Tác giả: Trương Minh Hiếu
Ngày hôm sau, như bao ngày Tiểu Minh dậy ăn, chơi đùa với các nàng hết một ngày lại đi ngủ rồi qua ngày sau. Sau nhiều ngày chỉ ăn, chơi, ngủ không làm việc gì cả Tiểu Minh chợt nhận ra rằng từ ngày làm nhiệm vụ tới bây giờ mình chưa bao giờ thăng cấp cả. Phải trăng tính lười biến đã ăn sâu vào trong máu Tiểu Minh rồi cho nên mới không chịu vận động đi bắt hồn thú nói đúng hơn là sát sinh hồn thú!.
Tiểu Minh mở mắt thức dậy liền quyết định hôm nay mình nhất định phải đi bắt hồn thú. Tiểu Minh thức dậy trong tâm trạng quyết tâm, phấn khởi và tự nhũ với bản thân rằng:” chắn chắn hôm nay ta sẽ đi bắt hồn thú”.
“ Ting”.
“ Ký chủ nhiệm vụ còn 5p nữa xin mời ký chủ nhanh chóng làm nhiệm vụ”.
Tiểu Minh bất ngờ hỏi:” Hệ thống ngươi giao cho ta nhiệm vụ gì?”.
“ Ting”.
“ Hệ thống sẽ dừng thời gian một lúc để không lãng phí thời gian của ký chủ “.
“Ting”.
“ nội dung nhiệm vụ:
- đi bắt hồn thú trên 20 vạn năm ( phải lên cấp)”.
- thời gian còn:”5 p”.
Phần thưởng:” 20000 kinh nghiệm, 10 ngàn vàng,10 ngàn tích phân”.
Tiểu Minh buồn bã nói:” Lẽ nào thiên mệnh không cho ta sống sót, lại muốn cho ta chết, cuộc sống thật là chớ trêu, ta tránh cũng tránh không được. Dù có đi bây giờ ta cũng không bắt được hồn thú. Lúc trước cho mười phút bây giờ cho năm phút. Haiz đúng là không thoát được kiếp nạn. Ta đành dành thời gian còn lại nói cho gia đình và các nàng thôi”.
Tiểu Minh nhanh chóng lấy cánh cửa dịch chuyển ra, hắn đi ra đồng trước vì hắn đặt chữ hiếu lên hàng đầu. Kiếp trước hắn chưa báo hiếu, chưa trả lại hạnh phúc cho gia đình hắn, cha mẹ hắn. Hắn kiếp này cũng không trả hết, lẽ nào hắn số định là bất hiếu?.
Đến nơi hắn chạy hết sức bình sinh lại hướng hai người Ngọc Nhi và Tiểu Long và nghiêm nghị nói:” ta sắp chết rồi, nhi tử bất hiếu không trả lại tình nghĩa, rất rất rất nhiều, ta thật sự xin lỗi mọi người”.
Tiểu Long cười to nói:” Ha ha hài tử ngươi đùa vui lắm, ta thấy lúc này khí lực ngươi dồi dào, thân thể mạnh mẽ ngươi nói ngươi sắp chết ai tin? Hâhhaaa. Vẫn là nên về chơi với các nàng của ngươi để hai ta còn làm công việc”.
Ngọc Nhi nhỏ nhẹ nói:” đúng đúng vẫn là ngươi nên về để cho hai ta còn làm việc”.
Tiểu Minh liền buồn bã suy nghĩ nói:” ta bây giờ mạnh khỏe, sức lực dồi dào như vậy đùng một cái,ta nói ta sắp chết ai tin? Vẫn là nên một mình ôm cái chết thôi haiz”.
Tiểu Minh dùng cánh cổng dịch chuyển về phòng mình. Lúc này, trong phòng không có ai. Tiểu Minh tiến tới một cái bàn lấy một tờ giấy, ghi di chút:” Ta chết các ngươi liền thiêu ta lấy hài cốt chôn vào cái bình, phụ mẫu, phụ thân đứa con bất hiếu này vẫn chưa trả hiếu cho phụ mẫu, phụ thân. Ta xin lỗi Vũ Mi vì đã không thực hiện lời hứa của ngươi, Ta xin lỗi ngươi Nam Phong vì đã để ngươi một mình làm người xuyên không ở thế giới này, ta xin lỗi Nguyệt Nga ta không thể bảo vệ nàng ở bên nàng được nữa, Tiểu Bạch và Ly Ly các ngươi hãy sống tốt bảo vệ nhau còn Manh Manh vị ca ca này không thể ở lại làm ca ca của muội nữa. Ta thật tình xin lỗi mọi người. Ta nói cho mọi người biết một bí mật ta:” thật ra ta là người xuyên không.”
Tiểu Minh viết xong liền thong thả thân thể nhắm mắt chờ đợi cái chết. Vì Tiểu Minh chỉ còn 10 giây nữa hắn sẽ chết. Tiểu Minh thầm buồn nghĩ:” lẽ nào câu chuyện cuộc đời của ta liền kết thúc như vậy sao, cuộc đời này thật là trớ trêu, từ một cái chết lãng xẹt bắt đầu cuộc sống mới của ta lại kết thúc vì cái chết lãng xẹt cũng không hơn không kém cái bắt đầu, thiên mệnh đang trêu đùa ta sao. Vẫn là nên nhắm mắt thong thả mà đi”.
Tiểu Minh nhắm mắt, bỗng nhiên có hai giọng nữ nhân trong giống Tiểu Bạch và Manh Manh vừa khóc và nói:” chàng ta đã chết rồi hu hu ta thật buồn”.
Một giọng giống Tiểu Bạch nói:” chàng ta đang mạnh khoẻ bỗng nhiên vì hồn thú mà chết đi, thật là đáng ghét.”
Một giọng giống Manh Manh nói:” đúng đúng thật là đáng ghét, ta mong chàng có thể sống trở lại để ta có cơ hội ăn nhiều thịt hồn thú do chính tay chàng chế biến nha”.
Một giọng giống Tiểu Bạch nói:” hu hu ta thật buồn, mong sao cho chàng ta sống trở lại nha”.
Một giọng giống Manh Manh nói:” đúng vậy, hay là ngươi và ta mau tìm phương thuốc nào đó giúp chàng tỉnh lại nha”.
Một giọng trong giống Tiểu Bạch phấn khởi nói:” ukm, mau đi kẻo còn kịp”.
Hai giọng nói đó bắt đầu yên tĩnh lúc này Tiểu Minh chỉ nghe được tiến bước chân vội vã của chủ nhân hai giọng nói đó.
Tiểu Minh vui nghĩ:” các nàng còn lo lắng cho ta sao?, còn đi tìm thuốc cho ta nữa, ta thật là cảm động quá đi mà
Lại có thêm hai giọng nói khác giống Vũ Mi và Nguyệt Nga nói:” ta và ngươi mau mau đi tìm các nàng kẻo các nàng tìm thuốc bị lừa ngạt.
Lúc này hắn chỉ nghe tiếng bước chân vội vã của hai nàng. Tiểu Minh lúc này đang nhắm mắt nghĩ:” các nàng cũng thương yêu nha nữa chứ, ta an tâm rồi”.
Tiểu Minh cứ nhắn mắt, nhắm mắt một hồi thấy mình không có gì xảy ra liền mở mắt lúc này Nam Phong bước vào tiến tới cái bàn có di chút cầm lên đọc.
“ Ting”.
Tiểu Minh tức giận nói bằng thần cảm:” Đến lúc chết ngươi vẫn ám ta sao. Ngươi liền câm đi”.
“ Ting”
“ Vâng”.
Tiểu Minh nói:” ta bảo ngươi câm!”.
“Ting”
“ Vâng”.
Tiểu Minh mở mắt, và di chuyển hắn nghĩ:” đây là trạng thái xuất hồn sau khi chết sao?.”
Tiểu Minh thở dài hắn thấy Nam Phong đọc tờ di chút của hắn một chút buồn, một chút cười liền đi tới nói:” này ngươi cười cái gì”.
Nam Phong như không để ý sự hiện diện của Tiểu Minh nói:” sao hôm nay thời tiết lạnh quá”.
Tiểu Minh nói:” Ta chết rồi ngươi vui chưa”.
Nam Phong như không để ta sự hiện diện của Tiểu Minh nói:” Ha ha tên Tiểu Minh này đúng là óc chó mà ha ha”.
Tiểu Minh nói:” cười cái gì mà cười, tin ta đập đầu ngươi không”.
Nam Phong nói:” ta chửi ngươi có một tí thôi à nha ngươi đừng có về ám ta, không thôi ta trù ngươi không được đầu thai luôn đó”.
Tiểu Minh nói:” số tiền của mình cất giấu trong cuốn sách có tên: Thế giới Huyền Ảo, không biết sẽ về tay ai đây”.
Nam Phong đột nhiên la lên một giọng điều “ ah”.
Tiểu Minh khinh bỏ nói:” đến bây giờ mà ngươi vẫn còn ham tiền sao?”.
Nam Phong cố gắng lếch lại cái tủ liên tục thấy thanh kiêu:” ah ah ah ah ah ah ah”. Cuối cùng hắn cũng lếch tới nơi mà Tiểu Minh nói. Tại nơi mà Tiểu Minh nói, lúc này những giọt trắng trắng trong có vẻ sệch sệch dính hết trên đường thẳng từ đường lếch của Nam Phong.”
Tiểu Minh nói: ta thật muốn khinh bỉ nặng những người như ngươi, vì tiền mà làm tất cả, mặc kệ nỗi xấu hổ hay man rợ việc gì cũng làm sao, ta biết ngươi từ nhỏ đã sống thiếu thốn, không có gì trong tay lại còn xém bị bắt cóc nữa. Ngươi tham thì tham vừa thôi, nếu mà nói con người không tham thì đó là sai, đến cả tổng thống còn có tham vọng làm rạng danh đất nước, rạng danh mình, giúp đất nước phát triển hơn, giúp kinh tế của mình tăng cao, giúp cho xã hội, dân cư có một dời sống sung túc, giúp cho gia đình mình, con cháu đời sau được ấm no, không phải khổ như mình!. Đó là những ước nguyện hầu như mà ai cũng muốn. Ngươi ham giàu có,vậy thì sao ngươi không chịu phấn đấu, siêng năng nghĩ đến chuyện tích cực mà lại nghĩ đến những con đường tắt, con đường hầu như toàn là ngõ cụt và tỉ lệ thành công là âm vô cực?.
Lúc này, Nam Phong khuôn mặt có vẻ buồn rầu nói:” ta đã hiểu rồi, ta sẽ cố gắng phấn đấu nổ lực để làm nên cái ham muốn trong ta bằng một con đường dài dẫn đến thành công hay con đường ngắn tốt đẹp không có ngõ cụt, không có hố sâu mà là con đường ngắn mà do ta tạo ra”.
Tiểu Minh nói:” ngươi hiểu vậy là tốt”. Lúc này, Tiểu Minh mới nhận ra một điều, tên này nhìn thấy mình còn nghe thấy mình nói:” à khoan, ngươi nãy giờ đùa ta sao”.
Nam Phong Ngãi đầu nói:” ta ta xin lỗi, ta chỉ là đùa ngươi thôi. Ta hứa từ này ta sẽ tạo ra một con đường tắc do chính tay ta tạo ra hoặc ta sẽ đi đường dài cho chính trái đất này, đất nước này, xã hội, người thân ta, bạn bè ta và cả ta chung tay ghóp sức tạo nên con đường đó”.
Tiểu Minh ra vẻ rất hài lòng nói:” ngươi hiểu là tốt, ta sẽ tha thứ cho ngươi”.
Nam Phong nói:” chuyện gì mà ngươi tưởng ngươi chết?”.
Tiểu Minh nói:” đó là do ta bị hệ thống cho nhận nhiệm vụ”.
Nam Phong hỏi:” thế ngươi đã hoàn thành”.
Tiểu Minh nói:” ngươi không suy nghĩ à nếu ta hoàn thành thì ta đâu có nằm đây chờ chết”.
Nam Phong nói:” người mới là người không suy nghĩ, nếu ngươi còn sống thì tức là ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ”.
Tiểu Minh nói:” ta ta cái này cũng không rõ”.
Nam Phong nói:” thế hệ thống có thông báo gì cho ngươi”.
Tiểu Minh đắng đo suy nghĩ chừng năm phút nói:” à đứng rồi khi nãy hệ thống thông báo ta liền bảo hệ thống câm”.
Nam Phong nói:người mau coi lại lịch sử thông báo đi”.
Tiểu Minh:”ukm “ nói xong Tiểu Minh dùng ý niệm nói:” này hệ thống ngươi hãy bật lại cái nãy ngươi thông báo”.
“ Ting”
“ bật lại tốn 10 ngàn tích phân”.
Tiểu Minh dùng ý niệm nói:” ngươi cắt cổ à, ta chỉ là bật lại thôi”.
“ Ting”
“ Hệ thống đang yên đang lành bỗng nhiên ký chủ bảo hệ thống câm hệ thống buồn là: 3000 tích phân, hệ thống mặc cảm với hệ thống:” 3000 tích phân”. Hệ thống bị cấm ngôn, ký chủ vi phạm quyền tự do ngôn luận của hệ thống nói là: 14000 tích phân. Tổng cộng là: 20 ngàn tích phân. Xét thấy ký chủ bên cạnh hệ thống 10 năm hệ thống giảm cho ký chủ 10 ngàn tích phân còn lại là 10 ngàn tích phân. Hệ thống đã đặt chứ nghĩa lên đầu mà ký chủ còn như vậy hệ thống rất buồn”.
Tiểu Minh nói:” trả thì trả”.
“ Ting”
“ cảm ơn ký chủ đã bồi thường cho hệ thống”.
“ Ting ký chủ còn 0 tích phân”.
Tiểu Minh hỏi:” nãi ngươi thông báo cái gì?”
“Ting”
“Xin mời ký chủ trả 5 ngàn tích phân cho hệ thống”.
Tiểu Minh nói:” ngươi được lắm vậy thì mau mở bảng nhiệm vụ cho ta xem,.
“Ting”
“ xin mời ký chủ trả 10 tích phân để xem lại nhiệm vụ”.”
Tiểu Minh nói:” Mấy lần trước ta mở bảng nói nhiệm vụ đâu có lấy phí”.
“Ting”
“ ký chủ bị 1 tuần hỏi câu gì trả tích phân cho câu đó”.
Tiểu Minh dùng ta niệm:” thật là dm quá đi”.
Nam Phong nhìn Tiểu Minh vẻ tò mò hỏi:” sao rồi”.
Tiểu Minh nói:” ta bó tay, dợi khi nào ta có tích phân liền có thể hỏi”.
Tiểu Minh nói:” Hôm nay đúng là ngày buồn nhất đối với ta.”
Tiểu Minh bước tới nơi do chút đang nằm trên bàng và đốt nó đi. Di chút ư chỉ là một phần lòng tham của con người!.