HỆ THỐNG THIÊN NGOẠI CHI MA



Nắng chiều tắt dần qua từng kẽ lá, rừng cây trở nên dày đặc hơn trong tấm mắt.
Phương Chính đứng lặng, ngắm nhìn thi thể bị chia làm đôi của Vương Đại.

Ở miệng vết cắt, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng nội tạng bên trong của gã.
Mùi máu tanh nồng phảng phất trong không khí, dưới những tia nắng cuối ngày, màu đỏ của máu trở nên có chút chói mắt.
Hai nhị chuyển cổ sư vừa đánh nhau với Vương Đại lúc này đứng lặng ở một bên, vẫn còn cảm thấy kinh ngạc trước những gì vừa diễn ra.
Cả hai không ngờ, Phương Chính cứ như vậy chém chết một gã nhị chuyển cổ sư.

Ra tay còn rất dứt khoát, lựa chọn thời điểm xuống tay cũng thật chính xác.

Đối với họ mà nói, một nhất chuyển cổ sư, còn là một học viên như hắn căn bản không có khả năng làm ra việc này.
Nhưng sự thật bày ra trước mắt khiến cả hai không cách nào chối cãi.
- Ai nha...
Phương Chính lúc này kêu khẽ một tiếng, làm hai cổ sư này giật mình nhìn hắn.

Hắn lúc này nhìn trời, vỗ vỗ cái ót ra vẻ rất hối hận.
- Ta như thế nào lại dây dưa ở đây rồi, thế này thì làm gì còn thời gian săn thêm lợn chứ?
Phương Chính vừa nói, vừa đi nhanh lại nhặt cái túi vải bị hắn ném gần đó lên.

Trước khi rời đi, hắn còn không quên hướng hai vị nhị chuyển thi lễ một cái.
- Đa tạ hai vị tương cứu, việc thu dọn hiện trường làm phiền hai vị rồi, ta đi trước.
Hắn nói xong, liền dứt khoát xoay đầu đi.

Hai cổ sư kia nhìn theo, thế này mới thu hồi lại chân nguyên, ngưng thúc giục cổ trùng.
Hai người nhìn Phương Chính, xong lại nhìn lại thi thể của Vương Đại, rồi liếc mắt nhìn nhau trao đổi.
- Aaa.
Đúng lúc này, phía trong lùm cây chỗ Phương Chính vừa đi vào vang lên tiếng hét khẽ, cả hai lập tức giật mình, đuổi qua.
- Có việc gì?
- Ngươi làm thế nào...!Rồi?!
Vừa qua khỏi lùm cầy, hai người lập tức dừng lại, tròn mắt nhìn Phương Chính.
- Thật ngại quá, ta bị vấp.
Phương Chính ngồi trên mặt đất, một tay xoa xoa trán, một tay chỉ vào một cái túi vải bố to trên đất, nói với cả hai.
- Cũng không biết ai lại thất đức như vậy, ném một cái túi ở giữa đường, hại ta còn tưởng lại có người muốn giết ta đâu.
Hắn nói xong, đứng lên phủi phủi bụi trên người, liền đi lại đá cái túi vải một cái trút giận.

Túi vải bị đá, vang lên tiếng sột soạt, miệng túi cũng bị hắn đá cho mở ra, lộ ra bên chí nanh lợn rừng trắng bóng bên trong.
- Di, là nanh lợn rừng!
Phương Chính kêu lên một tiếng kinh hỉ, vội vàng nhặt cái tui lên kiểm tra.
- Thiệt nhiều nanh lợn! Ha ha, quả là đại nạn không chết ắt có hậu phúc a.

Cái túi này cũng phải có mấy mươi cái nanh lợn rừng đi.
Hắn cười vang hai tiếng, nhìn qua hai vị nhị chuyển cổ sư vẫn còn đứng một bên nhìn mình, gãi gãi má nói.
- Ta nhớ không có quy định cụ thể là nanh lợn rừng bắt buộc phải săn, không được nhặt.

Cho nên ta mang theo cái túi này cũng không tính là gian lận đi.

— QUẢNG CÁO —
Hai người kia nhìn nhau, miễn cưỡng gật gật đầu.
Phương Chính nói không sai, trong quy định không có nói việc cấm nanh lợn nhặt được, đương nhiên là làm gì có ai nghĩ sẽ có vấn đề này.
- Vậy ta đi trước.
Phương Chính nói, mang theo cái túi vừa nhặt được rời đi.
---
Ánh hoàng hôn buông xuống, rừng cây âm u tối dần.
Lúc này, ở phía rừng cây, một thiếu niên cõng theo một cái túi lặn lội đến chỗ sườn mấy vị gia lão đang trấn giữ, trên người hắn dính đầy cỏ dại, quần áo vải thô bị gai đâm thành lỗ chỗ, đôi chân dính đầy bùn đất.
Thiếu niên nhếch nhác không tả xiết này chính là Phương Nguyên.
- Cuối cùng cũng bình yên trở về.

Đến đây rồi, có gia lão tọa trấn, an toàn sẽ được đảm bảo hơn rất nhiều, nhưng cũng không thể sơ ý.
Phương Nguyên thầm thở dài một hơi, chầm chậm đi lên sườn núi.
Trước đó, hắn nương theo bản đồ da thú lấy được từ chỗ Vương lão hán về khu rừng này, đi đến một nơi được đánh dấu vòng tròn màu đỏ trên bản đồ.
Ở điểm đó, hắn phát hiện một căn nhà trên cây, vì vậy tinh ý phát hiện ra dụng ý trả thù của Vương Đại.
Phương Nguyên sáng suốt làm ra lựa chọn, hắn nương theo trí nhớ sau khi học thuộc bản đồ da thú, nhắm hướng đánh dấu vị trí của một con lợn rừng vương đi tới.

Hắn tuy không đối phó được lợn rừng vương, nhưng đi vòng tránh qua nó thì đơn giản.

Lợn rừng vương dù sau cũng là thú, trí tuệ có hạn, hắn không chủ động chọc vào nào liền không có nguy hiểm.
Vương Đại biết Phương Nguyên có bản đồ da thú, nhưng đánh chết hắn cũng không ngờ Phương Nguyên lại đi như vậy, cho nên không tìm thấy được Phương Nguyên, mà Phương Nguyên thì bình an quay lại chỗ sườn núi này.
Trên sườn núi dựng một cái lều giản dị, hơn mười vị học viên đang tập trung ở xung quanh đó.


Bọn thị vệ học đường thì đang kiểm kê số lượng nanh lợn rừng trong túi các học viên.

Mấy vị gia lão vốn phải đang tọa trấn ở nơi này lại chỉ còn lại một mình gia lão học đường, những người khác thì không thấy tung tích.
- Hình như bầu không khí có vẻ không bình thường?
Phương Nguyên hơi nhíu nhíu mày, hắn nhạy bén cảm nhận được dường như có sự tình trọng đại gì đó đã xảy ra.
Khi hắn đến gần lều thì nghe được tiếng bàn tán của các học viên xung quanh.
- Ngươi nghe gì chưa, vừa xảy ra một vụ ám sát, bỗng chốc mà đã chết đi vài cổ sư nhị chuyển rồi.
- Thật hay giả vậy?
- Thật đấy, ta đến sớm, tận mắt thấy Cổ Nguyệt Phương Chính đi cùng mấy vị gia lão, dáng vẻ bọn họ vô cùng vội vàng.
- Cổ Nguyệt Phương Chính cũng quá xúi quẩy, lại gặp chuyện như vậy trong khảo hạch.
- Khà khà, ngươi không hiểu rồi.

Mục tiêu của đối phương chính là Cổ Nguyệt Phương Chính, hắn có tư chất loại Giáp cơ mà.
...
Bước chân Phương Nguyên cũng không chậm lại, trong lòng hắn sáng rõ như gương, lập tức suy đoán ra chân tướng đại khái của việc này.
- Vương Đại ra tay với ta, muốn báo mối thù giết người thân.

Thế nhưng sau khi phát hiện ra gian nhà gỗ, ta lập tức thay đổi tuyến đường, xông thẳng vào chỗ lợn rừng vương mà đi.

Vương Đại không ngờ đến điểm này, còn ta thì chạy thoát, nhưng gã lại ngoài ý muốn mà tìm được Phương Chính.

Tình báo của gã chỉ bắt nguồn từ vài tên thợ săn, không biết ta có một đệ đệ song sinh.

Gã cho rằng Phương chính là ta và muốn giết chết nó nhưng lại bị cổ sư bảo vệ xung quanh ngăn cản.

Vấn đề bây giờ là, Vương Đại có chết hay không?
Phương Nguyên chau mày.

Vương Đại trốn thoát, Vương Đại bị bắt làm tù binh, Vương Đại bị đánh chết, ba trường hợp này đều ảnh hưởng đến kế hoạch và sắp xếp tiếp theo của hắn.

— QUẢNG CÁO —
Suy nghĩ một chút, Phương Nguyên vẫn quyết định cứ hành động theo kế hoạch ban đầu trước.
Sắc mặt của gia lão học đường rất khó coi, Phương Chính lại có thể bị ám sát.


Dưới tình huống không có bất cứ manh mối nào, lão tuyệt đối không ngờ Phương Chính là cản tai họa thay Phương Nguyên mà là liên tưởng ngay đến Bạch gia trại và Hùng gia trại!
Phương Chính là thiên tài loại Giáp duy nhất trong ba năm qua của Cổ Nguyệt sơn trại, hiển nhiên Bạch gia trại và Hùng gia trại sẽ không ngồi yên nhìn hắn trưởng thành.

Bọn họ sẽ phái cổ sư tiến hành ám sát, sớm ngày bóp chết hắn khi còn trong giai đoạn manh nha, chuyện này vô cùng bình thường.
Ngay cả Cổ Nguyệt sơn trại cũng từng làm như vậy, bí mật phái cổ sư âm thầm đi giết chết học viên thiên tài của hai sơn trại khác.
- Kẻ ám sát đã bị đánh chết tại chỗ, cũng may Phương Chính bình an vô sự.
Gia lão học đường trong lòng thở dài nhẹ nhõm thì thị vệ dâng lên một tờ giấy.
Gia lão học đường nhận lấy tờ giấy này, lơ đễnh đọc lên.
- Thành tích khảo hạch giữa năm lần này như sau...!Cổ Nguyệt Phương Chính bảy mươi sáu chiếc, Cổ Nguyệt Xích Thành mười sáu chiếc nanh lợn rừng, Cổ Nguyệt Mạc Bắc mười bốn chiếc nanh lợn rừng...
Lúc này, sự chú ý của các học viên xung quanh mới được kéo về đây.
- Chẳng phải nói Phương Chính bị ám sát sau? Nhưng thế nào lại nhiều như vậy?
Có học viên không hiểu, hỏi đồng bạn bên cạnh.
- Phương Chính đúng là đại nạn không chết, ắt có hậu phúc.

Hắn thế mà trên đường quay lại đây, nhặt được một cái túi chứa đầy nanh lợn rừng.

Học đường cũng không có quy định về việc này, cứ thế tính luôn cho hắn.
- Như thế nào lại may mắn như vậy?
- Tại sau người nhặt được không phải là ta?
Các học viên ganh tị không thôi, bọn họ tuy cũng có vài thu hoạch, nhưng so ra kém rất xa.
Các học viên loại Đinh tuy rằng hợp tác cùng nhau nhưng cũng chỉ có thể thu hoạch bốn cái nanh lợn rừng.

Học viên loại Bính thì phần nhiều là tám, chín cái.

Vượt quá mười cái nanh lợn rừng thì đã là thành tích ưu tú.
Thành tích như vậy, vừa xem cũng hiểu ngay.
Cổ Nguyệt Xích Thành vẻ mặt rất khó coi.

Hắn ban đầu còn tưởng mình gặp may, gặp phải hai con lợn rừng đấu nhau, ngư ông đắc lợi.

Nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ tới, Phương Chính cư nhiên nhặt về một cái túi lớn toàn nanh lợn rừng.
Cổ Nguyệt Mạc Bắc lại càng không phục, hắn vậy mà để Cổ Nguyệt Xích Thành vượt hơn một chút, còn để Phương Chính bỏ lại ở phía sau rất xa.
Gia lão học đường tiếp tục tuyên bố.
- Dưới đây ta tuyên bố, hạng nhất lần khảo hạch này chính là...
- Chậm đã!
Ngay lúc đó, Phương Nguyên chen ra khỏi đám người.
- Phương Nguyên, ngươi đến muộn rồi.

Khảo hạch đã kết thúc được một giờ, dựa theo quy định, nanh lợn rừng mà ngươi thu hoạch phải trừ đi bốn cái để trừng phạt.

Cổ Nguyệt Xích Thành lập tức nói to lên.
Phương Nguyên cũng không chú ý đến hắn, chỉ mở cái túi sau lưng, sau đó nắm đáy túi mà trút ngược ra trước mặt mọi người.
Roạt roạt.
— QUẢNG CÁO —
Mấy chục cái nanh lợn rừng trắng bóng nhanh chóng chất thành đống bên chân hắn.
- Này!
Xích Thành bỗng chốc há to miệng.
Đám người Mạc Bắc đứng xem đều trợn tròn mắt.
- Sao lại nhiều như vậy được? Như vậy là quá nhiều!
Gia lão học đường nhìn về phía Phương Nguyên, vẻ mặt mang theo một chút nghi ngờ
- Phương Nguyên, tất cả đều là do ngươi săn sao?
Phương Nguyên ôm quyền đáp
- Học trò chỉ tự tay săn hơn mười cái, nhưng mà bất ngờ phát hiện một cái túi, có thể là do thợ săn giấu đi, bên trong túi có rất nhiều nanh lợn rừng.

Ta suy nghĩ một chút, khảo hạch giữa năm là để cho học viên cố hết sức tự mình thu hoạch nanh lợn rừng trong một ngày, cũng không quy định rõ ràng là nhất định phải giết lợn rừng, cho nên ta cứ mang theo đến.
Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người lập tức xôn xao.
- Sao lại có thể như vậy?
- Huynh đệ Phương gia cũng thật là quá may mắn!
Gia lão học đường nhìn chằm chằm Phương Nguyên, nói với thị vệ bên cạnh.
- Kiểm tra đi.
- Vâng.
Thị vệ liền tiến lên, đem đống nanh lợn rừng của Phương Nguyên đếm cẩn thận từng chiếc một, sau đó lại trừ đi bốn cái làm hình phạt, thế này mới hướng gia lão học đường báo cáo.
- Bẩm gia lão đại nhân, có tất cả năm mươi bốn chiếc, trừ đi bốn chiếc làm phạt, Phương Nguyên thu được năm mươi chiếc nanh lợn rừng.
Phương Nguyên vốn săn được hai mươi ba con lợn, mỗi con có hai chiếc nanh, cùng vời nửa tháng qua săn lợn giữ lại, cho nên số lượng này cũng không phải ít.
Đương nhiên, so với Phương Chính tích lũy vài năm, số lượng này của Phương Nguyên cũng thật ít.
Thế này, gia lão học đường mới tiên bố.
- Hạng nhất khảo hạch giữa năm là Cổ Nguyệt Phương Chính, với bảy mươi sáu chiếc nanh.

Tiếp theo các ngươi có thể mang nanh đi đổi nguyên thạch.
Phương Nguyên ánh mắt chợt lóe, kỳ thực vừa rồi hắn cũng rất bất ngờ khi nghe xung quanh bàn luận về việc Phương Chính nhặt được răng nanh.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, hắn lại thấy việc này rất đỗi bình thường.
Phương Chính có khả năng chiến đấu, có ẩn thạch cổ, lại thường xuyên đi lại trong rừng, những thứ này Phương Nguyên biết rõ.

Nếu Phương Nguyên có thể trước đó săn lợn, Phương Chính tại sao lại không thể làm như vậy?
Phương Nguyên có thể dễ dàng tìm ra vị trí tập trung lợn rừng nhờ bản đồ gia thú giết người cướp được, thì Phương Chính cũng có thể tìm ra dựa vào kinh nghiệm qua lại trong rừng mấy năm nay.
- Nếu như chỉ tính số lượng săn hôm nay, có lẽ của Phương Chính cũng không quá cách biệt so với ta.
Phương Nguyên trong lòng khẽ cười, đột nhiên cảm thấy Phương Chính cũng thật có ý tứ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi