Tiểu Minh quay lại nhìn các nàng bằng khuôn mặt lo lắng sợ hãi xem ai bị điều khiển.
Linh Tâm Não nói:” ha ha ngươi mau chịu làm khôi lõi của ta đi ha ha”.
Tiểu Minh quan sát hai nàng xem ai có biểu hiện khác thường, hắn một hồi quan sát liền nhận ra Tiểu Bạch đôi mắt khác thường, đôi mắt chuyển sang màu trắng xoá, khuôn mặt như vô cảm cả thân, chân, tay, đầu đều bất động.
Linh Tâm Não nói:” ta mặc dù có hơi bất ngờ vì con nhóc kia không bị ta đều khiển, nhưng không sao ta điều khiển một con cũng được ha ha. Để coi các ngươi làm gì?”.
“ xông lên giết chết hai kẻ đó cho ta”. Dứt lời! Tiểu Bạch đột nhiên lao lên dùng sức bật lao thẳng tới Tiểu Minh và nàng ta đắm một cú thật mạnh vào Tiểu Minh.
“ rằm”
Lúc này Tiểu Minh dùng một tay chóng đỡ lại, trên khuôn miệng của Tiểu Minh dính vài giọt máu từ miệng hắn chảy ra. Cũng phải thôi, hắn từ đầu tới giờ hắn toàn một mình chiến đấu với những hồn thú được gọi là thủ lĩnh ( con đầu đàn hồn thú) của hồn thú mà không nhờ sự giúp đỡ của hai nàng. Mặt đất xung quanh tạo ra một cái hố hơi to.
“ Rầm”.
Nàng lại dùng tay còn lại đánh thật là mạnh vào Tiểu Minh.
Tiểu Minh cũng lấy tay còn lại đỡ, Tiểu Minh lúc này máu từ trong miệng đã tuôn ra rất nhiều( thằng này yếu mà bày đặt chứng tỏ.)
Manh Manh thấy vậy khuôn mặt lo sợ nói:” ca có cần muội giúp một tay không “.
Tiểu Minh nói:” không cần, ta không mạnh hơn các nàng thì làm sao bảo vệ các nàng được, ta không muốn là kẻ ăn bám, trừ vài trường hợp ra thì còn lại ta không muốn ăn bám các nàng. Vì vậy muội không cần giúp, cứ đứng ở đấy mà xem sức mạnh thật sự của ca.”
Manh Manh nói:” Vâng, nhưng có việc cấp bách muội sẽ vào cứu ca”.
Tiểu Minh bất ngờ nói:” chà hôm nay muội thông minh ghê ta!”.
Manh Manh khuôn mặt hạnh phúc nói:” Huynh đang khen muội sao? Muội vui lắm ha ha”.
Tiểu Minh nói với giọng vui nhưng trong lòng thất vọng:” Ukm, muội thông minh lắm thông minh đến dễ sợ”.
Manh Manh nói:” thật chứ? Muội thông minh đến vậy sao, ca hãy khen muội nữa đi muội hạnh phúc lắm hì hì”.
Tiểu Minh nói:” ta.....” chưa kịp nói xong Tiểu Bạch lại lấy cái chân đá thẳng thật mạnh vào vùng trên thân Tiểu Minh.
Lần này hắn dùng hai tay đỡ, hắn bị lùi lại khoảng nữa m.
Tiểu Minh suy nghĩ:” ta có nên đánh trả lại nàng, không được như thế sẽ làm nàng bị thương, ta phải làm sao đây?”.
Tiểu Bạch đột nhiên lao mồm tới tai của Tiểu Minh. Tiểu Minh bất ngờ quay người lại.
“ xẹt”.
Tiếng bàn tay sắt nhọn đâm thật mạnh về phía sau lưng của Tiểu Minh. Tiểu Minh như ngục ngã tiến tới Manh Manh kề miệng vào tai nàng sau đó liền bất tỉnh đi.
Manh Manh đột nhiên là lên:” không không không không!!! Ca không thể chết được, tất cả là tại ngươi, ngươi hãy chết đi”.
Linh Tâm Não cười to nói:” ha ha ha cuối cùng một tên oắt con cũng đã chết, ta sẽ sử dụng thân thể của tên này sau khi đấu xong với ngươi ha ha ha”.
Manh Manh liền lao tới hướng Tiểu Bạch nói:” ngươi đi chết đi”.
Tiểu Bạch né tránh. Manh Manh cứ như thế lao thẳng tới tên đằng sau đó là Linh Tâm Não.
Nàng nói:” ngươi đi chết đi”.
“Phọt”.
Tiếng máu của Manh Manh phun ra từ đằng sau lưng. Nàng ngất đi. Linh Tâm Não:” cười nói ha ha các ngươi dám đấu với ta tu thêm 1000 kiếp đi ha ha, giờ thì ngươi mau lại đi thú nuôi của ta”.
Tiểu bạch tiến tới Linh Tâm Não. Linh Tâm Não tiến đến Tiểu Bạch nói:” ngươi tốt lắm tọa kỵ của ta ha ha”.
“ Rầm”.
Tiếng của Linh Tâm Não bị văng xuống đất tạo thành một hố hơi to. Linh Tâm Não nói:” tại sao tại sao? Ngươi lại thoát khỏi khống chế của ta?”.
Tiểu Bạch nói:” vì ta có liên kết với chàng nên khi ta bị khống chế hay gì đó 10 p sau liền hết”.
Linh Tâm Não cười cười nói:” ngươi giết ta đi ha ha, dù sao ngươi cũng mất người thân, mất tận tới hai người, đó là món quà lớn nhất mà ta dành tặng cho ngươi trước khi chết ha ha ha”.
“ Ai nói chúng ta đã chết? “. Tiểu Minh và Manh Manh lần lượt nói.
Linh Tâm Não nói:” tại sao các ngươi lại không chết?”.
Tiểu Minh nói:” vì ngươi quá tự cao, tự đại làm việc đều cho mình là đúng”.
Linh Tâm Não nói:” nhưng nhưng với lượng máu tuông ra đó các ngươi phải chết “.
Tiểu Minh cười nói:” ngươi nghe nói máu giả chưa, máu ta dùng là máu thật nhưng một ít pha lẫn với tương cà nha!”.
Linh Tâm Não hỏi:” Tương Cà?”.
Tiểu Minh nói:” để ngươi nguyện làm hồn hoàn cho ta thì ta sẽ giải thích cho ngươi tương và là gì. Mặc dù ngươi không tự nguyện làm hồn hoàn của ta có ý niệm chống trả thì cũng vô dụng, điều đó ngươi cũng biết rõ. Như vậy chỉ còn một lí do là cho ngươi biết được điều đó trước khi chết!”.
“ Tương cà là loại nước chấm dùng trong nhiều loại thức ăn được làm từ cà và các nguyên liệu và các thứ khác”.
Linh Tâm Não nói:” trước khi ta chết ngươi cho ta nếm thử được không?”.
Tiểu Minh nói:” được”. Tiểu Minh lấy một giọt tương cà ra đưa vào miệng của Linh Tâm Não”.
Linh Tâm Não tiến tới cắn một cái và nó:” nó rất ngon a, ta cảm thấy hạnh phúc khi được chứng kiến cảnh ngươi chết vì độc của ta hahaha”.
Tiểu Minh nói:” độc? Ta có cảm thấy cái gì đâu!”
Linh Tâm Não nhổ ra miếng tương cà và nhắm mắt.
Tiểu Minh nhìn thấy cảnh này liền nói:” ngươi học cũng nhanh đấy”.
“ Tạm biệt”.
Nói xong Tiểu Minh lấy dao đâm vào đầu của Linh Tâm Não. Tiểu Minh bắt đầu dung hợp. Khoảng 30 phút sau. Tiểu Minh đã dung hợp được, hắn không bị gì cả, kể cả có chống đối đều vô dụng. ( thằng này sướng Vl).
“Ting”
“ chúc mừng ký chủ đã thăng cấp 45 ( hồn tông)”.
“ Ting chúc mừng ký chủ đạt được tiên nhân thể “.
“ Ting”
“ ký chủ được 10 ngàn tích phân”.
Tiểu Minh như phấn khởi hô to:” tuyệt vời”. Cuối cùng sau bao nhiêu nổ lực, trải qua nhiều khó hắn bằng sự quyết tâm đã đạt được mục đích của hắn. ( đúng như người ta nói có công mài sắt có ngày nên kim.
Hắn đi về nhà cùng với các nàng. Khi về hắn khoe với Nam Phong và cả gia đình hắn và các nàng. Hắn hôm nay rất vui, hắn bằng chính sức của mình mà bắt được hồn thú. Hắn bây giờ biết quý trọng thời gian hơn, không như trước hắn tốn nhiều thời gian cho những việc với ích.
Hắn dung hợp võ hồn Linh Tâm Não vào võ hồn giường ngủ. Hồn hoàn bây giờ của gắn lần lượt là: vàng, tím tím đỏ đỏ. Hắn xem kỹ năng của Linh Tâm não khi dung hợp vào võ hồn giường ngủ.
Kỹ năng Linh Tâm Thảo bổ sung cho võ hồn giường ngủ là:” Tăng thời gian, làm hôn mê, điều khiển, giúp khống chế, tẩy não( Vĩnh cữu), điều khiển một tiếng, khai thác thông tin, tăng 10% ý chí và tinh thần lực”.
Hắn cảm thấy bây giờ mình quá là bá đạo quá đi mà. Hắn tự khen mình:” ngươi thật là tài quá đi ha ha ha”.
Hắn suy nghĩ lại trận chiến trước liền nghĩ tại sao Manh Manh lại không bị ảnh hưởng?”. Hắn liền lộ bộ qua phòng của Ngọc Nhi.
“ Cốc Cốc”.
“Manh Manh nói:” vào đi”.
Tiểu Minh bước vào và tiến tới phía ghế ngồi xuống nhấp nháp một miếng trà và nói với Manh Manh:” tại sao muội lại không bị khống chế?”.
Manh Manh trả lời:” cái này muội cũng không biết, nhưng khi tên đó dùng chiêu thức kia đối với ta, ta liền thấy cha ta hiện ra trước mắt ta và đánh tan luồn quang mang kia đi”.
Tiểu Minh suy nghĩ:” chắc đây là nguyên nhân hay còn có nguyên nhân khác?”. Tiểu Minh nhìn Manh Manh nói:” chắc đó là nguyên nhân”.
Manh Manh đưa tay cầu nguyện.
Tiểu Minh hỏi:” ngươi cầu nguyện cho ai?”.
Manh Manh nói:” muội cầu nguyện cho cha được bình an, luôn luôn mạnh”.
Tiểu Minh cảm động nói:” muội đúng là một đứa trẻ ngoan”.
Manh Manh ngượng ngùng nói:” thật sao?”.
Tiểu Minh nói:” thật”.
Manh Manh nói:” huynh xoa đầu muội đi, muội rất thích huynh xoa đầu muội”.
Tiểu Minh làm theo ý nguyện xoa xoa đầu Manh Manh. Manh Manh lúc này cứ như phê cần, khuôn mặt đỏ ửng tâm hồn thì đang ở trên bảy mươi bảy tầng mây.
Tiểu Minh xoa xoa một lúc liền ngừng lại lúc này Manh Manh nói:” huynh xoa muội tiếp đi”.
Tiểu Minh thở dài nói:” được”. Tiểu Minh liền xoa đầu Manh Manh. Một lúc sau liền ngừng lại Manh Manh lại nói:” xoa nữa nha”.
Tiểu Minh nói:” không! Bây giờ muội hãy cho ta biết Tiểu Bạch đang ở đâu”.
Manh Manh nói:” huynh xoa đầu muội muội liền nói”.
Tiểu Minh nói:” ukm”. Hắn liền xoa đầu Manh Manh. Một tiếng sau, hắn nói:” muội mà cứ kêu ta xoa đầu muội không nói cho ta Tiểu Bạch đang lẻ đâu ta liền từ nay không chơi với muội”.
Manh Manh khóc lóc nói:” Muội nói muội nói, ca đừng nghỉ chơi với muội nha, hu hu”.
Tiểu Minh thầm nghĩ:” quả nhiên dễ bị lừa nha!”. Tiểu Minh nói:” vậy muội hãy nói Tiểu Bạch đang ở đâu”.
Manh Manh liền chỉ tay vào căn phòng nhỏ kia nói:” tỷ ấy ở trong đang khóc lóc buồn bã một mình trong chăn kia kìa”.
Tiểu Minh nói:” để ta vào an ủi muội ấy! “ Tiểu Minh tiến tới hướng cánh cửa gõ cửa. Một lần rồi lại 2 lần rồi ba lần đến 4 lần hắn không thấy Tiểu Bạch động tĩnh, hắn liền thở dài nghĩ:” nàng buồn như vậy cũng đúng thôi, bị người khác điều khiển, ép buộc tấn công người nàng yêu thương”. Tiểu Minh đẩy cửa vào liền thấy cửa khoá. Tiểu Minh liền dùng tay đẩy thật mạnh khiến cánh cửa văng ra, Tiểu Minh bước vào nói:” nữ nhi các ngươi cứ nghĩ khoá cửa, luôn giữ kín bí mật không nói cho nam nhân chính ta, cứ buồn một mình. Thật là làm cho các nam nhân chính ta lo lắng”.
Tiểu Minh tiến tới chiếc giường kia ngồi xuống bên cạnh nàng nói:” nàng đừng buồn, đó đâu phải do nàng. Dù là có do nàng đi nữa thì ta cũng có cách quản lý nữ nhân của ta. Nàng là của ta, dù cho nàng có làm gì đi nữa ta không có trách nếu như nàng yêu ta thật lòng không một chút giả dối. Nàng cứ khóc, đặc quyền của nữ nhân là nũng nĩu, yếu đuối, vì vậy nàng cứ khóc nhưng nàng đừng nghĩ những chuyện đó là do nàng”.
Tiểu Bạch bây giờ liền khóc lớn hơn nói:” ta ta hic ta xin lỗi, ta sẽ cố gắng rèn luyện hơn để không bị như vậy nữa”.
Tiểu Minh nói:” nàng hiểu thì tốt, nàng bây giờ đừng khóc nữa, bởi dù sao trận chiến đã kết thúc, ta cũng được hồn hoàn và thăng cấp”.
Tiểu Bạch lấy tay lau đi những giọt nước mắt động lại trên mắt nhìn Tiểu Minh với khuôn mặt tươi cười nói: “ Vâng”.