HỆ THỐNG GIAN LẬN CỦA PHÁO HÔI

Edit: Min

Trở lại chỗ ở, các đội viên vẫn còn thảo luận chuyện Cố Thể hôm nay bộc phát năng lực, tiện thể cảm thán bọn họ cuối cùng cũng có một vòng phòng hộ đáng tin cậy. Lần trước nếu không phải bởi vì vòng phòng hộ của đội ngũ bọn họ quá yếu, cũng sẽ không bị gió thổi cho phân tán, làm hại lão đại chỉ có thể một mình một ngựa đi đối phó Thạch Quái.

Chẳng qua lão đại chính là lão đại, trước sau như một mắt sáng như đuốc, tùy tiện đi đánh quái vật cũng có thể mang về một đống bảo vật.

Khoảng cách thời gian nhiệm vụ tầng mở ra đã gần ngay trước mắt, bọn họ cảm thấy bây giờ luyện khí khẳng định là không còn kịp nữa. Nghe Cố Thể nói, Cảnh Dương chỉ tốn một giờ đồng hồ đã giúp hắn hoàn thành cải tạo vũ khí, thế là nhao nhao đem vũ khí mình dùng thuận tay nhất tới nhờ Cảnh Dương hỗ trợ nâng cấp lên một chút.

Đây đều là những người không thiếu tiền, ra tay cũng rất hào phóng, đương nhiên là bọn họ sẽ không để Cảnh Dương làm không công, ai cũng mở túi trữ vật của mình ra để Cảnh Dương cần gì thì cứ việc lấy. Cảnh Dương cũng không có thói quen chiếm tiện nghi của người khác, chỉ lấy những món giúp nâng cấp vũ khí của bọn họ mà thôi. Có những thứ người này cần nhưng lại không có, người khác có; Cảnh Dương biết quan hệ của bọn họ rất tốt, lại được bọn họ đồng ý nên lấy đồ của bọn họ dùng cho nhau.

Cảnh Dương nghe được tiếng gõ cửa nên đi qua mở, người đến là Thích Phong, cho rằng y có chuyện, liền nghiêng người để y vào.

"Còn chưa nghỉ ngơi sao?" Thích Phong nhìn linh kiện vũ khí đầy bàn nói.

"Ừm, cũng không thấy mệt, thời gian không còn nhiều lắm, tôi muốn nhanh chóng tăng năng lượng của tất cả vũ khí lên max." Cảnh Dương ngồi xuống ghế bên cạnh bàn.

"Không nên quá vất vả, tuy rằng là ở trong game, nhưng thân thể và đầu óc cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, đừng miễn cưỡng bản thân ráng chống đỡ."

"Tôi biết mà." Cảnh Dương cười cười nói "Cảm thấy mệt mỏi tôi sẽ đi nghỉ ngơi."

"Tôi ở bên trong không gian của mình đã mở cho cậu một cửa thông hành, bên trong có tất cả mọi thứ của tôi và toàn đội, cần gì thì cậu cứ tự nhiên lấy."

Cảnh Dương kinh ngạc trong lòng, người này hoàn toàn không phòng bị mình một chút nào sao? Cho dù có là bạn bè thân thiết cỡ nào đi nữa, cũng không có mở cửa thông thành cho nhau tùy ý như vậy, đến bạn lữ cũng rất ít người làm việc này.

Cảnh Dương nói giỡn "Anh không sợ tôi đem tất cả bảo vật của anh đi đổi thành tiền mặt hả? Một số tiền lớn như vậy rất đáng giá để mạo hiểm đó."

Thích Phong theo bản năng muốn nói của tôi chính là của cậu, cậu muốn lấy hết cũng được, đột nhiên nghĩ đến bọn họ mới quen biết có mấy ngày, nói như vậy rất không thích hợp, có khả năng sẽ quá đường đột, liền phủ nhận "Cậu đã gia nhập vào đội của bọn tôi, nên vận mệnh của chúng ta cũng liên quan đến nhau. Tôi từ trước đến nay đều là nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi; nếu tôi đã chủ động để cậu gia nhập, tôi tuyệt đối sẽ không hoài nghi cậu, cậu không cần lo lắng."

"Cảm ơn anh đã cho tôi gia nhập, cũng cảm ơn anh đã tin tưởng tôi." Cảnh Dương rất chân thành biểu đạt lòng biết ơn của mình.

Thích Phong giơ tay lên xoa xoa đầu Cảnh Dương, hai người đều sửng sốt, Thích Phong hoàn toàn là vô thức làm hành động này, giống như động tác này y đã làm vô số lần, tự nhiên đến không cần phải suy nghĩ, thân thể đã tự động làm ra phản ứng.

Cảnh Dương đối với hắn hành động này vô cùng quen thuộc, chỉ có một người sẽ làm ra động tác này với hắn, cũng chỉ có một người làm động tác này sẽ không làm hắn cảm thấy phản cảm. Chẳng lẽ.......

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều muốn từ trong mắt của đối phương tìm ra chút gì đó, ánh mắt dây dưa ở bên nhau, làm cho trái tim của bọn họ trong cơ thể ở thế giới thực nảy lên với một tần số không thích hợp.

Thích Phong rút lại bàn tay cứng còng ở trên đỉnh đầu hắn xuống, ngón tay lại vô cùng lưu luyến xúc cảm vừa rồi, đè lại những tình cảm không tên đang rục rịch muốn lộ ra ngoài, Thích Phong nói "Nghỉ ngơi sớm một chút."

"Ừm." Cảnh Dương nhìn chằm chằm vào hai mắt y, muốn từ trong ánh mắt y cảm nhận được cái loại cảm giác quen thuộc đó, nhưng mà thất bại, cái loại cảm giác quen thuộc đó không hề xuất hiện.

Nhìn Thích Phong đi ra ngoài sau đó đóng cửa lại, trong lòng Cảnh Dương có chút thất vọng, nhưng không sao, hắn an ủi bản thân mình, trước kia cũng không phải lần nào cũng có thể cảm nhận được. Nếu y là người yêu của hắn, nhất định sẽ có cơ hội chứng minh.

Cảnh Dương chỉ dùng thời gian không đến hai ngày, đã cải tạo cho mỗi đội viên từ một đến hai dạng vũ khí. Các đội viên mang theo vũ khí mà hắn đã cải tạo đi thử một chút, năng lượng cường độ đều làm cho bọn họ phải kinh ngạc, sau đó liền cảm thấy sử dụng đặc biệt sướng tay, quả thực trong tay có một loại Thần Khí liền có cảm giác duy ngã độc tôn*.

*câu đầy đủ "Thiên thượng thiên hạ, Duy ngã độc tôn" : được cho là câu nói đầu tiên khi Phật Thích Ca Mâu Ni đản sinh. Chê kẻ tự đề cao mình, cho rằng chỉ có mình là đáng tôn quý.

Buổi tối một đám người cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm, chê bai cửa hàng luyện khí cùng cửa hàng sửa chữa ở phố buôn bán có bao nhiêu không đáng tin cậy. Còn đám người luyện khí sư nữa, thu tiền đắt muốn chết thì thôi đi, bọn họ cũng không quan tâm phải trả nhiều tiền, nhưng kết quả thì sao, đập vào cả đống tiền mà hở một chút là vũ khí lại xảy ra vấn đề.

Đột nhiên, bên ngoài bầu trời phát ra tiếng sấm cùng tiếng gió rít gào, mọi người đồng thời nhìn về phía cửa sổ, cái này không giống tiếng sấm muốn mưa lắm.

Mọi người đến gần cửa sổ sát đất, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sau khi gió thổi tan mây trên trời, mơ hồ có thể nhìn thấy một toà thành xuất hiện ở giữa sấm chớp, thành nhiệm vụ thứ nhất cuối cùng cũng mở ra.

Sau khi sấm sét cùng gió lớn đều biến mất, tất cả mọi người đều nhận được tin tức từ hệ thống trò chơi, bên trong là thông tin của nội dung nhiệm vụ lần này. Nhiệm vụ tầng mở ra lần này là Huyết Quái Chi Sâm, sáng mai, người chơi liền có thể tiến vào nhiệm vụ tầng, bọn họ còn thời gian một buổi tối để chuẩn bị.

Mấy phố buôn bán lớn đều chen đầy người, gần như tất cả người chơi đều tới mua những thứ cần dùng để đối phó với Huyết Quái Chi Sâm, đường phố vốn rất rộng rãi lúc này đã chật như nêm cối.

Các đội viên của A Chiến Đội chậm rãi di chuyển đi theo dòng người, Cảnh Dương đi bên cạnh Thích Phong, bị các đội viên vây ở bên trong.

Bọn họ tiến vào cừa hàng kỳ quả, mua Huyết Thanh Quả có thể chống sự ăn mòn của Huyết Độc, loại Huyết Thanh Quả này không thể mua quá ba quả trong một lần, hiện tại vừa vặn còn đúng ba quả.

Thích Phong ấn xuống nút mua trên màn hình ở quầy, lại không thành công, trên màn hình sáng lên đèn đỏ.

Cảnh Dương nghi hoặc nhìn màn hình, đèn đỏ là đang nhắc nhở có người cũng ấn nút mua giống bọn họ, hiện tại phải có một bên chịu từ bỏ mua Huyết Thanh Quả.

Các đội viên đều nghiêng qua tủ hình trụ ở giữa quầy nhìn về phía bên kia, người ở bên kia cũng đang vòng qua nhìn bọn họ.

Cảnh Dương thầm nghĩ, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Bọn Diễm Minh sớm đã ở trong cửa hàng, nhưng đi vào từ một cửa khác, giá của Huyết Thanh Quả vô cùng cao lại chỉ còn có ba quả, bọn họ vì quyết định có mua hay không mà thảo luận cả ngày trời. Khi bọn họ rốt cuộc quyết định mua thì đội của Thích Phong vừa lúc tiến vào, ấn mua cùng một lúc với bọn họ.

"Nặc Dương." Diễm Minh liếc mắt một cái liền thấy được Cảnh Dương đang đứng ở bên trái phía sau Thích Phong.

Công Tử Giản cũng thấy được Cảnh Dương, ánh mắt lập tức liền âm ngoan.

Cảnh Dương bị ánh mắt nóng bỏng của Diễm Minh nhìn đến không thoải mái, lui lại đứng sau lưng của Thích Phong, hiện tại hắn không muốn có bất kỳ giao tiếp gì với đám người này.

Diễm Minh nhìn Thích Phong nói "Chúng tôi đến đây từ rất sớm, nếu các người đến sau thì xin hãy từ bỏQ đi."

Những chuyện như cãi nhau đấu võ mồm giảng đạo lý này, đương nhiên là không cần một lão đại của đội ngũ tự thân xuất mã, bởi vì quá hạ giá. Cho nên Thích Phong không mở miệng, Nhạn Quá tiến lên một bước nói "Ai quy định tới trước là có thể mua trước, ở chỗ này ai mua trước là của người đó. Nếu hai bên chúng ta đồng thời ấn xuống mua Huyết Thanh Quả, vậy cứ chiếu quy củ mà làm, tiến hành bán đấu giá, ai ra giá cao hơn thì được."

Đội ngũ của Diễm Minh vốn đã vì Huyết Thanh Quả giá quá cao mà xảy ra bất đồng ý kiến, nếu tiến hành bán đấu giá khẳng định giá sẽ còn cao hơn nữa. Chính là hiện tại đối phương không có ý muốn nhượng bộ, nếu bọn họ từ bỏ thì sẽ rất mất mặt.

"Chúng tôi là Chiến Đội Tiêu Yên." Diễm Minh nói.

"Thì sao?" Nhạn Quá nói "Ghê gớm lắm sao?"

Mọi người đều đang tranh đoạt một trăm cơ hội sống sót, rất nhiều đội ngũ đã suy nghĩ muốn liên thủ với đội ngũ khác, đội ngũ càng mạnh thì đội ngũ muốn liên thủ càng nhiều. Chiến Đội Tiêu Yên của bọn họ đều là người chơi chuyên nghiệp, hơn nữa thường xuyên tiến vào top năm của bảng xếp hạng đoàn đội. Gần đây luôn nhận được tin tức có rất nhiều đội ngũ muốn liên thủ, làm cho bọn họ rất đắc ý. Diễm Minh cho rằng nếu anh ta nói ra tên đội ngũ của mình, khẳng định đối phương sẽ cho bọn họ mặt mũi.

"Ít nói lời vô nghĩa!" Thích Phong không kiên nhẫn nói.

Nhạn Quá lập tức xoay người, ở trên màn hình ấn xuống trình tự bán đấu giá, cũng nhanh chóng nhập giá vào.

Hiện tại đến phiên Diễm Minh bọn họ ra giá, sau hai mươi giây nếu bọn họ còn không ra giá, Huyết Thanh Quả sẽ thuộc về nhóm người Thích Phong.

Diễm Minh quay đầu lại nhìn mắt các đội viên khác, sắc mặt bọn họ đều không tốt lắm, vừa không muốn vô duyên vô cớ phải bỏ ra nhiều tiền, vừa không muốn bị mất mặt ở chỗ này.

Diễm Minh ở trên màn hình đưa ra một cái giá, hôm nay cho dù thế nào anh ta cũng không muốn bị thua bởi những người này.

Nhạn Quá lập tức lại đưa vào một cái giá mới.

Qua lại bảy tám lần như thế, con số càng ngày càng cao, sắc mặt của đám đội viên Chiến Đội Tiêu Yên cũng càng ngày càng khó coi.

"Các người đừng có mà quá đáng!" Công Tử Giản trừng mắt nói.

"Quá đáng?" Nhạn Quá không thể hiểu được nhìn gã "Bán đấu giá vốn dĩ chính là ai ra giá cao hơn thì được, tôi tăng giá lại nói là tôi quá đáng? Đây là cái logic gì vậy? Mua nổi thì tiếp tục ra giá, mua không nổi liền từ bỏ, đạo lý chỉ đơn giản như vậy."

"Các người có tiền thì ghê gớm lắm sao?" Công Tử Giản lời này là nói với Cảnh Dương, gã cùng các đồng đội của gã đều nghĩ là Cảnh Dương trả tiền.

"Có tiền đương nhiên là ghê gớm rồi, chẳng lẽ cậu cảm thấy các người không có tiền mới là ghê gớm hả?" Nhạn Quá cười nhạo một tiếng "Chúng tôi đều là hạng người vô danh, nghèo cũng chỉ dư tiền, sao có thể so với đội ngũ danh khí vang dội như các người."

Nhạn Quá là châm chọc Diễm Minh vừa rồi dùng tên đội của anh ta thị uy bọn họ.

"Được, các người có tiền đúng không!" Công Tử Giản đẩy Diễm Minh ra, ở trên màn hình đưa vào một cái rất cao, sau đó khiêu khích nhìn Nhạn Quá.

Nhạn Quá không sao cả cười cười, tiếp tục đưa giá vào.

Mắt thấy giá cả trên màn hình càng ngày càng cao, dùng để mua 30 Huyết Thanh Quả cũng đủ rồi, khi Nhạn Quá chuẩn bị lại đưa giá vào lần nữa, Cảnh Dương ngăn lại nói "Bách Linh Thảo được đem ra bán ở cửa hàng thảo dược rồi, cái này không cần nữa, nhường cho bọn họ mua đi, chúng ta đi mua Bách Linh Thảo."

Công Tử Giản chuẩn bị lại đưa vào một cái giá gấp hai lần cái giá trước đó, để bọn Thích Phong phải mua một món với giá cao gấp mười lần, cũng coi như làm các đội viên thở ra một hơi. Đột nhiên nghe được Cảnh Dương nói từ bỏ, lập tức giận dữ, cố ý dùng lời nói kích bọn họ "Làm sao? Các người không phải nghèo chỉ còn tiền thôi sao? Hiện tại cảm thấy giá cả quá cao nên trả giá không nổi nữa à?"

Cảnh Dương nói "Cái giá này hoàn toàn đủ để mua ba cây Bách Linh Thảo rồi, hơn nữa hiệu quả của Bách Linh Thảo còn tốt hơn Huyết Thanh Quả rất nhiều, cho nên Huyết Thanh Quả nhường cho các người, không cần cảm ơn đâu." =))))))))

Trên màn hình kết thúc đếm ngược ra giá, Huyết Thanh Quả thuộc về đội của Diễm Minh bọn họ, bởi vì là bán đấu giá, không thể đi trả tiền ở cửa hàng kết toán, mà phải thanh toán tại chỗ.

Cảnh Dương không có ý muốn rời đi ngay lập tức, Bách Linh Thảo quý như vậy, người mua khẳng định là không nhiều lắm. Mặc kệ Công Tử Giản bọn họ có thể chi trả số tiền này hay không, chỉ cần có thể nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ của bọn họ, hắn đã cảm thấy rất hả giận.

Thích Phong nhìn nhìn Cảnh Dương, thấy bộ dáng chờ xem kịch vui của hắn, ánh mắt liền không tự giác mang theo một chút cưng chiều.

Công Tử Giản phẫn nộ đấm lên quầy, gã bị đối phương chơi, hơn nữa trong đám người chơi gã còn có Đinh Nặc Dương. Trước mặt nhiều người như vậy, đây là lần đầu tiên gã mất mặt như thế, giờ phút này gã chỉ hận không thể nhào lên ăn tươi nuốt sống Cảnh Dương.

Trên màn hình vẫn luôn nhắc nhở gã trả tiền, nếu không trả sẽ khấu trừ gã 15% tiền vi phạm quy định.

Số tiền này đương nhiên Công Tử Giản sẽ không ra, đội viên khác cũng đều tránh mặt gã quay đầu nhìn sang hướng khác. Rất rõ ràng, không có ai tình nguyện trả số tiền này thay cho gã, đến Diễm Minh cũng không có ý muốn trả.

Công Tử Giản gắng gượng không trả tiền, bởi vì ban đầu là đội của Diễm Minh muốn mua Huyết Thanh Quả, cho nên khoảng tiền vi phạm hợp đồng này sẽ trực tiếp trừ vào tiền chung của đội bọn họ.

Huyết Thanh Quả không được mua thành công, lại lần nữa trở về kệ bán, Thích Phong lập tức ấn mua, Huyết Thanh Quả liền thuộc về A Chiến Đội.

Sắc mặt của đám đội viên Chiến Đội Tiêu Yên liền khó coi tới cực điểm, vô duyên vô cớ bị trừ một khoảng tiền lớn như vậy, cuối cùng cái gì cũng không mua được. Công Tử Giản càng tức muốn hộc máu, gã dùng ánh mắt hung ác trừng Cảnh Dương, tròng mắt muốn lọt ra ngoài.

"Đi thôi." Thích Phong ôm lấy bả vai Cảnh Dương đi ra ngoài "Đi mua Bách Linh Thảo."

Hôm nay bọn họ phối hợp vô cùng tốt, Cảnh Dương biết bọn họ đều là nhân vật tàn nhẫn trên thương trường, sao có thể sẽ bại ở trên tay một người như Công Tử Giản. Hắn chính là cố ý lên tiếng ngăn cản Nhạn Quá tiếp tục ra giá, hắn biết rõ người Công Tử Giản không phục nhất hận nhất chính là Đinh Nặc Dương, nếu bị Đinh Nặc Dương chơi, nhất định gã sẽ tức giận gần chết.

Đây chỉ là một niềm vui nho nhỏ ngoài ý muốn mà thôi, trò hay chân chính vẫn đang bắt đầu.

Min: còn một chương nữa và tui vẫn đang lết ಥ‿ಥ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi