Tác: Trương Minh Hiếu, 14 tuổi rưỡi:)
Manh Manh như nghe thấy tiếng mọi người liền mở mắt ra nhìn về phía mọi người. Nàng nói: “ A, sao các ngươi lại tìm được đến đây, vốn dĩ ta chữa thương cho con thỏ con kia xong rồi ta về. Ai ngờ mọi người lại đến tìm ta. Nhưng không sao, mọi người có ai biết cách cứu thỏ con không?”.
Tiểu Minh hỏi: “ chứ nãy giờ ngươi không chữa trị cho thịt con à?”,
Manh Manh nói: “ Muội có mà, sao huynh thấy muội ngoan chứ! Nghe lời huynh là không được ăn thịt hồn thú tốt, giúp đỡ người tốt!. Huynh khen muội đi!”.
Tiểu Minh nói: “ Ngươi việc này ta quả nhiên là có dặn nhưng ngươi không có cách cứu nàng tại sao lại nhận?”.
Manh Manh nói: “ Ta có cách nha! Huynh thấy không thỏ con giờ trong hồng hào hơn rồi đó, khi này xanh lẻ nhìn trong ghê lắm!”.
Tiểu Minh hỏi: “ Thế ngươi có cách gì mà làm cho thịt con kia hồng hào?”,
Manh Manh nói: “ Đơn giản thôi ta truyền máu cho thỏ con nha!. Ta thấy thỏ con xanh cả mặt, thân ta liền truyền máu “.
Tiểu Minh che mặt lại nói: “ Haiz cách đó thì cũng đúng nhưng ngươi không nên dùng, ngươi dùng cách đó lỡ như ngươi và thỏ con bị lấy bệnh của nhau thì sao. Đến lúc đó há chẳng phải ngươi cũng giống thịt con đang nằm trên bàn kia mắt nhắm hơi thở yếu, tay chân như không còn hoạt động sao?”.
Manh Manh khuôn mặt lo sợ nói: “ Vậy ta có bị sao không? Chắc chắn là ta có bị rồi! Hu hu ta sắp chết rồi sao?”.
Tiểu Minh thở dài nói: ngươi thật là ngốc nghếch. Nhưng cũng đáng khen ngươi vì biết giúp đỡ người khác.”
Manh Manh vui cười nói: “ Hay quá hay quá muội được huynh khen nữa rồi!. Muội vui lắm!”.
Mọi người lúc này cũng nói có chút ghen tỵ muốn có được tình anh em hay anh chị như thế này!.
Con thịt nhỏ bé manh manh mười bạn năm dùng thần thức vào mọi người nói: “ Nhân loại các ngươi chữa trị xong cho con ta, các ngươi đòi ta cái gì cũng cho hết, tất nhiên cả mạng sống nhưng không được đòi con ta mạng sống!”.
Mọi người khuôn mặt ngạc nhiên trừ Manh và Tiểu Minh nói: “ Con hồn thú này có tình mẫu tử ghe ta, ta thật là vui khi biết hồn thú cũng có tình nghĩa”.
Tiểu Minh nói: “ Các ngươi chờ ta một tý để ta suy nghĩ ra cách để cứu thỏ con ấy!”.
Tiểu Minh giả bộ nhắn mắt, nói thầm với hệ thống: “ Này ngươi mau cho ta cách chữa trị con thỏ con kia!”.
“ Ting “
“ Đã trừ 200 tích phân “.
“ Ting “
Cần sáu người đồng tâm ngồi cũng quanh con thịt cùng một hơi thở để giải cứu. Nếu không thì ngày mai con thỏ con này liền sống!”.
Tiểu Minh khuôn mặt bất ngờ chớp lấy thời cơ nói: “ À đúng rồi ta vừa nhớ ra một chuyện. Cáchchuawx trị chỉ con thịt con kia đó là chúng ta phải chung hơi thở chung lòng “.