HỆ THỐNG THUẦN PHỤC HOA TÂM NHÂN

Hoa Thư Giải kéo Bạch Kết Dương vào phòng luyện võ.

Từ trước đến nay, Hoa Thư Giải được huấn luyện khắc khổ, từ súng dao mã tấu đều, phải sử dụng thành thục. Riêng đối kháng trực tiếp thì đều do Bạch Kết Dương phụ trách.

Còn hỏi vì sao Bạch Kết Dương biết võ ấy ạ? Ông đây có kĩ năng hệ thống. (・∀・)

Hoa Thư Giải thích nhất là những tiết học này, đó cũng là lúc y được quang minh chính đại tiếp xúc da thịt thân mật với Bạch Kết Dương.

“Em lần này sẽ không thua đâu, Dương ca ca.”

“Đến đây đi, nhãi ranh.”

Dù thân phận là quản gia, Bạch Kết Dương đối Hoa Thư Giải vô cùng thoải mái, coi y là em trai thân thiết mình nuôi lớn. Hoa Thư Giải cũng yêu thích sự đối đãi này, dù nó cũng phải khiến gia đình y cùng lũ người hầu trong nhà phải kinh ngạc mấy hồi.

Bạch Kết Dương cười khẩy khởi động, chiếc áo ba lỗ bó sát tôn lên những đường cong săn chắc của cơ thể hắn.

Hoa Thư Giải mắt ám đi vài phần, hầu kết khẽ run rẩy. Người này lúc nào cũng thế, luôn toả ra khí tràng kiêu ngạo, khiêu khích con người ta dục vọng muốn chinh phục. Trước đây Hoa Thư Giải chỉ đơn thuần sùng bái con người ấy, nhưng sau khi trải qua cơn mộng tinh đầu tiên thì ánh mắt y hướng về hắn đã thay đổi.

Đêm đó, y mơ thấy, dưới thân y chính là quản gia của mình.

Người ấy trút bỏ sự mạnh mẽ thường ngày, vô lực nằm dưới thân y run rẩy, khóc lóc cầu xin tha thứ. Thân hình quyến rũ chi chít dấu gặm mút ái muội, liên tục bị động xóc nẩy, mặc cho y tàn sát sâu bên trong cơ thể của hắn, nhồi đầy hắn bằng tinh dịch của bản thân.

Miệng lưỡi y trở nên khô khốc, hận không thể lập tức đem người trước mắt nuốt trọn vào bụng.

Nhưng y không muốn doạ hắn đi. Dù hắn có hứa sẽ luôn bên cạnh, nhưng y thực sự mong hai người có thể lưỡng tình lương duyệt, chứ không phải thân phận chủ tớ gì.

Cuộc chiến bắt đầu ngang sức ngang tài. Hoa Thư Giải dựa vào thể hình to lớn cùng sức mạnh thiên phú, Bạch Kết Dương lại lợi dụng kĩ thuật cùng sự nhanh nhẹn. Không ai chịu nhường ai, cho đến khi Hoa Thư Giải lợi dụng ép sát đằng sau Bạch Kết Dương, hơi thở nóng ấm phủ đầy vành tai hắn.

Tai là điểm mẫn cảm của Bạch Kết Dương. Hắn run rẩy cố tránh né, tuy nhiên lại bị Hoa Thư Giải ghìm chặt, đè mạnh xuống đất. Không thể địch lại sức lực phi thường của nam nhân, Bạch Kết Dương hổn hển chịu thua.

“Em thắng rồi, mau buông anh ra đi thôi.”

Nhưng người trên thân vẫn không nhúc nhích.

Hoa Thư Giải như bị thôi miên. Hiện tại Bạch Kết Dương vô lực hô hấp, mặt đỏ hồng vì vận động quá sức thật động nhân, y hệt như trong giấc mơ kia.

Muốn, thật muốn.

Cảm thấy hạ thân có khuynh hướng nâng lên, Hoa Thư Giải vội vàng kéo Bạch Kết Dương dậy, cười đắc ý.

“Em đã thắng. “

“Tại em chơi ăn gian, ai cho phép em sử dụng thủ đoạn đó hả? ” Bạch Kết Dương vẫn còn cay cú.

“Không phải Dương ca ca đã nói không từ thủ đoạn để đạt mục đích sao? Em chỉ làm theo anh thôi mà.”

“Đây chỉ là đấu tập thôi mà, làm gì nghiêm túc thế…”

Ông đây thật muốn tự vả mồm.

Nhìn Hoa Thư Giải ngây thơ (?) tỏ vẻ ủy khuất, Bạch Kết Dương bất giác mềm lòng.

Thật bất công, cái thứ bán manh không biết liêm sỉ. 囧rz

“Em thắng rồi, vậy anh phải cho em ôm một cái nha.”

Ơ, chứ không phải ngày nào cũng ôm à?

Bạch Kết Dương có nghĩ gì thì cũng tự giác nhào vào lòng thiếu chủ nhà mình. Hắn khá khó chịu, thân hình Hoa Thư Giải to con hơn hắn nhiều, y có thể dễ dàng ôm trọn hắn khiến một cường công như hắn cảm thấy bị sỉ nhục.

Hứ, nếu mi không phải là nam chủ ông đây cất công nuôi nấng thì ông ứ cho đâu nhé.

Hoa Thư Giải hạnh phúc ôm chặt người vào lòng, ngửi lấy hương bạc hà trên mái tóc mềm mại của Bạch Kết Dương. Thân hình của Dương ca ca vừa vặn nằm gọn trong lòng y khiến y có cảm giác người này sẽ không thể nào thoát khỏi vòng vây của y.

Cảm giác được nắm chặt trân bảo trong tay, cỡ nào sung sướng.

Quái, ôm gì mà lâu dữ vậy? Dù ông biết mi thiếu hơi người nhưng cũng đừng sờ soạng linh tinh chứ.

Đôi bàn tay thô to như có như không luồn nhẹ vào áo hắn, mơn trớn làn da non mịn. Đụng chạm của Hoa Thư Giải như lửa nóng khiến mặt hắn đỏ rực, một cỗ cảm giác quái dị gợi lên.

Rõ ràng là hắn có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình ái mà, sao giờ lại thẹn thùng như xử nam thế này?

Cảm giác này quá nguy hiểm. Phải chuồn thôi.

“Ahaha! Hai anh em cũng mồ hôi hết rồi. Không tắm bẩn chết. Anh đi đây em cũng tắm nha.”

“Gần đây, anh không bồi em tắm như trước đây nữa. Em hơi buồn nha.” Hoa Thư Giải vẫn không dừng bàn tay tội ác của mình, hưởng thụ xúc cảm nhẵn nhụi của đối phương.

“Lớn to đầu rồi tự tắm đi!” Thẹn quá hoá giận, Bạch Kết Dương thoát khỏi vòng vây của Hoa Thư Giải, bấm nút chạy biến, để lại tên vô liêm sỉ cười sảng khoái.

“Dương ca ca thật đáng yêu.”

Đáng yêu cái beep nhà mi!

Bạch Kết Dương một mạch chạy thẳng vào phòng tắm của mình. Từ khi Hoa Thư Giải thoát khỏi chứng tự bế, hắn kiên quyết dọn ra phòng riêng, không còn có cái vụ chăm sóc từng li từng tí nữa. Khỏi phải nói, tên nhóc kia bất mãn đến nhường nào. May quá phu nhân rất thích hắn nên tất cả đều được an bài ổn thoả, tuy nhiên phòng lại đối diện với Hoa Thư Giải.

Mà Hoa Thư Giải này, lồng ngực hắn quả thật ấm áp…

Xì tốp, mình đang nghĩ cái quái gì thế này?

Nhìn đi nhìn lại y còn mãnh công hơn hắn nữa, công với công ai lại đi khen ngực người ta thoải mái bao giờ.

Tự tát mình cho tỉnh táo, phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, kiếm mấy em trai xinh xắn “vui vẻ” mới được.

Tự lên động lực, Bạch Kết Dương đè xuống nỗi bất an trong lòng.

Tắm đã, có gì tính sau.

“Ủa, cái quần lót của mình đâu rồi? “

———————————————————

“Ha… Ha… “

Hoa Thư Giải nắm chặt quần lót của Bạch Kết Dương, ép sát mũi liên tục hít lấy hít để. Đôi tay của y chậm rãi kéo quần mình xuống, “con quái vật ” lớn đến doạ người đứng thẳng tắp đầy ngạo nghễ.

“Dương ca ca… Em yêu anh. Em yêu anh… “

Tay phải không ngừng luận động trên hạ thân rắn nóng của bản thân. Do bị mùi của quần lót người thương kích thích, dục hoả trong lòng bốc cháy ngùn ngụt. Hình ảnh Bạch Kết Dương rên rỉ dưới thân choán hết đầu óc y, ánh mắt y đục ngầu vì sắc dục bao phủ. Qua một hồi, y mạnh mẽ bắn ra, mặt hồng rực đầy si mê, thoả mãn. Y bôi tinh dịch của mình lên chiếc quần lót, một mình thủ thỉ.

Âm thanh nhẹ nhàng mà dạt dào tình cảm, nhưng nó lại như một lời nguyền ngọt ngào của ác ma ấn định số phận của Bạch Kết Dương.

“Em sẽ đứng đầu tất cả, mặc kệ thủ đoạn là gì… “

Người thân thích, chẳng ai thực sự quan tâm y. Vị phu nhân y có thể tha sống, dù gì bà cũng là người đưa hắn đến, dù mục đích cũng chỉ đơn thuần là không muốn có một đứa con vô dụng làm mất mặt.

“Em sẽ nắm quyền lực tuyệt đối, tạo xiềng xích giam anh tại bên người… “

Cảm giác thiếu an toàn đã ăn sâu bén rễ thời gian dài, dù có là Bạch Kết Dương cũng có thể sẽ rời đi. Đến ngày đó, nếu hắn ở lại, y nhất định sẽ yêu chiều, sủng hắn tận trời.

Nhưng…

… Nếu hắn nhất quyết rời đi, y sẽ làm mọi thứ để dập tắt cái sự mạnh mẽ chói sáng của hắn, xé nát gân chân hắn, thao hắn chết đi sống lại để hắn không còn tơ tưởng đến việc bỏ đi.

Đừng trách em độc ác ích kỷ nhé, ai bảo anh khiến em nghiện anh chi.

Muốn đạt được mục đích phải không từ thủ đoạn, dù dơ bẩn cỡ nào.

Là anh dạy cho em điều đó, có hối hận cũng không kịp đâu.

Bạch Kết Dương, em yêu anh rất nhiều.

“Anh thuộc về em. Vĩnh viễn chỉ thuộc về em mà thôi. “

———————————————————

Lời tác giả: Công lần này bị nghiện hơi người nha. Mấy kiểu công độc chiếm biến thái kiểu này mình thích nhất ấy. H sẽ đến vào một ngày không xa, kiên nhẫn nhé.ヾ(@^▽^@)ノ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi