũ khí của nàng không ngờ lại là một cái cần câu cá, vô cùng kì dị.
Hoàng Minh đánh giá toàn bộ một phen, trong khí đó đối phương cũng đang đánh giá hắn. Một màn Hoàng Minh giết người vừa rồi bọn hắn đều là thấy rõ ràng, ai cũng ngưng trọng trong lòng.
- Tốt lắm, các ngươi có năm phút để chuẩn bị, khảo hạch thứ hai cũng chính tại chiến đài này, khảo hạch phòng thủ!
Tiếng nói của Ải Tác Tư lại vang lên, nhất thời làm cho toàn bộ người phía dưới đều lo sợ. Cuộc khảo hạch vừa rồi đã khiến rất nhiều người mệt mỏi, bọn hắn đã phải chém giết vô cùng mệt mỏi, hiện tại lại không có thời gian nghỉ ngơi, khảo hạch thứ hai đã chuẩn bị bắt đầu. Điều này làm cho rất nhiều người biến sắc mặt, hơn hết là lần khảo hạch này Ải Tác Tư lại tuyên bố chính là Phòng thủ. Chỉ nghe thôi đã thấy vô cùng hung hiểm rồi.
- Ta muốn từ bỏ!
Rất nhanh có một người giơ tay lên tiếng. Hiển nhiên hiện tại hắn đã không còn tin tưởng có thể vượt qua khảo nghiệm nữa rồi. Thân thể hắn đã bị thương khá nhiều chỗ, hiện tại cái mạng nhỏ đã vô cùng yếu kém. Không chỉ hắn, rất nhiều người cũng rơi vào tình trạng tương tự như vậy. Có người đi đầu, rất nhanh lại có người tiếp theo. Một hồi đã có gần bốn mươi người từ bỏ, nhiều kẻ vẫn lưỡng lự một hồi rồi cũng cắn răng ở lại.
Ải Tác tư cùng chính vị giáo viên đều cười cười cũng rất hài lòng trước quyết định của những người kia. Rất nhanh khán đài chỉ còn lại hai trăm ba mươi tám người. Đúng thời gian năm phút trôi qua, màn sáng bảo hộ nhanh chóng bao phủ hoàn toàn, nhiều kẻ còn đang lưỡng lự đều cắn răng buông bỏ, hai mắt đỏ lên, hiển nhiên là đã tiến vào điên cuồng trạnh thái. Ải Tác Tư hai mắt ý cười, tiếng của hắn vang lên tuyên bố khảo hạch:
- Khảo hạch dừng lại ở một trăm năm mươi người, các con giời, bảo trọng a!
Âm thanh của Ải Tác Tư vừa chấm dứt, chiến đài không ngờ rung chuyển dữ dội, Hoàng Minh kinh ngạc không thôi. Chỉ thấy bên ngoài chiến đài xuất hiện vô số khôi lỗi. Đám khôi lỗi này to lớn đông đảo vô cùng. Rất nhanh bọn chúng từ bên ngoài tiến hành công kích. Vô số mũi tên, hỏa cầu, băng nhận, phong nhận lập tức từ bốn phương tám hướng bắn đến. Đồng tử của hơn hai trăm người đều co lại, lông tơ dựng đứng, ánh mắt sợ hãi không thôi. Thế nhưng có một số người lại không hề sợ hãi, lại còn có chút hứng phấn. Đúng vậy, kẻ hưng phấn chính là Hắc Lỗ cùng Lôi Ân.