HỆ THỐNG XUYÊN NHANH: BOSS PHẢN DIỆN ĐỘT KÍCH

Lúc Minh Thù rời khỏi công ty thuận tiện mang theo chú chó máy, Quý Việt An nhìn thấy cũng làm thinh. Ai bảo người ta là bà chủ.

“Tiểu Ý.”

Hai người vừa mới ra khỏi cao ốc, nhị thiếu gia Thượng Quan liền xông tới trước mặt, thần sắc hắn vui vẻ bước mấy bước tới.

“Tiểu Ý, thật khéo.”

Minh Thù: “…” Không khéo.

Thượng Quan Kỳ quan sát kỹ càng Quý Việt An bên cạnh, khẽ vuốt cằm: “Chào anh.”

Quý Việt An cứng ngắc đáp lại.

Thượng Quan Kỳ cũng không nhìn thêm, ánh mắt lại chuyển đến người Minh Thù: “Tiểu Ý, em ăn cơm chưa? Anh mời em ăn, thế nào?”

Hắn không nhắc đến chuyện Minh Thù đổi số điện thoại trốn tránh hắn tựa như chuyện này chưa từng xảy ra vậy.

Quý Việt An nghe vậy như được đại xá: “Ôn tiểu thư, nếu cô đã có bạn rồi thì tôi đi trước đây.”

“Nhị thiếu, xin lỗi.” Minh Thù mỉm cười:

“Em chắc đã nói rõ rồi, điều kiện của nhị thiếu rất tốt, muốn kiểu con gái như thế nào cũng có, hà tất phải kiên trì với em.”

Đừng tưởng đồ ăn vặt có thể mê hoặc trẫm!

Trẫm rất kiên định!

Thượng Quan Kỳ tỏ vẻ khổ sở: “Tiểu Ý, chỉ là bữa cơm giữa bạn bè cũng không được sao?”

“Để tránh hiểu lầm không đáng có, em cảm thấy không được.”

Tên thần kinh kia sẽ đánh chết ngươi, trẫm cũng là vì sự an toàn của ngươi.

Minh Thù tránh hắn, kéo Quý Việt An rời đi.

Thượng Quan Kỳ không ngăn lại, đứng ở phía sau nhìn bóng lưng bọn họ rời đi.

Quý Việt An có chút mơ hồ phản ứng lại, nhịn không được đánh giá: “Ôn tiểu thư, cô cũng hơi quá rồi?”

“Quá ư?” Thượng Quan Kỳ chưa chắc đã thích cô, có lẽ là thích Ôn Ý trước đây.

“Cho dù cô không thích người ta cũng không có nghĩa là không thể làm bạn bè!” Quý Việt An cảm thấy có chút quá đáng. Nếu là hắn, nhất định là không nhẫn tâm như thế.

“Có một số việc cắt đứt sớm sẽ tốt hơn.”

Không đáp lại tình cảm được, cô không thể giả vờ.

“Nhưng người ta cũng không làm gì sai, chỉ là thích cô thôi, cô hà tất phải tuyệt tình như vậy.” Quý Việt An nói.

“Đúng vậy, tôi chính là kẻ máu lạnh thế đấy. Quý tiên sinh, phiền anh đi nhanh một chút, tôi sắp chết đói rồi.”

Quý Việt An: “…”

Quý Việt An đi được nửa đường, nhớ ra mình quên cầm một thứ, hắn quay trở lại lấy.

[Ký chủ, thời điểm tăng giá trị thù hận đến rồi.] Hài Hòa Hiệu đột nhiên văng ra một câu như vậy.

Minh Thù không để ý tới nó. Dù sao hiện tại cô rất đói, nào có sức đi tăng giá trị thù hận.

[Đầu bếp của cô sắp toi rồi.] Hài Hòa Hiệu đổi cách nói.

Minh Thù: “…”

Minh Thù trở lại công ty, lúc này người của cả tòa cao ốc cũng đã đi bớt, công ty của Quý Việt An ở lầu mười sáu. Minh Thù đi thang máy đến lầu mười tám, lại đi thang máy xuống.

Lầu mười sáu không chỉ có mình công ty Quý Việt An, còn có một công ty làm tài chính, Minh Thù đi vòng qua công ty tài chính.

Cô thấy Quý Việt An đang bị một người khóa lại, phòng làm việc hỗn độn, hai người khác đang đứng trước máy tính.

Minh Thù gọi vệ sĩ của mình lên. Vệ sĩ cao lớn thô kệch, khí thế kia cũng không phải người bình thường có thể so bì cho nên vệ sĩ đi từ thang máy ra, những kẻ đó trợn tròn mắt.

Minh Thù chỉnh lại quần áo, nghênh ngang đi ra ngoài: “Đừng làm chết.”

Vệ sĩ tuân lệnh, nhanh chóng tiến lên. Ba người kia nào phải đối thủ của hộ vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh, hai ba cái đã bị đánh quỳ rạp trên đất.

Quý Việt An ôm cánh tay bị bẻ trật khớp, sắc mặt cực kém nhìn Minh Thù: “Bọn họ đến cướp kính 3D (1).”

Chẳng những muốn thành phẩm, còn muốn tất cả tư liệu.

Quý Việt An không biết là kẻ nào muốn làm vậy. Theo lý thuyết, ngoại trừ ban tổ chức Cuộc thi Khoa học và Kỹ thuật, không ai biết tác phẩm dự thi của bọn họ là gì.

Hắn không biết nhưng Minh Thù biết.

“Ai bảo ngươi tới?”

Ba người không lên tiếng, cùng một tư thế “Tùy cô xử lý, tôi sẽ không nói với cô”.

Quý Việt An không có kinh nghiệm trong phương diện này, hắn nhìn về phía đại lão Minh Thù.

“Báo cảnh sát thôi.” Minh Thù ngồi trên bàn, hất cằm về phía đồng hồ:

“Quý tiên sinh, đã qua giờ cơm rồi.”

Trẫm đói quá đi!

“Ôn tiểu thư… giờ mà cô còn có tâm trạng ăn?” Quý Việt An nhìn Minh Thù rồi cười, hắn nén lại:

“Được rồi.”

Quý Việt An đến giờ vẫn chưa từng trải qua sự hắc ám trên thương trường, không ác với kẻ địch như vậy cho nên hắn chọn báo cảnh sát.

Cảnh sát đến đưa người đi, lấy khẩu cung cho Quý Việt An. Quý Việt An muốn biết là ai sai chúng tới, cảnh sát nói với hắn nếu có tin gì sẽ thông báo cho hắn.

Nhưng thường thì việc thế này sẽ không có tin tức.

Minh Thù vừa ăn vừa nói: “Anh muốn biết là ai làm?”

Quý Việt An đẩy đồ trước mặt ra, khẩn trương hỏi: “Cô biết?”

“Làm cho tôi thêm một phần bít tết rau thì là, tôi sẽ nói anh biết.”

Quý Việt An: “…”

Quý Việt An chấp nhận đứng dậy đi làm bít tết. Đợi Minh Thù ăn xong, cô chỉ cười híp mắt nói: “Lương Thần.”

“Hắn?” Quý Việt An chau mày: “Vì sao hắn luôn nhắm vào tôi?”

Sợi dây chuyền lần trước sau khi hắn điều tra, đó là lúc cụ Quý lúc còn trẻ tặng cho vợ cả, bà nội Quý là tiểu tam (2). Nếu bị bà nội Quý thấy, hắn sợ rằng nhà họ Quý sẽ không được yên ổn.T-ruyện được dịch tại i-READ.-vn-Lần này lại phái người trộm tác phẩm dự thi của hắn.

“Nhất định là đố kỵ với tài nấu nướng của anh.”

Minh Thù nói như đinh đóng cột.

Khóe miệng Quý Việt An khẽ giật, cô có thể đứng đắn chút không?

“Anh phải bảo vệ tốt đôi tay của mình.” Minh Thù cong mi cười nói:

“Nếu không… tôi ăn gì.”

Minh Thù đứng dậy rời đi, Quý Việt An đuổi theo cô ra ngoài: “Sao cô biết là hắn?”

Minh Thù đẩy cửa ra: “Tôi nói bừa đấy.”

Phụt…

Cô nói bừa mà còn nói chắc chắn như vậy.

Ai cho cô tự tin vậy.

Minh Thù hoàn toàn không cảm thấy mình nói bừa có gì không đúng, chậm rãi đi xuống lầu. Cô mới đứng ổn định ở ven đường thì một chiếc xe tải đột nhiên lao tới. Cửa xe mở ra, Minh Thù bị kéo vào trong.

Cô bị một vòng tay lạnh lẽo siết chặt. Cửa xe đóng lại, bên trong tối thui, một nụ hôn lạnh lùng chặn miệng cô lại mang theo chút táo bạo và bá đạo hôn sâu miệng cô, hôn đến mức đầu lưỡi cô cũng bắt đầu tê liệt.

Hơi thở quen thuộc xâm chiếm cả thế giới của cô.

“Diêm…” Giọng nói của Minh Thù bị Diêm Trạm nuốt chửng, bàn tay hắn di chuyển trên người cô, ngón tay có chút thô ráp.

Minh Thù có chút không chịu nổi, mà Diêm Trạm cũng tựa như phát điên vậy, không cho cô một chút thư giãn nào.

Minh Thù chỉ có thể cắn vào đầu lưỡi của hắn, máu tươi lan trong miệng. Động tác Diêm Trạm cứng đờ, dán vào môi cô vẫn không buông ra.

Minh Thù quát một tiếng rất tức giận: “Tôi không thở được, anh muốn tôi chết có cần phải dùng cách này không?”

Nghe vậy, Diêm Trạm mới chậm rãi buông ra, kéo cô lại, cằm để trên đầu cô: “Lời tôi nói với cô, cô đều quên rồi phải không?”

“Anh nói gì?”

Một ngày ngươi nói nhiều thứ như vậy, sao trẫm nhớ được.

Diêm Trạm siết càng chặt hơn, giọng nói trầm thấp khờ khạo: “Tôi từng nói không cho phép đi gần người đàn ông khác như vậy, cô quên rồi?”

Minh Thù không lúc nào quên đại nghiệp của mình: “Tôi nguyện ý đi gần bọn họ như vậy, sao hả? Anh đánh gãy chân tôi sao?”

Diêm Trạm nắm nhẹ cằm Minh Thù, để cô nhìn mình: “Ôn Ý, cô đừng cho rằng tôi không làm được.”

Minh Thù vén váy, mỉm cười vỗ đùi: “Đây đây đây, anh đánh đi, anh thử đụng đến tôi một cái xem!”

Dám đánh gãy chân trẫm, trẫm cho ngươi biết thế nào gọi là ngũ thể đầu địa (3)!

Hai chân trắng nõn bị lộ ra, Diêm Trạm lập tức mất bình tĩnh.

Khỉ chứ, cái này không giống trong kịch bản! Có cần mặt mũi hay không! Cần mặt mũi hay không!

Vén váy ngay trước mặt hắn, người không biết còn tưởng cô quyến rũ lão tử đấy!

Hít sâu.

Bình tĩnh!

Không thể bị quyến rũ!

Phì, cô không quyến rũ được lão tử đâu.

Diêm Trạm bình ổn sự táo bạo trong lòng, làm bộ hạ giọng, có một chút ấm ức và bất bình: “Ôn Ý, đừng đi gần bọn họ thế có được không, tôi không chịu được.”

“Tôi đi gần ai là việc của tôi, anh không phục thì anh cũng có thể đi tìm cô gái khác, tôi đâu cản anh.”

“Cô không quan tâm tôi vậy ư?”

“Tôi quan hệ gì với anh, sao tôi phải quan tâm anh?” Nào nào nào, mau tức giận đi!

Diêm Trạm đột nhiên im lặng, hắn gõ cửa chớp trước mặt.

Tài xế kéo cửa chớp xuống, không chớp mắt hỏi: “Diêm gia?”

Diêm Trạm cắn răng nghiến lợi nói: “Đến câu lạc bộ gần nhất.”

Tài xế bên trong có chút kỳ lạ. Tình huống này chẳng lẽ không phải nên đến khách sạn sao?

Tâm tư Diêm gia thật khó hiểu.

Diêm Trạm kéo Minh Thù tiến vào câu lạc bộ đầy màu sắc, còn cố ý chọn một nơi không dưới tên Minh Thù.

Minh Thù nhìn một nhóm chị gái nhỏ xếp hàng đứng trước mặt. Diêm Trạm ôm cô, ánh mắt đảo qua người các chị gái nhỏ.

Nhóm chị gái này rõ ràng có chút kích động, Diêm Trạm - một người khách đẹp trai như vậy rất khó gặp. Cho dù không lấy tiền, các cô cũng nguyện ý.

Minh Thù cảm thấy Diêm Trạm có thể muốn tìm đường chết rồi, cô ăn bỏng ngô, im lặng không lên tiếng mà chỉ nhìn.

“Cô, cô, cô, ở lại, còn lại ra ngoài.” Diêm Trạm tự tay chỉ ba cô gái đẹp nhất.

Ba cô gái kia lộ vẻ mặt vui mừng, kích động đến sắp thét chói tai. Những cô gái khác thì thất vọng không thôi, tiếc nuối đi ra ngoài.

Khí thế trên người Diêm Trạm quá bức người, ba chị gái do dự tại chỗ, không dám bước lên, càng chưa nói trong lòng người ta còn ôm một cô gái nhìn qua còn xinh hơn cả bọn họ…

Diêm Trạm dựa vào Minh Thù, cắn nhẹ tai cô: “Ôn Ý, cô thực sự không quan tâm tôi sao? Dù tôi làm gì, cô cũng không phản đối đúng không?”

***

(1) Kính 3D: Kính ba chiều, là sản phẩm của sự hợp tác giữa Microsoft với Phòng thí nghiệm Động cơ phản lực của NASA. Nó có thể tạo hình ảnh ba chiều trong thế giới thực, chẳng hạn như trò chơi, đồ vật, cuộc họp, ảnh…

(2) Tiểu tam: Kẻ thứ ba (tình nhân).

(3) Ngũ thể đầu địa: Năm phần cơ thể chôn dưới đất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi