HỆ THỐNG THIÊN NGOẠI CHI MA


Cuồng phong rít gào, gió rét cuộn trào, mặt đất đóng băng.
Gió lốc băng nhận cuống lên tận trời, đi đến đâu, đất đá cây cối đều bị tàn phá đến đó.
Trong gió lốc, ánh kiếm sáng bóng liên tục chớp lóe từng tia điện màu xanh.
Phương Chính sắc mặt hơi xanh, điên cuồng rút lui lủi trốn.

Đồng thời, hắn phát động phòng ngự của quân lam nguyệt, kết hợp với phòng ngự của tam chuyển thiên bồng cổ.
Thiên bồng cổ là cổ trùng phòng ngự Phương Chính luôn ẩn giấu.

Nó do ngọc bì cổ kết hợp với bạch thỉ cổ thăng thành nhị chuyển bạch ngọc cổ, lại dùng bạch ngọc cổ kết hợp với một con cổ trùng phòng ngự hệ nước thăng thành.
Dưới sự phòng ngự của hai con tam chuyển cổ trùng, Phương Chính ít nhất cũng có thể chống đỡ được công kích xém lông mày của gió lốc băng nhận.
Tình cảnh của hắn bây giờ cực kì nguy hiểm, chỉ cần chậm một nhịp, hắn chắc chắn sẽ bị gió lốc này chém thành thịt vụn.
Bạch Ngưng Băng điên cuồng đuổi theo, trong ánh mắt của hắn mang theo tia sáng chiến thắng.
Nhưng bỗng nhiên, Bạch Ngưng Băng mơ hồ nhìn thấy Phương Chính mỉm cười, goi điện trong hai tay Phương Chính đồng loạt rời tay hắn, bắn thẳng vào gió lốc.
Một cảm giác bất ổn bao trùm lấy Bạch Ngưng Băng.
Xẹt!
Ánh sáng màu xanh rực lên rồi vụt tắt, theo sau đó là tiếng sấm vang vọng.

Nhưng vào tai Bạch Ngưng Băng, âm thanh này nhỏ đến mức chỉ nghe một tiếng tăng.
Bạch Ngưng Băng bên trong gió lốc bị ánh sáng làm cho hoa mắt, nhất thời tốc độ di chuyển của gió lốc băng nhận cũng bị kéo chậm, để Phương Chính thành công kéo ra khoảng cách.
Nhưng ngoài cái đó ra, Bạch Ngưng Băng dường như không có tổn hại nào, nhiều nhất hắn chỉ cảm thấy cả người có cảm giác tê tê.
Gió lốc băng nhận lại càng bình yên hơn, không những không bị ảnh hưởng, ngược lại bên ngoài còn tăng thêm tia điện lượn lờ, tính công kích chớp mắt tăng vọt.
- Ha ha, thành công!
Phương Chính vừa lui chạy, vừa cười lớn hai tiếng nói.
- Muốn bản thân chết thảm hơn thì ta cũng thành toàn cho ngươi!
Bạch Ngưng Băng sau khi lấy lại thị lực cũng nhanh chóng đuổi theo.
Phương Chính lần này không duy trì khoảng cách, chỉ vùi đầu chạy khỏi sườn núi trước đó hai người giao chiến.
Hắn vừa thúc giục tam bộ phương thảo, lâu lâu lại nhảy lên rồi dùng quân lam nguyệt làm bàn đạp, mượn lực chạy nhảy trên không trung.
Cứ một đoạn, Phương Chính lại thay đổi phương hướng, nhưng hắn trước sau vẫn luôn tìm nơi có nhiều điện lang mà đâm đầu vào.
Mà Bạch Ngưng Băng lại điều khiển gió lốc băng nhận, đuổi theo phía sau không bỏ.
Gió lốc băng nhận đi đến đâu, điện lang nơi đó không bị chém thành thịt vụn, cũng bị tia điện xung quanh gió lốc giật chết.

Nhưng phần đông vẫn là bị điện giật không thể di chuyển được rồi lại bị băng nhận chém vụn.
Chỉ trong một thời gian rất ngắn, số điện lang bị gió lốc băng nhận chém chết đã lên đến vài trăm con.

Không riêng gì điện lang thông thường, ngay cả hào điện lang cũng không ít, đến cuồng điện lang cũng đã chết hai con.

— QUẢNG CÁO —
Nếu bây giờ từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy phương hướng mà Phương Chính vùi đầu chạy tới rất rõ ràng là đang tiếp cận lang xào.
Càng gần lang xào thì số lượng điện lang càng lớn, nguy hiểm càng cao.
Hào điện lang gần như nơi nào cũng sẽ gặp, cuồng điện lang cũng rất dễ nhìn thấy.

Nếu xui xẻo, thậm chí có thể gặp phải lôi quan đầu lang cấp vạn thú vương.
Phương Chính biết rõ việc này, nhưng đây lại là việc hắn muốn.
Mục đích thứ hai hắn chiến với Bạch Ngưng Băng chính là để dẫn Bạch Ngưng Băng đi thảm sát bầy sói.
Ở Thanh Mao Sơn này, Phương Chính sợ nhất là đại họa mà hắn luôn tìm cách thoát, sợ thứ hai chính là lang triều lớn hơn so với nguyên tác.
Hắn luôn lập kế hoạch cho điều thứ nhất, mục đích đầu tiên chiến với Bạch Ngưng Băng là một trong số đó.
Mà để có thể làm cho lang triều không quá mức khổng lồ, vậy thì cứ giết bớt đi là được, còn phải giết càng nhiều càng tốt.

Chính vì như vậy, Bạch Ngưng Băng liền bị Phương Chính xem là dao thái thịt, dẫn chạy khắp nơi giết sói.
Phương Chính cũng không xong thẳng vào lang xào, mà chạy đảo một vòng ngoài biên.

Hắn cũng không muốn tham quá mức rồi dẫn đến họa sát thân.

Dù sau nếu gặp phải lôi quan đầu lang, hắn chắc chắn sẽ là mục tiêu đầu tiên của nó.
Bạch Ngưng Băng đuổi theo phía sau lúc này cũng bắt đầu chú ý đến hướng chạy của Phương Chính, hắn đuổi thêm một lúc, cuối cùng quyết định hủy bỏ sát chiêu gió lốc băng nhận.
Bạch Ngưng Băng biết rất rõ nguy hiểm tiềm tàng phía trước, dù hắn có muốn truy cầu phấn khích đến đâu thì loại phấn khích bị vạn thú vương đuổi giết hắn đương nhiên sẽ muốn tránh.
Mà quan trọng nhất khiến hắn dừng lại vẫn là vấn đề chân nguyên không đủ dùng.
- Xích thiết chân nguyên quả nhiên không đủ để duy trì sát chiêu đó.
Bạch Ngưng Băng trong lòng có chút tiếc nuối, hắn cảm thấy nếu có thể duy trì lâu thêm chút nữa, nhất định có thể đem Phương Chính giết chết.
Đáng tiếc, thật sự rất đáng tiếc!
Phương Chính chạy ở phía trước vẫn luôn chú ý phía sau lúc này cũng liền dừng lại.

Bạch Ngưng Băng không đuổi, hắn chạy thêm cũng chẳng có tác dụng gì.
- Cũng được khá lâu đó.
Phương Chính ánh mắt châm chọc nhìn gió lốc phía sau đang tán ra cười thích thú.
- Nhưng mà kịch hay vẫn còn phía sau a.


À không, là ngay lập tức chứ!
Lời Phương Chính vừa dứt, phía Bạch Ngưng Băng đột nhiên bừng lên ánh sáng màu xanh lam của lôi điện.
Rẹt!!!
Tiếng điện giật vang lên giòn tàn.
Sau đó, ánh sáng vụt tắt, tiếng điện im bật.
Rầm!
Bạch Ngưng Băng ngã xuống đất, cơ thể hắn vừa bóc khói vừa co giật từng hồi.
Bạch y cháy đen, tóc trắng cũng bị cháy đến không ít tóc bị xoắn lại.

— QUẢNG CÁO —
- Ái chà chà, thế mà vẫn còn sống.

Ta nói nè, Bạch Ngưng Băng ngươi chắc không phải cầm tinh tiểu cường đâu nhỉ? Như thế nào mà đập mãi không chết vậy.
Phương Chính cười châm chọc, đi lại gần nhìn Bạch Ngưng Băng.
- Bất ngờ lắm phải không, không tin kết quả này đúng không? Ha ha, không ngại nói với ngươi, lựa chọn lôi điện một phần là để nhắm vào Bạch Ngưng Băng ngươi a.
- Ngươi biết không, nước dẫn điện rất chi là tốt đấy, mà băng cũng chỉ là một thể của nước thôi.

Còn có, bảy mươi phần trăm cơ thể con người là nước, nếu đứng hai chân chạm đất sẽ khiến dòng điện chạy qua hình thành dòng điện xoay chiều, gây ra giật.
- Mà trong suốt quá trình chiến đấu, cơ thể của ngươi đã bị nhiễm điện do liên tục dùng băng nhận va chạm với điện.

Nhưng do đây chỉ là nhất chuyển cổ, cho nên đối với người có băng cơ như ngươi rất khó có tác dụng ngay.
- Bất quá, lượng biến dẫn đến chất biến, càng chiến đấu ngươi hẳn là càng cảm thấy cơ thể tê dại, hơn nữa càng lúc cảm giác càng rõ ràng.
- Cuối cùng, khi sát chiêu của ngươi bị ta làm cho nhiễm điện, ngươi chỉ còn hai con đường để đi.

Một là duy trì sát chiêu cho đến khi chết vì khô cạn chân nguyên, hai là bị giật cho từ bông cao thành Bao Công.

Mà thực tế là ngươi chọn con đường thứ hai.
Phương Chính rất tận tình giải thích, bất quá có rất nhiều từ Bạch Ngưng Băng là lần đầu nghe thấy, cho nên hắn chỉ biết là Phương Chính dùng điện lưu cổ là do nhắm vào hắn ngay từ đầu, còn lại cái gì cũng mơ mơ hồ hồ, nửa hiểu nửa không.
- Nhưng quan trọng nhất, Phương Chính vậy mà lại biết về gió lốc băng nhận của ta.

Hắn làm sao biết được? Đây còn là lần đầu ta thi triển nó trước mặt người khác?

Bạch Ngưng Băng tuy bị cháy xém, cơ thể tạm thời cũng không cử động được, nhưng suy nghĩ vẫn như của linh hoạt vô cùng.
- Mà, nếu vừa rồi ngươi duy trì sát chiêu đồng thời thúc giục thủy tráo cổ, tin rằng bản thân ngươi sẽ không bị tổn thương thương dù là một cọng lông.
Phương Chính nói, vẻ mặt tiếc nuối nhìn quanh một vòng.
- Đáng tiếc thật, nếu ta và ngươi là chiến hữu, vừa rồi liền có thể xem là hợp kích kỹ rồi.

Nhìn xem, giết được rất nhiều điện lang đâu.
Nói đến đây, hắn lại nở nụ cười thích thú quay đầu lại nhìn Bạch Ngưng Băng lần nữa.
- Mà chuyện đời khó đoán, biết đâu sau này ta và ngươi lại thành chiến hữu thì sao.

Đương nhiên là phải xem liệu ngươi có sống sót qua khỏi hôm nay không đã.

Bất quá, hợp kích kỹ này cũng nên có một cái tên đi, gọi là gì đây nhỉ...
Phương Chính vuốt cằm suy tư, rất nhanh liền a lên một tiếng, nói.
- Liền gọi là băng phong lôi kích đi! Dù sao thì gió lốc băng nhận cũng làm chính, lôi điện làm phụ mà.

Quả là một cái tên hay, đúng không?
Phương Chính tự nói, tự khen rồi cũng tự đồng ý.
Bạch Ngưng Băng nghe hắn luyên thuyên như vậy, thật sự hận không thể đấm hắn một phát cho răng môi lẫn lộn.
- Bạch Ngưng Băng a, nói nhiều như vậy thì cũng nên nói lời tạm biệt rồi.

Ta cũng không thích giết một kẻ bất động, nhưng mà đừng quá lo lắng.

Nơi đây rất gần lang xào, điện lang tuy chết nhiều nhưng số lượng vẫn còn khả quan lắm.

Nhìn xem, bọn chúng đang tập hợp lại đây rồi kìa.

Cho nên ngươi rất nhanh sẽ được bọn chúng chăm sóc cẩn thận.

Vì vậy, ta đi trước đây!
Nói xong liền xoay người, nghênh ngang bước đi.
Bất chợt, oanh một tiếng, một vụ nổ băng tuyết khổng lồ phát sinh.
Phương Chính bị sóng xung kích do vụ nổ phát ra đánh bay, đương nhiên là nhờ vào quân lam nguyệt cùng thiên bồng cổ mà hắn mới bị như vậy.

Bằng không số phận của hắn đã như mặt đất và đàn điện lang vừa đi đến, bị đóng thành tảng băng.
Vụ nổ vừa rồi đem một mảnh sườn núi nơi đây đóng băng, trong thời tiết mùa hè nóng bức, nơi này lại chẳng khác nào mùa đông.
Phương Chính mạnh mẽ vun hai tay, đá đá chân, đem lớp băng mỏng trên người đánh vỡ, sau đó đi lại chỗ Bạch Ngưng Băng nằm ban đầu.
Bạch Ngưng Băng vẫn như cũ nằm đó, cả người cháy xém nằm úp sấp bị chôn trong băng.


Mà mặt băng dày nặng này lại như một cái quan tài, vừa giam cầm, cũng vừa bảo vệ hắn.

— QUẢNG CÁO —
Phương Chính quan sát thật kỹ, phát hiện Bạch Ngưng Băng trong quan tài băng cư nhiên thiếu đi một cái tay phải, hắn liền không kìm được mà bật cười.
- Vậy mà vẫn thành công ép ngươi tự bạo một tay cùng tam chuyển sương yêu cổ.

Ta vậy mà lại thật sự thành công.
Phương Chính vô cùng vui mừng, mục đích lần này của hắn trước sau đều thành công, hắn đương nhiên sẽ rất vui mừng.
- Nhân cơ hội này, nên hôi của một chút.
Phương Chính xoa xoa hai tay, liếm liếm môi, bộ dạng tham lam vô cùng.
Hắn ngồi xuống mặt băng, gọi ra hệ thống.
- Tiểu Thiên, lần này đến phiên ngươi trổ tài rồi.

Vào không khiếu của Bạch Ngưng Băng đem vài con cổ ra đây cho ra đi.
Hỏi: Túc chủ muốn con nào?
- Để xem...!thủy tráo cổ, xích thiết xá lợi cổ, còn có thạch khiếu cổ.

Còn gì nữa không nhỉ?
Phương Chính cao mày, cố nhớ lại nguyên tác.
Những con cổ hắn nêu tên, trong nguyên tác là bị Phương Nguyên dùng cường thủ cổ cướp được từ tay Bạch Ngưng Băng, đương nhiên quá trình có chít phức tạp, Phương Chính cũng lười nhắc lại.
Bây giờ hắn muốn cố duy trì nguyên rác, cho nên cũng liền lấy những con cổ này làm mục tiêu.
Hiện tại hắn nghĩ rồi lại nghĩ, nhưng không nghĩ ra được cái gì nữa.
Nguyên tác thực sự quá dài, lần cuối hắn đọc cách đây cũng khá lâu, có những thứ hắn không thể ghi nhớ rõ ràng được.
Phương Chính định nghĩ thêm chút nữa, nhưng lại sợ không đủ thời gian, liền nói.
- Chỉ ba con đó thôi.
Khẳng định: Hệ thống cần ba giây.

Ba, hai, một.

Thủy tráo cổ, xích thiết xá lợi cổ, thạch khiếu cổ đã lấy thành công, đã đưa vào túi đồ, túc chủ có thể kiểm tra.
- Ta tin ngươi không lừa ta.
Phương Chính nói như vậy, liền đứng lên chạy vội về phía Cổ Nguyệt sơn trại.
Kỳ thực hắn không tin hệ thống, nhưng hắn bây giờ không có thời gian kiểm tra.
Bạch Ngưng Băng tự bạo, tự phong chính mình lại, một phần là để tự vệ, phần khác là triệt tiêu tác dụng pha loãng chân nguyên, khôi phục tu vi tam chuyển.
Chờ đến lúc hắn phá băng mà ra, chắc chắn đã là cổ sư tam chuyển, chân nguyên cũng sẽ khôi phục đầy đủ.
Phương Chính không muốn chiến tiếp, mục đích của hắn đã hoàn thành, ở lại không những không có lợi, còn rất dễ bị lật xuồng trong mương.
Cho nên hắn bỏ chạy khỏi đó, còn chạy rất nhanh, nhanh hết mức khả năng hắn có thể..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi