HỆ THỐNG GIAN LẬN CỦA PHÁO HÔI

Edit: Min

Cảnh Dương cùng Thôi Viêm tới Gallery, ngoại trừ tiện đường tới lấy tranh về, thì cũng đến xem tranh của các hoạ sĩ khác vừa mới đưa tới đây.

Thật ra vừa vào cửa là Cảnh Dương đã nhìn thấy Tô Mạch rồi, mặc dù Cảnh Dương không biết mục đích cậu ta tới Gallery là gì, nhưng chỉ cần cậu ta dám làm cái gì ở Gallery, tuyệt đối sẽ không có hậu quả tốt.

Lúc Tô Mạch chạy ra Cảnh Dương còn quay đầu lại nhìn cậu ta một cái, Thôi Viêm thấy Cảnh Dương quay đầu lại, cũng theo hắn quay đầu lại nhìn, tuy cái bóng dáng kia cũng không phải rất quen thuộc với y, nhưng lập tức sẽ biết đó là ai.

Cảnh Dương thấy Thôi Viêm nhíu mày, lôi kéo tay y nói “Đi thôi, đừng để ý cậu ta.”

Có lẽ là bởi vì bản năng của nguyên chủ, bây giờ Cảnh Dương chẳng những thích vẽ tranh, cũng thích thưởng thức tác phẩm của các hoạ sĩ khác, còn ngẫu nhiên lĩnh ngộ được cái gì đó từ tác phẩm của hoạ sĩ khác.

Cảnh Dương đang xem tranh trong phòng nghỉ riêng của Thôi Viêm, Thôi Viêm thì ngồi ở một bên nhìn hắn. Hai người không có giao lưu ngôn ngữ, không khí an tĩnh mà tốt đẹp, Thôi Viêm cảm thấy cứ như vậy không hề biến hóa trôi qua cả cuộc đời, cũng là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

Cảnh Dương xem xong tranh liền ngồi bên cạnh Thôi Viêm nghỉ ngơi, Thôi Viêm cầm lấy ly nước đưa cho hắn, Cảnh Dương nhận lấy uống hai ngụm lại trả ly nước cho y, hai người ăn ý mà tự nhiên, bầu không khí cũng vô cùng tốt đẹp.

“Gần đây đều không có linh cảm gì hết, có phải nên đi ra ngoài đi một chút, cảm thụ không khí của nơi khác hay không?” Cảnh Dương dựa vào vai Thôi Viêm nói, nếu hắn đã quyết định không vẽ nội dung có liên quan đến mấy đời trước nữa, vậy muốn có linh cảm mới thì tất nhiên là phải đi thật nhiều nơi, cảm thụ phong cảnh và sinh hoạt khác nhau.

“Muốn đi nơi nào?” Thôi Viêm vuốt tóc của hắn hỏi.

“Ừm……, còn chưa nghĩ kỹ, em lên mạng tra trước đã.” Cảnh Dương quay đầu nhìn y “Anh có thời gian rảnh để đi với em sao?”

“Tôi đương nhiên là phải đi với em, chẳng lẽ em muốn đi một mình sao?” Thôi Viêm hỏi lại hắn.

“…… em không thể đi một mình sao?” mặc dù Cảnh Dương biết y không có khả năng để hắn đi xa một mình, nhưng trong lòng vẫn ôm hy vọng hỏi.

“Đương nhiên không thể.” Thôi Viêm không chút nghĩ ngợi nói, nếu thật sự để hắn đi xa một mình như vậy, không phải ngày nào y cũng sẽ lo lắng đề phòng sao? Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*, chẳng may hắn xảy ra chuyện gì ở nơi mà y không nhìn tới, đây không phải muốn mạng của y sao?

*Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra.

“Nhưng mà anh bận rộn như vậy…….” Cảnh Dương dựa vào y ngực nói.

“Không phải còn mấy tháng nữa là em sẽ tốt nghiệp sao? Tô sẽ cố gắng dành ra chút thời gian để đi du lịch với em.” Thôi Viêm nói.

“Được rồi.” Cảnh Dương ngẫm lại, nếu thật sự đi ra ngoài du lịch một mình, bản thân hắn đại khái cũng không muốn đi.

“Yên tâm đi, mặc kệ là em muốn đi nơi nào, tôi cũng nhất định sẽ đi với em.” Thôi Viêm nâng mặt Cảnh Dương, ngậm lấy bờ môi của hắn liếʍ ʍúŧ, luồn đầu lưỡi vào trong miệng của hắn trêu chọc.

Cảnh Dương ngửa đầu hôn đáp lại y ,lúc bàn tay của y vào trong quần áo của hắn vuốt ve, hắn liền hừ nhẹ kháng nghị.

Cảnh Dương đã có thể dự cảm được sau này sẽ trải qua cuộc sống như thế nào, nhất định là cũng giống như mấy đời trước, hạnh phúc mà ngọt ngào. Đã đi qua nhiều thế giới như vậy, cuộc sống sau này gần như là lặp lại y như mấy đời trước, nhưng hắn cũng không cảm thấy ngán, cũng chưa từng có cảm giác chán ghét. Bởi vì không biết khi nào sẽ kết thúc luân hồi, cho nên hắn vô cùng quý trọng mỗi một ngày có thể cùng người yêu ở bên nhau, hơn nữa còn cầu nguyện cuộc sống như vậy có thể kéo dài một chút, lại dài thêm một chút.

Khi cha của Ngô Tu Viễn còn ở bệnh viện, sau khi biết Ngô Tu Viễn gây tai nạn, hơn nữa người bị anh ta đụng còn là Tô Mạch, tức giận đến thiếu chút nữa liền chầu ông bà. Mặc dù được cứu chữa tỉnh lại, nhưng ông cũng không có ý định muốn bỏ tiền giúp Ngô Tu Viễn giải quyết chuyện này, mà là để cảnh sát nên giam anh ta bao lâu liền giam bấy lâu.

Ngô Tu Viễn đã hoàn toàn tự sa ngã, đồng thời không nói một câu, mặc kệ là ai hỏi đi nữa thì anh ta đều không trả lời, để thế nào liền thế nấy. Sau khi bị giam, đã tiều tụy đến nỗi không nhìn ra bộ dáng ban đầu, cả người đều như già đi một cách nhanh chóng.

Ngô Tu Viễn nhìn như đã không còn linh hồn, nhưng thật ra đầu óc của anh ta vẫn rất tỉnh táo, anh ta biết đời này của mình là hoàn toàn xong rồi. Cho nên mặc kệ thế nào thì anh ta cũng không quan tâm nữa, cái gọi là sống chết của bản thân cũng không quan tâm, còn có Tô Mạch bị anh ta đụng đến không biết sống chết, cũng đều không quan tâm.

Có đôi khi nhìn lên trời, Ngô Tu Viễn vẫn sẽ nhịn không được chảy nước mắt, nghĩ rằng nếu tất cả chỉ là một giấc mơ thì tốt quá rồi, nếu có thể trở lại như trước kia thì tốt quá rồi. Thế nhưng không có khả năng, thời gian không có khả năng chảy ngược, tất cả đều không thể quay về. Cho dù tất cả chỉ là một giấc mơ, thì đời này của anh ta cũng không có khả năng tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.

Tô Mạch chưa chết, nhưng cũng coi như là chết khiếp, bây giờ cậu ta đã tê liệt toàn thân, cả đời đều chỉ có thể không nhúc nhích nằm ở trên giường.

Sau khi cha Tô mẹ Tô biết Tô Mạch xảy ra tai nạn xe cộ, cha Tô vốn là không muốn quản cậu ta, bởi vì Tô Mạch mà Tô gia đã hoàn toàn suy sụp, anh hai của Tô Mạch cũng chỉ có thể ra nước ngoài lần nữa, nhưng cũng không phải đi tiếp tục việc học, mà là thôi học rồi tìm việc làm, sau đó gửi tiền trở về cho cha mẹ làm phí sinh hoạt.

Bây giờ sinh hoạt của Tô gia rất túng quẫn, còn nuôi Tô Mạch tê liệt toàn thân, mặc dù cha Tô không muốn quản, nhưng mẹ Tô lại không thể mặc kệ, đón cậu ta từ bệnh viện về nhà chăm sóc.

Cha Tô vừa nhìn thấy Tô Mạch trong lòng liền nhịn không được tức giận, mỗi ngày không phải chửi thì chính là mắng, mỗi khi cha Tô bắt đầu mắng Tô Mạch, nói muốn ném cậu ta ra khỏi nhà, mẹ Tô cũng chỉ có thể yên lặng rơi nước mắt.

Hiện tại Tô Mạch không thể nói chuyện hoàn chỉnh, chỉ có thể dùng âm thanh phát ra từ ngữ đơn giản, nhưng đầu óc của cậu ta vẫn có thể suy nghĩ. Cậu ta cảm thấy sống như vậy thật sự không có ý nghĩa gì, còn không bằng chết đi, nhưng khiến cậu ta cảm thấy đáng buồn nhất, chính là hiện tại cậu ta đến năng lực đi chết cũng không có. Có đôi khi cậu ta cũng sẽ suy nghĩ, tại sao cái sao cái người đụng cậu ta kia, không dứt khoát đụng chết cậu ta luôn đi, hà tất gì phải giữ cậu ta lại thế giới này tiếp tục chịu đựng cực khổ.

Mỗi ngày Tô Mạch đều nằm ở trên giường, nghe tiếng mắng chửi của cha cậu ta, tinh thần càng ngày càng hoảng hốt, cậu ta cảm thấy có phải sắp được giải thoát rồi không, nhưn mà không có, hắn vẫn luôn sống, còn sống rất lâu, cho nên cũng đau khổ rất lâu.

Khi cậu ta chỉ có thể nằm ở trên giường hết quãng đời còn lại, cậu ta thường xuyên sẽ mơ thấy một số giấc mơ kỳ quái, có đôi khi sẽ mơ thấy mình là một người cá, có đôi khi sẽ mơ thấy mình đang rất nỗ lực luyện tập đàn piano, có đôi khi sẽ mơ thấy cơ giáp trong điện ảnh khoa học kỹ thuật. Nhưng lúc mơ thấy những giấc mơ đó, cậu ta vô cùng vô cùng thống khổ, mơ nhiều như vậy, thống khổ không ngừng chồng lên nhau, không ngừng tra tấn nội tâm của cậu ta, cho nên cả thể xác và tinh thần của cậu ta đều chịu khổ.

Lúc cậu ta ngẫu nhiên tỉnh táo, cũng sẽ nghĩ nếu mình không sao chép tranh của Mộc Cẩn, thì mọi chuyện sẽ không phát triển thành như bây giờ. Tuy những giấc mơ đó làm cậu ta cảm thấy rất thống khổ, nhưng cũng cung cấp cho cậu ta rất nhiều linh cảm. Bằng những linh cảm đó, cho dù thành tựu của cậu ta không siêu việt được như Mộc Cẩn, thì cũng nhất định có thể trở thành hoạ sĩ nổi tiếng.

Cho dù chuyện sao chép của cậu ta đã bị bại lộ, nhưng nếu cậu ta không bị đụng xe, không có tê liệt toàn thân thì tốt rồi, ít nhất là cậu ta còn có thể vẽ tranh, vẽ hết tất cả những gì mà cậu ta mơ thấy, chờ rất nhiều năm về sau, khi tất cả mọi người đều đã quên mất cậu ta đã làm những gì, tranh của cậu ta khẳng định là vẫn có thể nổi tiếng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, thời gian Tô Mạch nằm mơ càng ngày càng dài, nội dung trong giấc mơ càng ngày càng rõ ràng, cảm xúc thống khổ cũng càng ngày càng mãnh liệt hơn. Rất nhiều lần đều bởi vì cậu ta chịu không nổi thống khổ như vậy, cầu xin mẹ cậu ta hãy để cậu ta được chết đi, mặc dù mẹ Tô cũng không muốn nhìn thấy con trai thống khổ như vậy, nhưng cũng không làm được để con trai chết không tự nhiên.

Khiến người ta không ngờ chính là Tô Mạch nằm ở trên giường, vậy mà có thể dựa vào nghị lực của mình dùng miệng hoàn thành một bức tranh, hơn nữa bức tranh này còn rất tốt. Mẹ cậu ta cầm đi bán nhưng không có nói là ai vẽ, còn bán được giá rất cao. Nhưng đây là bức tranh duy nhất nửa đời sau của Tô Mạch, theo cơ thể càng ngày càng suy yếu, cậu ta đã không còn có thể sử dụng miệng vẽ tranh nữa.

Cảnh Dương ra khỏi phòng tắm liền nằm ườn lên giường, hắn và Thôi Viêm vừa đi du lịch bên ngoài về, mặc dù đi du lịch rất thú vị, nhưng không có bất cứ nơi nào thoải mái hơn ở nhà.

Khi Cảnh Dương mơ mơ màng màng sắp ngủ, hắn liền nghe được tiếng mở cửa, tiến vào lúc này ngoại trừ Thôi Viêm thì sẽ không còn người khác, cho nên hắn vẫn không nhúc nhích nằm trên giường.

“Mệt mỏi sao?” Thôi Viêm đè lên lưng hắn, vén áo ngủ của hắn lên, sờ mó đùi của hắn.

“Ưm~.” Cảnh Dương không có mở mắt, dùng giọng mũi trả lời y.

“Vừa có người đưa tới một thứ rất thú vị, em muốn đi xem một cái không” Thôi Viêm dán mặt mình lên mặt Cảnh Dương hỏi.

“Cái gì rất thú vị?” Cảnh Dương mở một bên mắt hỏi.

“Tôi cho người cầm đến phòng vẽ tranh rồi, em đi xem sẽ biết.” Thôi Viêm bế Cảnh Dương lên.

Cảnh Dương chôn mặt cọ cọ ở ngực y, hơi tỉnh táo một chút, liền cùng y đi đến phòng vẽ tranh.

Cảnh Dương nhìn thấy bức tranh trên giá vẽ liền ngây người, không hiểu sao có cảm giác quen thuộc đập vào mặt, hắn sửng sốt một lát rồi hỏi “Đây là, ai vẽ?”

“Là Tô Mạch vẽ.” Thôi Viêm nói.

“Tô Mạch?” Cảnh Dương có chút kinh ngạc nói “Không phải cậu ta tê liệt toàn thân sao? Vậy mà còn có thể vẽ tranh?”

“Đúng là cậu ta tê liệt toàn thân, nhưng mà bức tranh này là cậu ta dùng miệng vẽ.” Thôi Viêm vừa rồi nhìn thấy bức tranh này này cũng có chút kinh ngạc, y vẫn luôn phái người chú ý nhất cử nhất động của người Tô gia, cho nên dù mẹ của Tô Mạch lúc bán bức tranh này không có nói là ai vẽ, thì cũng sẽ có người nói cho y biết, hơn nữa còn đem bức tranh đến trước mặt y.

Cảnh Dương vẫn không thể nào khôi phục lại tinh thần từ trong khiếp sợ và kinh ngạc, chẳng qua làm hắn kinh ngạc không phải là Tô Mạch dùng miệng vẽ bức tranh này, mà là cảnh tượng cậu ta nhớ lại vẽ lên, khiếp sợ cậu ta làm sao lại có thể vẽ được một bức tranh như vậy.

“Sao vậy?” Thôi Viêm thấy sắc mặt của Cảnh Dương có chút không tốt, lo lắng ôm hắn hỏi.

“Không có việc gì.” Cảnh Dương nói “Chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi.”

“Tôi xin lỗi, chúng ta về phòng ngủ đi.” Thôi Viêm hôn một cái lên trán của Cảnh Dương, sau đó bế hắn lên trực tiếp đi về phòng.

Cảnh Dương nằm trên giường lại hoàn toàn không buồn ngủ, hắn luôn nghĩ đến bức tranh vừa rồi, nghĩ tại sao Tô Mạch lại vẽ được cảnh tượng đó. Chẳng lẽ, Tô Mạch chính là người cá nhân tạo Abby đời trước? Hoặc là người nào đó của đời trước? Tóm lại khẳng định là người đã từng nhìn thấy cảnh tượng đó.

Cảnh Dương vẫn chưa ngủ, Thôi Viêm tất nhiên là có thể cảm giác được, y vỗ nhẹ lưng của Cảnh Dương nói “Không phải nói là mệt mỏi sao? Sao còn chưa chịu ngủ?”

“Em không thích bức tranh kia.” Cảnh Dương nói.

“Ngày mai tôi sẽ cho người đốt nó.” Thôi Viêm cũng không hỏi nguyên nhân, lập tức liền trả lời, trong lòng y có chút tự trách, cảm thấy không nên để Cảnh Dương nhìn thấy bức tranh kia, tuy lúc nhìn thấy bức tranh kia có một loại cảm giác quen thuộc rất khó hiểu, cho nên y mới gấp gáp để Cảnh Dương nhìn một cái. Nếu sớm biết rằng Cảnh Dương nhìn thấy tâm trạng sẽ không tốt, y tuyệt đối sẽ không để bức tranh kia xuất hiện ở trước mặt Cảnh Dương.

Cảnh Dương ôm Thôi Viêm, vùi mặt vào ngực của y, ở trong lòng trấn an mình suy nghĩ nhiều, cho dù Tô Mạch là Abby thì thế nào? Đừng nói bây giờ cậu ta tê liệt toàn thân, coi như cậu ta thân cường thể kiện đi, thì cậu ta tuyệt đối cũng đấu không lại mình.

Sau này Cảnh Dương cũng chú ý đến gia đình Tô Mạch một đoạn thời gian, muốn chờ xem Tô Mạch còn có thể vẽ ra một bức tranh khác hay không, nhưng thời gian rất lâu cũng không chờ được. Thôi Viêm phái người đi xác định Tô Mạch tuyệt đối không còn khả năng lại dùng miệng vẽ tranh, Cảnh Dương liền chậm rãi vứt chuyện này ra sau đầu, không phải hắn sợ Tô Mạch sẽ vẽ tranh nữa, chỉ là muốn nhìn xem cậu ta còn có thể vẽ được nội dung gì mà thôi.

Đời này Cảnh Dương vẫn quý trọng và hưởng thụ hạnh phúc của mình, còn Thôi Viêm thì vô cùng cưng chiều hắn, không sầu không lo, không có bất cứ rối rắm gì trải qua nửa đời sau.

End thế giới thứ mười.

Min: end rồi, end mười thế giới rồi. Tuyệt vời!!! Hớ hớ hớ......

Như mọi người đã đọc và phát hiện, trong truyện đã xuất hiện một nhân vật mấu chốt của cốt truyện chính, hay nói đúng hơn là liên quan đến thân thế của Cảnh Dương. Từ thế này sẽ dần hé lộ về phận của ẻm và chồng ẻm....

Thế giới tiếp theo: cũng liên quan đến game nhập vai, nhưng không chơi nữa, mà là nghiên cứu và phát minh!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi