HỆ THỐNG GAME TẠI DỊ GIỚI

Toàn trường yên lặng hướng ánh mắt về nơi phát ra tiếng nói. Chỉ thấy một thân ảnh thon gầy lăng không mà tới. Toàn thân khoác một áo choàng màu xanh lam. Mái tóc trắng như tuyết phấp phới phía sau, hai tay đan lại ở sau lưng rất có phong phạm cao thủ. Hắn nhưng lại đeo một chiếc mặt nạ màu trắng. Toàn thân phát ra sự thần bí cùng kinh diễm lạ kì.

- Lão đại!

- Lão đại, ngươi trở lại rồi!

Đám người Hoàng Kiếm, Hoàng Lôi lập tức tươi cười mà chào đón.

Người đến không ai khác chính là Hoàng Minh vừa từ Hồ Ba Bể trở về. Hiện tại bên ngoài tin tức đã lan truyền rất nhanh rồi. Trên đường trở về, Hoàng Minh chính là thấy thanh niên nam nữ toàn bộ đều là tóc bạch kim. Hắn thật không nghĩ tới lại xảy ra chuyện này, cuối cùng đành cười khổ đeo mặt nạ lại.

Vừa mới tới Nhan Lâu liền phát hiện ra Hoàng Lôi muốn chiến đấu, phát hiện đối thủ của hắn lại là ba người nhóm hoả tiễn thì chỉ hết mức bó tay. Một tiếng nói Hoàng Minh liền ngăn lại trận chiến này.

- Là hắn, chính là hắn!

Hoàng Minh xuất hiện liền khiến hai người giật mình kinh ngạc. Người thứ nhất ở trong đám người chính là Lập Phi giả trang nam tử. Nàng chỉ cần nhìn lướt quá là liền nhận ra Hoàng Minh. Cái khí chất đấy, âm thanh đấy. Cho dù Hoàng Minh có đeo mặt nạ cũng không thể thoát khỏi nhãn lực của nàng. Buổi tối hôm đó, cũng chính lag có mình nàng nhìn rõ ràng nhất khuôn mặt anh tuấn của hắn.

Người thứ hai kinh ngạc ở đây lại chính là Tất Liệt, nếu Hoàng Minh thấy được hắn lúc này không biết sẽ có hành động gì. Tất Liệt chính là đã đào thoát khỏi tay Hoàng Minh nhiều tháng trước. Tất Liệt mang theo trọng thương trở về, chính là dùng gần một năm để tĩnh dưỡng thương thế. Bị một tên Hạ Vị thần truy sát, đây quả thực là điều nhục nhã nhất của Tất Liệt. Hắn nhớ rõ ràng giọng nói của Hoàng Minh. Nhất là mái tóc bạch kim cùng cái mặt nạ kia. Khi nãy Hoàng Kiếm xuất hiện hắn đã nghi ngờ rồi, hiện tại liền có thể khẳng định. Hoàng Kiếm cùng Hoàng Minh chính là hai kẻ hôm đó tại Hanh Khê bộ lạc.

- Hừ, tìm ngươi thật khó, hiện tại chính là tự mình dâng tới cửa!

Tất Kiệt lẩm bẩm ngoan thoại ngay sau đó lui lại biến mất khỏi đám người quan sát.

Lúc này Hoàng Minh đã yên tĩnh đứng ở trên khán đài đấu giá.

- Lão đại, ngươi về thật đúng lúc. Ba tên gọi là Thánh Đạo gì đây muốn cướp Phương Thiên Hoạ Kích, quả là gan lớn bằng trời!

Hoàng Lôi giơ giơ nắm đấm, khuôn mặt đỏ bừng giận dữ lại thập phần đáng yêu. Nhưng trên bầu trời của Mễ Nhĩ Thành thì không có, một màu đen kịt mây đen do hắn làm ra lại không đáng yêu chút nào.

Những người khác cũng là muốn lên tiếng tố cáo Tam Đường Thánh Đạo thì liền bị Hoàng Minh ngăn lại.

- Đều là người mình, trước trở về rồi nói!

Câu nói này của Hoàng Minh làm cả đám người đều sững sờ. Không chỉ toàn trường ngây ngốc mà đến cả Tam Đường Đạo Thánh cũng là ngây ngốc.

- Khoan đã, sao ta thấy có chút quen thuộc!

Cung Chí Hồ lập tức cảm giác không đúng. Người này vừa xuất hiện khiến cho hắn có cảm giác rất thân quen, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.

- Ngươi cũng thấy như thế sao, ta cũng vậy!

Miêu Na nhíu mày khó hiểu.

- Bản mèo càng là thấy quen thuộc, để coi nào!

Con mèo rất nhân tính hoá, động tác chống tay lên cằm rất ra vẻ. Bỗng nhiên nó hét lên:

- Meoh, bản mèo nhớ ra rồi. Là thiếu chủ, là thiếu chủ a. Các ngươi liền nhìn!

Tiếng kêu của con mèo khiến toàn trường kinh khiếp. Thiếu chủ ư, Tam Đường sao lại có một vị Thiếu chủ nào chứ?

Hoàng Minh lúc này ở trên đài chỉ cười, hắn cũng không rõ ràng hệ thống làm như thế nào lại cho xuất hiện ba tên kì hoa này. Thu mất của hắn ba lần triệu hồi lại ra bộ ba trời đánh không chết đội hoả tiễn. Hoàng Minh lúc đầu nghe thấy quả thực muốn điên người.

- Các ngươi nhìn xem, ta không nói sai chứ?

Con mèo lấy đâu ra ba viên đá, ngay sau đó nó liền ghép lại hoàn chỉnh. Một hình chiếu lập tức xuất hiện. Trước mắt toàn trường là một thân ảnh mặc trường bào màu xanh lam, một mái tóc dài màu trắng thả dài phía sau. Trên mặt lại chính là đeo mặt nạ, đối chiếu với Hoàng Minh lúc này quả thực chính là không sai một li.

- Đúng là thiếu chủ, Lão nhân gia quả thực là dự tính như thần, ta thật sợ hãi!

Con mèo há hốc mồm cảm thán một câu.

- Đừng nói nhiều!

Miêu Na gõ đầu nó một cái, ngay sau đó nàng cùng Cung Chí Hồ không hẹn mà lập tức quỳ xuống. Con mèo cùng quả đạn mù cũng là lập tức quỳ theo:

- Thiếu chủ, chúng tiểu nhân rốt cuộc chờ được người!

Một màn này làm không gian yên tĩnh đến đáng sợ. Không một ai còn dám tin tưởng vào mắt của mình nữa. Tam Đường Thánh Đạo vậy mà quỳ, hơn nữa lại là xưng người kia vi thiếu chủ. Người kia rốt cuộc là ai a? Ngay cả Tam Đường Thánh Đạo cũng thu về làm thuộc hạ. Mà rõ ràng hắn còn chưa có nói một câu nào a! Đây mới chính là dấu hỏi chấm to lớn trong đầu mỗi cá nhân tại đây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi