HỆ THỐNG THIÊN NGOẠI CHI MA


Tình hình như cũ kéo dài, đàn hạc chi chít mà tới.
Thời gian vừa tới, mê vụ do bạch tương tiên xà tạo ra đã hết tác dụng, Phương Nguyên lúc này cũng lấy lại thị lực.
Ánh mắt của hắn đảo một vòng, quan sát chiến trường.
Xung quanh xác chết ngổn ngang, cổ sư thiệt hại nặng nề, trên mặt đất có rất nhiều thi thể bị phi hạc xé xác, có thi thể mất chi, có thi thể bị mỏ hạc đâm thủng nhiều lỗ.
Ngoài đó ra, chính là thi thể có hai màu trắng đen đan xen của phi hạc.

Số lượng rất nhiều, thương vong của bọn chúng thảm trọng vô cùng.
Máu đỏ chảy xuôi, đất đá phủ lên mình một lớp áo đỏ tươi của máu.

Mùi máu tanh nồng lan tỏa trong không khí.
- Đây không phải là thiết uế phi hạc sao?
Phương Nguyên nhìn thoáng quá đám phi hạc này, trong lòng cả kinh vô cùng.

Người khác không nhận ra, nhưng hắn lại nhận ra.
Ở Nam Cương không có thiết uế phi hạc, loại phi hạc này chỉ có ở Trung Châu.
Năm trăm năm kiếp trước Phương Nguyên lang bạc kỳ hồ, có một đoạn dài thời gian sống ở Trung Châu, cho nên hắn cũng nhìn thấy qua loại phi hạc này không ít lần.
- Vạn thú vương, ngũ chuyển cường giả!
Phương Nguyên hơi mị mắt.

Hắn nhìn thấy trên không trung có một con phi hạc to lớn đang chậm rãi đập hai cánh.

Mà trên lưng nó, Thiên Hạc Thượng Nhân đang ngồi, lãnh khóc nhìn xuống chiến trường.
Phương Nguyên thu hồi tầm mắt, nhìn sang bên cạnh.
Cổ Nguyệt Bác cả người đẫm máu, trên người có rất nhiều vết thương.

Phương Chính cũng đầu tóc rối bời, bộ dạng vô cùng chặt vặt.
Ngược lại Phương Nguyên hắn cùng hai người Thanh Thư, Dược Hồng lại không có bao nhiêu thương tổn.

Mà Phương Nguyên so với hai người kia càng tốt hơn nhiều lắm.
Đây là vì hai người Cổ Nguyệt Bác và Phương Chính liều mạng bảo vệ họ, có đôi khi rõ ràng hai người đều có thể tránh nhưng lại cố gắng chịu thương để giữ cho ba người an toàn.

Mà so với Phương Chính, Cổ Nguyệt Bác còn phải chịu đựng nhiều hơn, bởi lão còn phải lo cho Phương Chính.
Mặc dù có Dược Hồng chữa trị cho, nhưng nàng chỉ có nhị chuyển, đối với vết thương nhẹ còn có tác dụng, vết thương nghiêm trọng chỉ có thể miễn cưỡng kìm chế lại mà thôi.
- Tộc trưởng đại nhân, tình hình này cực kỳ không ổn.

Cổ sư tự ai nấy đánh thì sớm muộn gì sẽ bị bọn phi hạc này giết chết.


Chỉ có tập hợp lại mới có cơ hội sống sót về tới sơn trại.
Phương Nguyên lúc này nói với Cổ Nguyệt Bác.
- Ngươi nói có lý.
Ánh mắt lão quét qua chiến trường, sau đó hét lớn.
- Chư vị, tình thế hiện tại cực kỳ nghiêm trọng, bên trong Cổ Nguyệt sơn trại của ta lại có thủ đoạn chế ngự kẻ địch.

Nhanh chóng tụ hợp cùng ta, cùng nhau xông ra ngoài!
Giọng nói vang vọng quanh chiến trường, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt.
— QUẢNG CÁO —
- Cái gì? Cổ Nguyệt bộ tộc lại có át chủ bài có thể chế ngự ngũ chuyển cổ sư sao?
- Thà tin rằng là có còn hơn là không mà!
- Các huynh đệ, xông lên, tụ hợp cùng Cổ Nguyệt tộc trưởng!
Đám cổ sư vốn đã tuyệt vọng, lúc này lại thấy được một tia hy vọng từ trong câu nói của Cổ Nguyệt Bác.
Dưới sự uy hiếp của cái chết, những cổ sư đã từng đối địch nhau nay liên thủ với nhau, rất nhanh liền tập trung lại một chỗ.
- Cổ Nguyệt bộ tộc… Ha ha.

Cũng là con cháu của sư huynh đây mà.
Bên trên hạc lớn, Thiên Hạc Thượng Nhân cười lạnh, đang muốn chỉ huy bầy hạc chặn đường, nhưng nghĩ lại, lại dừng quyết định này lại.
- Có thể để những người này chạy đi, sau đó dễ dàng hốt trọn một mẻ.

Đây đều là con cháu của hắn ta, đợi lát nữa lúc chiến đấu kịch liệt, cũng có thể khiến cho hắn ta ném chuột sợ vỡ bình một chút.

Nhưng mà ba tên tứ chuyển cổ sư này lại có năng lực quấy nhiễu chiến cuộc, không thể giữ lại, trước tiên cứ giết cái đã!
Nghĩ đến đây, lão rít lên một tiếng, cong ngón tay búng ra, ba đạo vòng sáng màu trắng bắn ra.
- Đây là loại cổ gì?
Tộc trưởng Hùng gia là người đầu tiên bị trúng chiêu, bị vòng sáng màu trắng này bắn trúng, tốc độ toàn thân chậm lại giống như ốc sên bò trên đường.
Hai bị tộc trưởng còn lại cũng bị như vậy.
- Phương Nguyên, Phương Chính, hai ngươi chạy mau.

Người Cổ Nguyệt bộ tộc nghe lệnh, thề sống chết bảo vệ sự an toàn của Phương Nguyên, Phương Chính, chỉ có hai người họ mới biết cách đó!
Cổ Nguyệt Bác thử nhiều cách, cũng không giải được vầng sáng này, đành phải quát to một tiếng, quay người đối diện với Thiên Hạc Thượng Nhân.
Phương Nguyên và Phương Chính đồng loạt quay lại nhìn thật sâu vào lão.
Lần này không chỉ Phương Nguyên khó hiểu, đến cả Phương Chính cũng có chút mông lung theo.

Nhưng tình hình này lại không cho phép bọn hắn nghĩ nhiều.

- Thiếu tộc trưởng, Phương Nguyên gia lão, chúng ta đến bảo vệ hai ngài.
Lập tức có một đám người Cổ Nguyệt bộ tộc đến bên cạnh bảo vệ hai người.
Vô số thủ đoạn chữa trị, tăng tốc, phòng thủ lập tức bao lên người cả hai.
Sau lưng truyền đến tiếng nổ vang rền, dưới vận mệnh huyền bí mà tàn nhẫn, ba vị tộc trưởng vốn vẫn nhìn nhau không vừa mắt, giờ phút này lại đoàn kết chặt chẽ, cùng tiến hành đại chiến sinh tử với Thiên Hạc Thượng Nhân.
Kết quả của cuộc chiến này, không có gì bất ngờ.
Ba vị tộc trưởng liên tiếp tử trận, Thiên Hạc Thượng Nhân nhẹ phất ống tay áo, vững vàng ngồi trên hạc lớn.

Đại quân phi hạc che phủ đất trời, chậm rãi dồn về phía sơn trại Cổ Nguyệt.
— QUẢNG CÁO —
Trong Cổ Nguyệt sơn trại vô cùng hỗn loạn, tiếng kêu khóc thê lương truyền đến.
Phần lớn lầu trúc bị đổ sụp, trong bãi phế tích là từng cỗ thi thể được phủ vải trắng, người bị thương phát ra tiếng rên đau đớn, nằm ngay tại chỗ.

Cổ sư trị liệu bận bịu đến mức đầu đầy mô hôi.
Gia chủ các bị sụp hơn phân nửa, trên quảng trường đã ướt đẫm máu tươi, cảnh tượng này khiến cho người trong tộc cảm thấy cực kỳ khủng hoảng.
Thiết Huyết Lãnh đại chiến với Cổ Nguyệt lão tổ, đã khiến cho ngọn núi rung chuyển, tất nhiên làm lan đến khu vực ngay phía trên sơn trại.
Cổ Nguyệt Dược Cơ ở lại trong sơn trại, không chờ được Cổ Nguyệt Bác, lại chờ được đám tàn quân tam tộc này.
- Chuyện gì thế này?
Bà lạnh giọng quát hỏi.
Phương Nguyên, Phương Chính song song đi đầu đều không nói gì, bởi vì phi hạc chen chúc bay đến sau lưng đã là lời giải thích tốt nhất.
- Chuyện này?!
- Trời ạ…
- Chẳng lẽ Cổ Nguyệt bộ tộc ta phải bị diệt tộc ở đây sao?
Trong lúc nhất thời, Cổ Nguyệt sơn trại đại loạn.
- Sư huynh, sư đệ ta ngàn dặm xa xôi cố ý chạy đến thăm ngươi.

Tại sao ngươi lại không ra nghênh đón chứ?
Thiên Hạc Thượng Nhân cưỡi trên lưng hạc, giọng nói lạnh lẽo đầy sát khí.
Tiếng vọng của lão còn chưa hết, trên quãng trường sơn trại, máu tươi dâng cao mười mét, quan tài màu đỏ cũng theo đó mà xuất hiện.
Cổ Nguyệt lão tổ hóa thân thành huyết quỷ thi, đứng bên trong quan tài, hai mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Thiên Hạc Thượng Nhân.
- Vậy mà ngươi lại không có chết…Làm sao ngươi tìm đến được nơi này? Quả nhiên, gã cổ sư vừa nãy kia chính là do ngươi sai khiến!
Cổ Nguyệt lão tổ căm hận hỏi.
- Làm thế nào tìm được ngươi sao? Ha ha ha!
Thiên Hạc Thượng Nhân cười to, tiếng cười vô cùng vui sướng, ánh mắt lộ ra vẻ dữ tợn.


Lão mở bàn tay ra, lộ ra một con cổ.
Chính là chí thân huyết trùng.
Chí thân huyết trùng sáng óng ánh như mã não hồng.

Giống như một con ve, hiện tại đang phát sáng từng đợt, đầu con ve đang hướng về phía Cổ Nguyệt lão tổ.

— QUẢNG CÁO —
- Mặc dù sư huynh ngươi đoạt mất cơ duyên của ta, ám hại ta, cướp đi toàn bộ cổ trùng, nhưng ta cũng nắm giữ bí pháp.

Vì vậy phá vỡ quy tắc luyện ra chí thân huyết trùng này.

Ngươi có biết nó được luyện ra như thế nào không? Ha ha ha, chính là dùng máu trong tim của hai đứa con ruột ngươi luyện thành.

Hai đứa con trai của ngươi thực sự quá nhỏ, chỉ mới năm sáu tuổi.

Máu trong tim quá ít, ta không thể làm gì hơn là nuôi bọn chúng làm người thuốc, cách mỗi tháng lấy máu trong tim của chúng.

Sau khi tích đủ máu trong tim, lúc này mới luyện được cổ này.
Thiên Hạc Thượng Nhân chậm rãi nói, giọng điệu cực kỳ đắc ý.
- A, đúng rồi, hai đứa con trai kia của ngươi sau đó không lâu cũng đều đã chết rồi.

Ha ha ha, sau khi luyện ra chí thân huyết trùng, ta đã dùng nó để tìm ra ngươi trong nhiều năm nay.

Nhưng thiên hạ này quá rộng lớn, ngươi lại xa xăm ngút ngàn không rõ tung tích, chí thân huyết trùng mặc dù là ngũ chuyển, nhưng mà phạm vi của nó chung quy cũng có hạn.

Cuối cùng, ta dần dần già đi.

Đành phải dùng tồn tức ngọc táng cổ, tìm đường sống trong chỗ chết, tự phong bế bản thân.

Trước đây không lâu, ta bất đắc dĩ phải phá băng mà ra, thử một lần cuối cùng.

Vậy mà trong lúc vô tình lại tìm được sư huynh ngươi, sư huynh, ngươi có biết lúc đó ta mừng rỡ như điên như thế nào không!
- Về phần Thiết Huyết Lãnh kia, ha ha ha, quả thật là do ta dùng một phong thư dẫn đến.

Nhìn thấy gã ta, ta liền nhớ lại dáng vẻ trước đây của chúng ta.

Thật là khiến cho người ta hoài niệm mà…Nhớ năm đó hai sư huynh đệ chúng ta, cùng nhau giết ma đạo tặc tử, được xưng tụng là Chính Đạo Song Hạc.

Vô cùng nổi danh.
Thiên Hạc Thượng Nhân nói, vẻ mặt đầy hoài niệm.
Vẻ mặt lão thản nhiên, giọng nói nhu hòa, nhưng càng nhớ lại, sát khí rét lạnh trong đôi mắt lão lại càng dâng đầy.
Thiên Hạc Thượng Nhân cũng không phải là người Nam Cương, lão là cổ sư tới từ Trung Châu.

Năm xưa, lão dùng ngũ chuyển ngự hạc cổ, khống chế hạc vương cấp vạn thú vương mà thành danh.
Sức mạnh như vậy đủ để khiến cho lão có thể dùng sức của một người mà tiêu diệt sơn trại của một gia tộc.
Thiên Hạc Thượng Nhân và Cổ Nguyệt lão tổ đều là đệ tử của Tiên Hạc Môn ở Trung Châu.

Mấy trăm năm trước chính là sư huynh đệ, vô cùng thân thiết.

Cùng nhau chém giết ma đạo cổ sư, cực kỳ ăn ý.
Trong một lần trên đường truy sát ma đạo cổ sư, bọn họ phát hiện được một truyền thừa.
Truyền thừa này chính là một trong những truyền thừa được Huyết Hải Lão Tổ bố trí.

Nhưng nếu như chỉ là truyền thừa bình thường thì cũng thôi, không đến mức khiến cho sư huynh đệ trở mặt thành thù.
Nhưng mà, bảo vật bên trong truyền thừa này lại quý báu vô cùng, có thể khiến cho người ta đắc đạo thăng thiên, từ người phàm trở thành thần tiên! Không khỏi khiến cho trong lòng hai sư huynh đệ động lòng.
Trong truyền thuyết, Huyết Hải Lão Tổ để lại mấy chục vạn truyền thừa, nhưng trong đó chỉ có mấy chỗ là chứa bảo vật thật sự.

Những món bảo vật này, chính là cổ trùng trấn gia của ông ta, thủ đoạn chân chính.
Truyền thừa mà hai sư huynh đệ gặp được này, chính là truyền thừa chân chính của Huyết Hải Lão Tổ.
Thiên Hạc Thượng Nhân đi trước một bước, đoạt được truyền thừa.

Bị món lợi lớn mê hoặc, Cổ Nguyệt lão tổ liền sử dụng thủ đoạn ám toán, ý đồ giết chết Thiện Hạc Thượng Nhân, nhưng lại chưa thành công, để cho lão chạy thoát.
Cổ Nguyệt lão tổ thấy sự việc bị bại lộ, đành phải mai danh ẩn tích.

Chạy trốn khắp nơi, đề phòng bị sư môn truy sát.

Trăn trở mấy chục năm, lão ta vẫn chưa tìm thấy thọ cổ, đành phải chịu đựng tuổi già.

Đặt chân đến Thanh Mao sơn ở Nam Cương, thay hình đổi dạng, dùng họ Cổ Nguyệt, lập ra Cổ Nguyệt sơn trại.
Thiên Hạc Thượng Nhân không tìm thấy người, tràn đầy hận thù, Tiên Hạc Môn cũng vô cùng có hứng thú đối với chân truyền của Huyết Hải.

Dưới sự trợ giúp của sư môn, Thiên Hạc Thượng Nhân đành phải lợi dụng tồn tức ngọc táng cổ khiến cho bản thân ngủ say, giữ lại một tia sinh mệnh.
Thủ đoạn tồn tức ngọc táng cổ này đương nhiên cũng thuộc về ngoại đạo.

Cùng với việc Cổ Nguyệt lão tổ hóa thân thành cương thi cực kỳ giống nhau, đều thuộc về bàng môn tà đạo, kéo dài hơi tàn.
Hóa thân thành cương thi, là dùng cái chết để sống theo một cách khác.

Tồn tức ngọc táng cổ là để níu giữ sinh mệnh, cũng không phải là tăng tuổi thọ chân chính.
Thế gian này chỉ có một loại phương pháp có thể gia tăng tuổi thọ.

Chính là dùng thọ cổ, gia tăng tuổi thọ bản thân, đây mới chính là chính đạo.

Còn những đường ngang lối tắt khác đều có tác dụng phụ, không được trời đất đồng ý, thuộc về hành động bất đắc dĩ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi