HỆ THỐNG MAU XUYÊN: KẾ CÔNG LƯỢC NAM THẦN PHẢN DIỆN

Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ

Vân Khuynh đẩy cửa phòng thử đồ ra lần thứ n.

Giây tiếp theo.

Cô bán hàng mỹ lệ liền nghênh đón, nhiệt tình nói.

“Tiểu thư, bộ đồ này rất thích hợp với ngài. Không bằng….”

“Đổi đi.”

Giọng nam lạnh lùng vang lên, đánh gãy lời khen chưa hết.

Ý cười của nhân viên bán hàng liền cứng đờ.

Lại nữa!

Hai chữ giống như ma chú vậy!

Ngày thường ở đại lộ Champs-Élysées rất khó gặp người Trung Quốc, bình thường cô đều tiếp đãi những gương mặt phương Tây.

Hôm nay, rốt cuộc thấy được hai đồng bào, người đàn ông đi đầu còn vô cùng giàu có đẹp trai.

Vốn dĩ, trong lòng cô còn yên lặng chảy nước miếng, hâm mộ không ngớt với cô gái đi cùng này.

Đáng tiếc, sau khi thử đồ, hết thảy đều tan thành ảo ảnh…. Rõ ràng nữ khách hàng này mặc đồ gì cũng đẹp, mấy bộ đem ra thay đều làm cô cảm thấy kinh diễm.

Nhưng, người đàn ông nắm quyền quyết định này, chướng mắt rõ ràng!

Từ lúc đến tới giờ, rất nhanh thử được năm mươi bộ rồi! Hao phí quá nhiều thời gian của cô rồi đó….

Nhân viên bán hàng không thể nhịn được thầm cắn răng, thậm chí nghi ngờ, chẳng lẽ người đàn ông này không có tiền trả?

Lại đột nhiên nghe được giọng nữ vang lên.

“Ngài Kỳ.”

Vân Khuynh nâng mắt, nhàn nhạt liếc Kỳ Kiệt đang ngồi trên ghế sô pha, cũng không muốn lăn lộn thêm nữa.

“Tôi thấy, quần áo không hề có vấn đề gì. Chỉ sợ, là do Vân Khuynh không hợp gu thẩm mỹ của ngài đi?”

Mà một bên.

Nhân viên bán hàng trước đó còn đang não bổ, ngay sau khi nàng dứt lời, thân mình đều run lên!

Nữ khách hàng này, từ khi bước chân vào cửa hàng, đây là lần đầu tiên nói chuyện.

Không nghĩ tới, vừa mở miệng, liền làm chính mình ngơ luôn.

Giọng nói của cô ấy, thật sự là….

Thật sự là quá dễ nghe!

Nên hình dung như thế nào đây?

Trầm thấp, hơi chút nghẹn ngào, nhưng lại có ý vị linh hoạt kỳ ảo, lập tức, đâm thẳng vào lòng cô.

Ngay cả lúc này, dù lời cô ấy nói có ý châm biếm, cũng làm người ta cảm thấy lỗ tai muốn mang thai nha nha nha nha!

Hơn nữa, nói quá chi là có lý…..

Cô nhân viên bán hàng yên lặng gào thét trong lòng, bắt đầu xem thường người đàn ông tùy tiện bắt nạt bạn gái này.

Mà Vân Khuynh, tự nhiên không biết cô nghĩ gì, chỉ nhăn mày, nhìn về phía Kỳ Kiệt đang hờ hững không nói.

Không sai, nàng muốn mượn thế của hắn.

Rốt cuộc, qua một đời, ‘Diệp Vân Khuynh’ tốt xấu gì cũng có thân phận thiên kim bên ngoài, mà chứng cứ gièm pha của Diệp Âm Âm, cũng có thể lợi dụng được….

Nhưng, trong vị diện lần này, ‘Cố Vân Khuynh’ lại không nắm giữ bất cứ nhược điểm nào của Liên Thi Ngữ và Tống Trần Trạch.

Tuy nói, nguyên chủ thay Liên Thi Ngữ hát là sự thật ván đã đóng thuyền. Nhưng, dưới sự theo dõi của Tống Trần Trạch, chuyện này, căn bản không có người thứ tư biết.

Huống chi, hiện giờ nàng không quyền không thế, ngay cả giọng nói cũng đã thay đổi….

Mượn tay Kỳ Kiệt, không thể nghi ngờ là biện pháp nhanh nhất.

Đương nhiên, cái giá phải trả, là phải đi theo hắn làm “ca đồng” (*), Vân Khuynh cũng không ngại.

(*) ca đồng: theo cá nhân mình thì hẳn là ca sĩ riêng, chuyên đi theo để hát bất cứ lúc nào cần.

Nhưng, kiểu trang điểm cho nàng giống búp bê phương Tây là cái quỷ gì?

Thức thời của Vân Khuynh, cũng có giới hạn.

Lúc này, cặp mắt lạnh lẽo đến cực độ kia quét lại đây, nàng không tránh không lùi, chỉ nhếch môi cười nhạt, có lễ lại vẫn thể hiện sự kiên trì.

Kỳ Kiệt đột nhiên nheo mắt, ngón tay khớp xương rõ ràng, một chút một chút gõ trên đầu gối.

Khí tràng lạnh lẽo của người đàn ông giờ phút này mở rộng ra.

Thoáng chốc, bầu không khí trong phòng trở nên khẩn trương.

Cô nhân viên bán hàng cũng ngây người, rốt cuộc, mình tuy đã tiếp đãi không ít người giàu có, nhưng….

Đây là lần đầu tiên cô đối mặt với người đàn ông đáng sợ như vậy.

Quả thực có loại khủng bố như đối mặt với núi xương biển máu.

Vừa rồi, mình còn trộm phỏng đoán đối phương….

Thân mình nhân viên bán hàng lập tức cứng đờ, thở mạnh cũng không dám.

Nhưng mà.

Vân Khuynh thật ra không hề bị dọa sợ. Ngược lại còn âm thầm khen ngợi bản lĩnh thu phóng khí thế tự nhiên của Kỳ Kiệt.

Thu phóng tự nhiên sao.

Ánh mắt Kỳ Kiệt xẹt qua sườn mặt trầm tĩnh của Vân Khuynh, bỗng nhiên cong môi cười nhạt, lãnh đạm nói.

“Đồ vừa rồi cô ấy thử, gói lại toàn bộ.”

!!!

Nhân viên bán hàng ngây ngẩn!

Ngay sau đó, mừng như điên.

Vừa rồi thử qua, có bao nhiêu bộ?

Nhiều như vậy, ngay cả tiền boa của cô, cũng là khoản tiền lớn không thể tưởng tượng….

“Vâng thưa ngài, tôi lập tức đi đóng gói! Xin hỏi, ngài trả tiền mặt hay là quẹt th….”

Lời còn chưa dứt, người đàn ông đã đứng lên.

Đồng thời, người bảo vệ mặc áo đen đi tới, đưa cho cô một tấm thẻ kim cương màu đen.

Cô nhân viên bán hàng đi mà như bay….

Mà Vân Khuynh, nhìn Kỳ Kiệt đang đi tới, bất đắc dĩ cười nhạt.

“Ngài Kỳ đúng là chịu bỏ tiền.”

Thật sự là, hành vi của người đàn ông này, thấy thế nào, cũng có ý giận dỗi?

Vân Khuynh hạ mắt, chỉ cảm thấy mình nghĩ quá nhiều. Vị BOSS này biến thái lại cố chấp, chắc không có thuộc tính ấu trĩ này đi?

Nhưng mà.

Giây tiếp theo, liền nghe âm thanh trầm lãnh của người đàn ông vang bên tai.

“Đi lấy hóa đơn.”

Vân Khuynh nghi ngờ khựng lại.

“….. Tốt.”

*

Thành phố C. Sân bay.

Trong phòng nghỉ VIP.

Vân Khuynh vùi mình trong ghế sô pha mềm mại, hơi rũ đầu, thưởng thức chiếc điện thoại tinh xảo trên tay.

Ngón tay tùy ý lướt trên màn hình, ánh mắt chế giễu, một tay chống má, đôi chân thon dài vắt chân trước người, tư thái tùy ý lười biếng.

Đột nhiên, cánh cửa “chi —–” một tiếng bị đẩy ra.

“Vị tiểu thư này, ngài Kỳ nhắn với ngài đi ra ngoài qua hành lang VIP….”

Càng về sau, âm thanh của người phục vụ ngày càng nhỏ.

Ân?

Vân Khuynh kỳ quái nâng mắt, cười nhạt liếc cô phục vụ một cái, “Không có việc gì đi?”

Không ngờ, sau khi nghe được giọng nói của nàng.

Người phục vụ vốn dĩ chỉ giật mình một chút lập tức ngây dại.

“Ân?”

Vân Khuynh nghi hoặc nhíu mày.

“Tôi….”

Rốt cuộc, người phục vụ cũng tìm về được giọng nói của mình, lắp bắp: “Ngài, không… Tôi nói là giọng của ngài, nó thật sự quá….”

Cô nói năng có chút lộn xộn, xấu hổ vì mình đã thất lễ.

Giây tiếp theo, lại thấy cô gái kia đứng lên, thẳng tắp đi về phía mình.

“Cảm ơn vì đã khích lệ.”

Vân Khuynh nhướng mày cười, vừa muốn cất bước rời đi —-

“Từ từ! Ngài, ngài là một ca sĩ?”

Câu hỏi bất thình lình làm Vân Khuynh dừng bước.

Nàng quay đầu lại, nghe đối phương lắp bắp giải thích: “Tôi… tôi từng thấy ngài trên weibo show ‘Lóe Sáng Tân Thanh’ của phía chính phủ….”

Trùng hợp như vậy?

Vân Khuynh cong môi, cũng trực tiếp thừa nhận.

“Phải.”

“Vậy ngài là…”

Người phục vụ muốn hỏi lại, Vân Khuynh đột nhiên tiến lên một bước, tới gần cô.

“Cố Vân Khuynh. Cô biết không?”

Nói xong, Vân Khuynh cười khẽ với cô một cái, xoay người rời đi.

Chỉ còn lại người phục vụ còn đang dại ra, cái đầu muốn nổ tung.

Không nghĩ tới, bạn gái mà vị khách tôn quý Kỳ tiên sinh mang tới, thế nhưng….

Lại là nhân vật đề tài nháo đến ồn ào huyên náo giới giải trí —- Cố Vân Khuynh!

Hơn nữa….

Chỉ qua mấy ngày.

Cố Vân Khuynh, đã hoàn toàn thay đổi!

Trời ạ!

Người vừa xinh đẹp vừa có giọng nói câu nhân này, thật sự là cô ấy sao!?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi