HỆ THỐNG XUYÊN NHANH THEO YÊU CẦU

Quả nhiên như Mục Thanh Hoài dự đoán, cho dù cả Hạ Duệ lẫn Nhan Hạc Hiên đều không vui vẻ gì khi phải nhìn thấy nhau, song vì Lâm Mặc, cả hai đều tạm thời nhất trí không nhắc lại chuyện cũ.

Loại trạng thái hòa bình giả tạo này không thể bảo đảm sẽ được kéo dài đến khi nào, nhưng chí ít cũng khiến cho tổng bộ đỡ phải rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng. Một bên là Nhan Hạc Hiên góp phần xây dựng phân nửa tổng bộ, chỉ cần y nảy sinh ý niệm liền rất dễ dàng phá hủy hàng loạt các công trình cũng như cướp đoạt lượng lớn năng lượng từ kho chứa. Bên còn lại là Hạ Duệ, tuy năng lực không lớn mạnh bằng đối phương, song tính ra vẫn khá có uy tín trong mắt những người thức tỉnh, nhân duyên không kém. Nếu hai tên này sống chết muốn giết nhau thì cả tổng bộ sẽ phải trời nghiêng đất ngả mất.

Dù sao chuyện ra cớ sự này cũng do hai người bọn họ gây ra, cho nên Mục Thanh Hoài hoàn toàn chẳng hề có chút xíu áy náy nào mà quăng hết trách nhiệm lên đầu đối phương. Cái gì mà nhốt tù với chả đem ra tòa án xét xử chứ, dằn vặt bởi tội lỗi do bản thân gây ra mới là sự trừng phạt lớn nhất dành cho hai cái tên này!

Trục thời gian ở mỗi thế giới không đồng đều, cho nên tuy rằng bọn họ phải trải qua cả một đời bên trong những vị diện kia đi tìm tung tích mảnh vỡ, lúc quay về tổng bộ thời gian vẫn không khác biệt mấy. Song do số lượng thế giới quá nhiều, việc này cũng không ngày một ngày hai giải quyết hết được.

Mảnh vỡ chủ thể của Lâm Mặc nằm ở một vị diện tương đối thiếu thu hút, hơn nữa bản thân cậu lại còn là một nhân vật qua đường còn hơn cả qua đường, thậm chí ngay cả cơ hội gặp mặt nhân vật chính cũng không có. Hạ Duệ là người tìm ra trước, ban đầu hắn còn vui mừng quá độ mà muốn mang cậu về ngay, may mắn thay Mục Thanh Hoài nhanh chóng đập nát ý tưởng đó.

Hắn dùng ánh mắt thương cảm như trông thấy một tên thiểu năng để nhìn Hạ Duệ: "Cậu không thể làm như vậy được."

"Vì sao?" Hạ Duệ hỏi.

Lâm Mặc đang ở rất gần trước mắt hắn, tại sao hắn lại không thể mang cậu về được...?

"Bởi vì hiện tại Lâm Mặc không phải là Lâm Mặc nhân loại nguyên thủy, cậu ta chỉ là một mảnh dữ liệu thuộc về thế giới này. Trừ phi cậu ta thức tỉnh, chúng ta không thể mang cậu ta rời đi. Đấy chẳng phải là điều luật cơ bản nhất của tổng bộ sao?" Mục Thanh Hoài chống cằm thở dài.

"Không thể khiến nó trở thành trường hợp ngoại lệ sao..."

"Không." Nhan Hạc Hiên cắt ngang, "Mọi thứ chủ thần ban hành đều trở thành pháp tắc tuyệt đối, ngay cả bản thân chủ thần cũng phải tuân theo. Nói cách khác, trừ phi Lâm Mặc thức tỉnh, chúng ta không thể làm gì cả."

Hạ Duệ nhìn y, rồi lại nhìn Mục Thanh Hoài, bọn họ đương nhiên không nói giỡn. Trước kia Nhan Hạc Hiên cũng từng dùng lý do này để dụ dỗ hắn theo phe y, với lời hứa rằng sẽ sửa lại pháp tắc thế giới giúp hắn trở về nhà, cho nên Hạ Duệ càng tin tưởng rằng tính tuyệt đối của những điều luật do chủ thần ban hành là không thể chống trả được.

"Tất nhiên nếu cậu có thể giết chết tôi, sau đó trở thành chủ thần đời kế tiếp, tự sửa lại các quy tắc thì có lẽ sẽ mang Lâm Mặc về được ngay đấy." Mục Thanh Hoài cười, "Muốn thử không?"

Hạ Duệ lắc đầu: "Tôi sẽ không làm như vậy."

Hắn đã chịu quá đủ rồi, giờ phút này đây ngoại trừ Lâm Mặc ra, hắn không muốn tiêu tốn lực chú ý lên bất kỳ thứ nào khác.

Huống hồ trong mắt Lâm Mặc, Mục Thanh Hoài chính là người thân của cậu, nếu hắn giết Mục Thanh Hoài, hắn nên trả lời như thế nào với Lâm Mặc đây? Tin tưởng rằng cậu ắt hẳn không cảm thấy dễ chịu gì khi những người mà mình quan tâm chém giết lẫn nhau.

"Vậy còn cậu thì sao?" Mục Thanh Hoài quay sang Nhan Hạc Hiên.

Nhan Hạc Hiên biết hắn chỉ muốn khích bác mình để đánh một trận, cho nên thờ ơ như không nghe thấy. Mục Thanh Hoài khiêu chiến thất bại, chán nản nằm bẹp ra trên bàn.

Tất cả bọn họ chỉ có thể chờ.

Hạ Duệ tận mắt chứng kiến quá trình trưởng thành của "Lâm Mặc", nhìn thấy cậu lớn lên, rồi lại phát bệnh, cuối cùng qua đời trong bệnh viện tại tuổi hai mươi tư mà lòng đau như cắt. Nhưng chính hắn không thể làm bất kỳ điều gì để thay đổi cả, ngoại trừ bất lực theo dõi một lần rồi lại một lần, nhìn "Lâm Mặc" trong vòng quay của sinh lão bệnh tử.

Nhan Hạc Hiên lại không có cái may mắn đó. Y vẫn chưa quên chính mình hiện tại đã trở thành virus, trình tự cực kỳ bất ổn, y không dám đánh cược để cho bản thân nhìn thấy những cảnh tượng như vậy. Nếu lý trí của y sụp đổ, y không biết sẽ làm ra những chuyện không thể vãn hồi gì nữa.

Ngày đó cuối cùng cũng đã đến, "Lâm Mặc" thức tỉnh, bị ý thức thế giới loại trừ, sau đó lại được hệ thống của tổng bộ đón đi.

Mục Thanh Hoài đứng trên bục giảng, cầm gậy quơ quơ giải thích: "Tuy rằng Lâm Mặc đã thức tỉnh, nhưng bản thân cậu ta đã không còn bất kỳ liên quan gì đến ký ức trước đó, nếu tiếp tục thì cậu ta sẽ tự phát triển và trở thành một thể riêng biệt độc lập, khi ấy thì chính thức không có khả năng cứu vãn nữa. Vì vậy chúng ta cần phải bằng mọi giá truyền cho cậu ấy dữ liệu gốc trước khi Lâm Mặc có thể hoàn thành bài thi, tiến vào tổng bộ với tư cách một người thức tỉnh như bao người khác."

Luật pháp của tổng bộ tuy đặt ra các áp chế, song lỗ hổng không phải không có, mà bọn họ lúc này đây chính là lợi dụng những lỗ hổng đó để cứu về Lâm Mặc.

Người mang dữ liệu gốc sẽ đóng vai trò vật dẫn, giúp cậu truyền về dữ liệu gốc, cho nên yêu cầu quan trọng nhất chính là đối phương phải có được sự tin tưởng của Lâm Mặc. Dựa theo những biểu hiện trước đó trong quá khứ, hiển nhiên Hạ Duệ là ứng cử viên sáng giá nhất.

Mọi thứ đã được bàn bạc ổn thỏa, lẽ ra kế hoạch có thể tiến hành êm xuôi, nhưng vào giây phút mấu chốt lại bị phá vỡ.

Nhan Hạc Hiên mất kiểm soát, hoàn toàn đánh mất lý trí trở thành virus. Virus không có suy nghĩ như người, chúng chỉ biết tuân theo bản năng của mình. Y tấn công Hạ Duệ lẫn Mục Thanh Hoài, sau đó bỏ trốn ẩn nấp ở các thế giới bên ngoài, hành tung trở nên bất định. Do thời gian cấp bách, Mục Thanh Hoài buộc lòng vẫn phải khiến cho kế hoạch diễn ra như đã định, một bên lại quan sát theo dõi từng cử động của y.

"Còn chuyện sau đó như thế nào thì cậu biết rồi đấy." Mục Thanh Hoài đúc kết lại bằng một câu ngắn gọn.

Lâm Mặc lúc này đang ngồi trên ghế sofa, trên người quấn khăn lông, tay cầm tách trà nóng. Thời gian dài nằm trong quang não xem lại quá khứ khiến cho cậu có chút mệt mỏi, thân nhiệt cũng bị giảm nhiều, vì vậy Lancelot đã tốt bụng mang đến một vài thứ giúp cậu có thể dễ chịu hơn.

Ký ức của Lâm Mặc chỉ kéo dài đến đoạn cậu tử vong, về phần những gì xảy ra sao đó thì hoàn toàn do Mục Thanh Hoài kể lại. Mặc dù không được chứng kiến tận mắt, song dựa theo hiểu biết của cậu, cộng thêm minh họa của Mục Thanh Hoài, Lâm Mặc vẫn có thể khắc họa khá rõ ràng những gì đã xảy ra.

Cậu trầm mặc: "Cho nên những thế giới mà tớ xuyên qua đều đã được định sẵn?"

"Có thể nói là vậy." Mục Thanh Hoài sờ mũi, "Bởi vì để cho không trái lại quy tắc "xuyên theo yêu cầu", những điều kiện cậu đưa ra đều được... khụ, lươn lẹo một tí để mang cậu đến thế giới phù hợp."

Lâm Mặc: "... Vậy tại sao thế giới đầu còn biến tớ thành thỏ?"

Cậu nhớ rõ lúc đầu chính mình đưa ra yêu cầu "ăn no chờ chết", tuy rằng Mục Thanh Hoài đã bảo vì mang cậu đến thế giới phù hợp nên đôi khi phải biến tấu xào nấu ý nghĩa của yêu cầu nhằm qua mặt pháp tắc, song cậu không cho rằng cả cái thế giới đó lại chẳng có nhân vật nào khác đáp ứng được yêu cầu này ngoại trừ một con Bạch Thố ra.

Mục Thanh Hoài: "..." Chẳng lẽ lại bảo rằng bởi vì như vậy chơi rất vui sao.

Lâm Mặc nhìn mặt Mục Thanh Hoài, tự động hiểu, cảm thấy chính mình bị tổn thương sâu sắc! Đã đến giờ phút này rồi mà Hoài Hoài vẫn xem cậu như trò đùa! Ọ A Ọ

"Được rồi, bỏ qua mấy chuyện râu ria đó đi." Mục Thanh Hoài phẩy tay, "Hạ Duệ đang chờ cậu bên ngoài kìa."

Nhắc đến tên Hạ Duệ, Lâm Mặc đột nhiên trở nên trầm lặng hẳn, thần sắc cũng không còn bình thản như lúc ban đầu.

Mục Thanh Hoài nhạy bén nhận ra sự thay đổi đó, hỏi: "Cậu không muốn gặp lại hắn?"

"Không phải, chỉ là..." Lâm Mặc ngập ngừng.

Cậu không biết nên giải thích như thế nào nữa. Thời điểm lựa chọn tử vong, chính cậu đã hy vọng rằng có thể chấm dứt tất cả, chứ hoàn toàn không bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ một lần nữa đón nhận tất cả những chuyện này. Nếu cuộc đời đã may mắn cho cậu cơ hội tái sinh lần hai, như vậy cậu muốn sống với thân phận Lâm Mặc người thức tỉnh, chứ không phải Lâm Mặc người nhân tạo trước kia.

"Cho nên, cậu muốn đá hắn?" Hai mắt Mục Thanh Hoài tỏa sáng.

Rốt cuộc cũng có chút chuyện hay ho để xem!

"Không, không hẳn!" Lâm Mặc rối rít xua tay.

Trong nháy mắt Mục Thanh Hoài tỏ vẻ khinh bỉ, muốn chia tay là cậu, không muốn chia tay cũng là cậu, đây là muốn nháo thế nào?

"Gọi Hạ Duệ vào đi, tớ muốn nói chuyện trực tiếp với anh ấy." Lâm Mặc thở dài, chuyện này xem ra chỉ có thể một lần nói rõ.

Hạ Duệ từ lúc Lâm Mặc tiến vào tổng bộ đã đứng chờ sẵn, chẳng qua không dám trực tiếp đối diện. Trong lòng hắn vẫn mang hổ thẹn, đứng bên ngoài chờ đợi, ngay cả bản thân cũng không biết muốn làm gì nữa.

Tuy rằng Lâm Mặc qua các thế giới vẫn luôn yêu hắn, song hắn không thể nói được nếu như cậu lấy lại được ký ức, nhớ ra những chuyện tồi tệ mà hắn đã làm, liệu rằng cậu có cảm thấy thất vọng hay không? Hạ Duệ đắm chìm trong vực sâu của sợ hãi, hắn không nhịn được liên tục nghĩ về những khả năng xấu nhất có thể xảy ra. Rất có thể cậu sẽ ngay lập tức trở mặt không muốn còn bất kỳ mối quan hệ gì với hắn nữa, cũng có thể cậu sẽ căm ghét hắn vô cùng.

Nếu Lâm Mặc vẫn muốn khăng khăng từ bỏ mối quan hệ giữa hai người họ... Móng tay Hạ Duệ cắm thật sâu vào da thịt, hắn phát hiện chính mình không chấp nhận nổi loại kết cục này. Có lẽ hắn sẽ phát điên mất, hoặc cũng có thể hắn sẽ trở thành một con virus đánh mất toàn bộ lý trí của mình như Nhan Hạc Hiên.

Ngay cả khi tiến vào trong phòng rồi, hắn vẫn không có đủ dũng khí để nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu. Hắn sợ chính mình sẽ nhìn thấy điều bản thân không mong muốn, sợ không kiềm chế được lại làm ra những hành động gây tổn thương đến cậu.

"Hạ Duệ, nhìn em." Lâm Mặc vô cùng bất đắc dĩ gọi hắn.

Đã rất lâu Hạ Duệ không nghe thấy Lâm Mặc gọi mình như vậy, cả người hắn cứng đờ ra, thậm chí còn theo phản xạ mà nhắm mắt lại, lông mi run rẩy không thôi.

Bàn tay của cậu dịu dàng đặt lên vai hắn, tay còn lại chạm nhẹ một bên má, giọng nói mang theo chút trách móc lẫn sủng nịch: "Em không phải ảo ảnh, sẽ không tan biến đi được đâu."

"Lâm Mặc..." Hốc mắt Hạ Duệ hơi đỏ, rốt cuộc hắn không kiềm chế được nữa, ôm chầm lấy cậu, "Xin lỗi... Anh thật sự rất xin lỗi...!"

Nếu như hắn không một mực cố chấp bám víu quá khứ, nếu như hắn có thể nhìn thấu trái tim của mình, bọn họ sẽ không phải trải qua tất cả những thứ này. Tuy hiện tại Lâm Mặc đang ở ngay đây, bằng xương bằng thịt, song đối với Hạ Duệ cậu thật sự quá mỏng manh, chẳng khác gì bóng trong nước, chạm nhẹ liền tan biến đi mất.

Gắt gao giữ chặt lấy người trong lòng, cánh tay của hắn cũng không khống chế được mà trở nên run rẩy, từng giây từng phút đều chỉ muốn khảm đối phương vào tâm can của mình, như vậy bọn họ sẽ không bao giờ tách ra được nữa.

"Xin lỗi cái gì cơ chứ? Tất cả đều là sự lựa chọn của em mà." Lâm Mặc dở khóc dở cười.

"Nhưng nếu không vì anh... Nếu như anh không làm ra những chuyện đó, em sẽ không phải trải qua tất cả những thứ này..."

"Hạ Duệ à, trước tiên em muốn làm rõ với anh một vài chuyện." Lâm Mặc cắt ngang.

Tuy rằng cậu vô cùng hạnh phúc vì được gặp lại người yêu, song không thể cứ như vậy mặc kệ được. Sai lầm của quá khứ vẫn còn nằm ngay trước mắt, lần này cậu tuyệt đối không cho phép bản thân phạm phải.

Thẳng thắn, là mấu chốt của mọi mối quan hệ. Cho dù là việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi, hay việc lớn dời non lấp bể, thì giữa hai người luôn luôn phải thẳng thắn với nhau.

Lâm Mặc nhìn gương mặt tràn ngập áy náy lẫn hối hận của Hạ Duệ, thở dài: "Đầu tiên, em muốn anh hiểu rằng khi em lựa chọn tử vong, điều đó cũng đồng nghĩa với em chấp nhận bỏ lại tất cả mọi thứ sau lưng mình rồi. Tình cảm, hối hận hay áy náy, tất cả đều không còn bất kỳ nghĩa lý gì với em nữa."

"Lâm Mặc..." Ánh mắt Hạ Duệ trở nên hoảng hốt.

"Cho nên nếu anh muốn tìm về Lâm Mặc của trước kia, em chỉ có thể rất tiếc thông báo rằng chuyện đó sẽ không thể xảy ra." Cậu nhẹ nhàng nói, "Cũng như em hiện tại không muốn níu kéo Hạ Duệ của trước kia nữa."

Đáy mắt của Hạ Duệ trở nên trống rỗng, tâm can lạnh ngắt. Nói như vậy, hắn vẫn không thể giữ lại cậu sao? Ha, hắn đúng là vọng tưởng, cho rằng chính mình có thể chuộc lại lỗi lầm, một lần nữa làm lại tất cả.

"Người mà em yêu lúc này đây chính là quý ông đi theo em qua bao nhiêu thế giới, trải qua tất cả những cay đắng ngọt bùi cùng em." Gương mặt của Lâm Mặc trở nên dịu dàng lạ kỳ khi nghĩ tới quãng thời gian hạnh phúc tại các thế giới, "Như vậy Hạ Duệ à, anh có phải quý ông đó không?"

Hạ Duệ nghĩ chính mình nhất định nghe lầm rồi.

Hóa ra... Lâm Mặc không phải không yêu hắn. Cậu chẳng qua chỉ không yêu "hắn" của quá khứ nữa.

Hắn sững sờ người ra đó, hệt như một pho tượng không biết làm gì, miệng liên tục lắp bắp: "Anh... anh..."

"Nếu anh chỉ muốn tình cảm của Lâm Mặc trước kia thì em không thể trao cho anh được, chúng ta buộc lòng đường ai nấy đi thôi..."

"Không!" Hạ Duệ chen ngang. Hắn sợ hãi nắm chặt lấy tay cậu, "Cho dù là em của trước kia hay hiện tại anh đều yêu thích cả! Anh... anh chỉ là không biết nên phản ứng thế nào!"

Chính hắn cũng không nghĩ tới bản thân lại có thể may mắn đến như vậy. Tuy rằng Lâm Mặc đã nói rõ cậu yêu hắn của hiện tại chứ không phải quá khứ, song Hạ Duệ cảm thấy suy nghĩ như vậy chẳng có gì sai cả. Ngay từ ban đầu Lâm Mặc đã lựa chọn buông xuống, bọn họ cưỡng ép cậu phải nhớ lại tất cả, như vậy chí ít không nên ép buộc cậu phải giữ lấy tất cả những gánh nặng đó.

Quá khứ hay hiện tại, hắn không quan tâm nữa. Chỉ cần Lâm Mặc yêu hắn, chỉ cần Lâm Mặc vẫn lựa chọn ở bên cạnh hắn, như vậy đã đủ rồi.

Lâm Mặc biết đề tài này chẳng vui vẻ gì cho cam. nhưng nếu không nói ra nó sẽ lại như cây đinh chôn vào giữa quan hệ bọn họ. Cậu muốn tiếp tục đoạn tình cảm này, cho nên cậu buộc lòng phải thẳng thắn.

Ngay lúc bầu không khí đang trở nên ngọt ngào khó hiểu, Lancelot đột nhiên tiến vào mang theo tin tức: "Diệp Cẩm Thần thành công bắt được Nhan Hạc Hiên rồi."

"Y ở đâu?" Mục Thanh Hoài hỏi.

"Hiện tại đang tạm thời giam giữ tại nhà giam."

Lâm Mặc cảm nhận được bàn tay của Hạ Duệ đang nắm mình đột ngột siết chặt, cậu lại nhớ tới những gì virus gây ra qua bao thế giới, trong lòng nảy sinh loại cảm xúc khó tả. Nhìn sang Mục Thanh Hoài, Lâm Mặc hít một hơi thật sâu, nói: "Tớ muốn gặp Nhan ca."

"Anh đi cùng em." Hạ Duệ vội vàng nói.

Thật lòng hắn không yên tâm để cho Lâm Mặc đi gặp Nhan Hạc Hiên một mình. Mặc dù biết rõ Nhan Hạc Hiên bởi vì hóa virus nên mới gây ra bao nhiêu tổn thương đến cậu như vậy, song điều đấy vẫn không thể chối bỏ được tội ác của y. Nếu có thể Hạ Duệ đương nhiên mong rằng Lâm Mặc sẽ không bao giờ gặp lại Nhan Hạc Hiên nữa, như vậy cậu càng không cần đau lòng, nhưng chính hắn tự hiểu rõ điều đấy không có khả năng.

Cho dù thương tích nông sâu thế nào, Lâm Mặc cũng cần phải tự mình đối diện. Chỉ có như thế cậu mới có thể thoát ra khỏi bóng ma quá khứ, một lần nữa làm lại cuộc đời.

"Tất cả cùng đi là được." Mục Thanh Hoài không phản đối, chuyện này cứ thế thông qua.

Liên tiếp bị truy sát nhiều thế giới, còn bị mã độc của Mục Thanh Hoài gây thương tổn sâu sắc sau thế giới tinh tế, kế đó lại không ngừng chống trả từ nhiều phía, Nhan Hạc Hiên dù có mạnh mẽ tới đâu cũng có lúc lộ ra sơ sót. Diệp Cẩm Thần chính là nhân cơ hội đó trực tiếp truy sát, cơ hội tốt như thế thường không có lần hai, quả nhiên Nhan Hạc Hiên không may rơi xuống.

Y bị giam giữ riêng biệt, đeo loại còng tay đặc biệt khiến cho chính y không thể truy cập vào trình tự tổng bộ, cũng không thể hấp thu bất kỳ nguồn năng lượng nào, có thể nói Mục Thanh Hoài đã cho người đặc chế riêng vì y. Bộ dáng Nhan Hạc Hiên có chút phờ phạc, sắc mặt cũng kém hẳn đi, bao quanh y chỉ còn luồng tử khí âm trầm khiến người khác không rét mà run.

Lâm Mặc nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi chua xót. Nhan ca của cậu lẽ ra nên là thiên kiêu chi tử, chứ không phải rơi xuống như ngày hôm nay. Nhưng đồng thời cậu cũng tự hiểu rõ đây là kết quả tất yếu, mọi sai lầm đều phải có người gánh vác hậu quả cả.

"Nhan ca..."

"Đừng gọi tôi như vậy." Nhan Hạc Hiên thở dốc nói. Y có chút mệt mỏi, ngay cả lời nói cũng có vẻ uể oải, "Cũng đừng hỏi tôi tại sao. Bản thân em đã tự có câu trả lời, không cần tìm đến tôi chỉ để kiểm chứng."

Lâm Mặc cắn môi, cậu đương nhiên biết tất cả những sai lầm Nhan Hạc Hiên gây ra, cũng như biết chuyện y hóa thành virus, cho nên dù trong lòng vẫn còn đau đớn vì bị người thân yêu phản bội, song cậu vẫn ôm lấy chút hy vọng nào đó rằng y có lẽ có nỗi khổ riêng.

Cậu không thánh mẫu đến độ có thể bỏ qua hết tất cả những gì Nhan Hạc Hiên đã làm với mình, nhưng cậu nhận ra bên trong cậu càng bất lực hơn là oán hận.

Lâm Mặc quay sang hỏi Mục Thanh Hoài: "Liệu có cách nào giúp cho anh ấy quay trở lại như trước kia hay không?"

Nếu cậu nhớ không lầm, người yêu của Diệp Cẩm Thần cũng từng là virus. Những chuyện xảy ra tại tổng bộ sau khi cậu tử vong cậu không nắm rõ, nhưng nếu một kẻ từng là virus lúc này đây có thể hiên ngang làm việc cho tổng bộ, như vậy không phải không có biện pháp chữa trị.

"Có thể, nhưng sẽ rất lâu, hơn nữa xác xuất tương đối nhỏ." Mục Thanh Hoài nhún vai, "Cái tên chó săn bám đuôi Diệp Cẩm Thần kia là trường hợp thành công duy nhất từ trước đến nay, không có gì bảo đảm rằng Nhan Hạc Hiên cũng có thể thành công."

"Như vậy đã rất tốt rồi."

Chỉ cần vẫn còn hy vọng, như vậy không phải là tuyệt vọng. Lúc này đây Lâm Mặc chưa thể hoàn toàn tha thứ cho Nhan Hạc Hiên, nhưng cậu tin rằng thời gian sẽ chữa lành vết thương. Một mai này khi y một lần nữa thoát bỏ được thân phận virus của mình, mà cậu cũng quên dần những việc trong quá khứ, có lẽ bọn họ vẫn có thể tiếp tục làm anh em, người thân của nhau.

Mục đích đã hoàn thành, Lâm Mặc không muốn tiếp tục dây dưa nữa, liền trực tiếp rời đi. Hạ Duệ đương nhiên sẽ không để cậu đi một mình, từ khi Lâm Mặc chấp nhận hắn, hắn liền hận không thể dán lên người cậu suốt 24/7, làm gì có chuyện để cậu rời khỏi tầm mắt bản thân được. Cho nên phòng giam lúc này chỉ còn có mỗi Mục Thanh Hoài cùng với Nhan Hạc Hiên.

"Rốt cuộc cậu muốn gì?" Nhan Hạc Hiên trông thấy Mục Thanh Hoài vẫn còn ngồi bên ngoài, thở hồng hộc khó nhọc hỏi.

Mọi cá thể tồn tại ở tổng bộ có thể không ăn không uống vì bọn họ được cấu thành từ dữ liệu, nhưng chắc chắn rằng không thể ngừng nguồn cung năng lượng được. Xiềng xích năng lượng khiến cho Nhan Hạc Hiên không thể tiếp tục nhận lấy năng lượng, cho nên cho dù là những động tác nhỏ nhặt nhất cũng khiến y mệt mỏi tổn hao cơ thể vô cùng.

"Tôi biết bí mật của cậu." Mục Thanh Hoài vuốt môi, cười tà.

"Bí mật?" Nhan Hạc Hiên hoàn toàn không tin, chỉ cười khảy một tiếng, hệt như vừa được nghe điều gì đó nực cười lắm.

Phòng giam to lớn trống rỗng lạnh băng, chỉ có hai người với nhau, tạo nên bầu không khí vô cùng vi diệu. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không ai chịu ai, chờ xem kẻ nào sẽ dẫm trước qua lôi đình.

"Tôi không ngây thơ như Lâm Mặc, cũng không ngu ngốc như Hạ Duệ. Cho nên chúng ta vẫn cứ nên vào việc chính đi." Mục Thanh Hoài phủi phủi tay, "Nhan Hạc Hiên đang ở đâu?"

Nhan Hạc Hiên nhìn hắn như nhìn một tên dở người: "Cậu điên rồi à? Tôi chẳng phải đang bị giam cầm ngay trước mặt cậu sao?"

"Bản thân cậu tự hiểu rõ mà." Mục Thanh Hoài câu khóe môi, "Tôi đang nói đến bản gốc, y ở đâu? Đem một con virus chế phẩm ra để lừa dối qua mắt người khác, là y đánh giá tôi quá thấp hay tôi đánh giá y quá cao đây?"

Không gian chung quanh bỗng trở nên nguy hiểm, sát khí dày đặc phảng phất như có như không. "Nhan Hạc Hiên" hung ác nhìn đối phương một hồi, lát sau mới phun ra một tiếng: "Không biết."

"Phế vật vô dụng." Mục Thanh Hoài khinh thường tặc lưỡi, "Xem ra tự thân tôi phải đi tìm lấy đáp án rồi."

Tiểu kịch trường:

Bộ phim "Lửa hận tình thù" với sự tham gia của các diễn viên

Mục Thanh Hoài trong vai bà mẹ khó tính

Lâm Mặc trong vai con trai út nhút nhát

Nhan Hạc Hiên trong vai anh trai giàu có brocon

Hạ Duệ trong vai thằng chồng tệ bạc

Lancelot trong vai ông hàng xóm đã thành công cưa cẩm bà mẹ khó tính

Cùng với sự góp mặt của một số diễn viên khác!

Tập 3: Sugar you you go, sugar me me go!

Lâm Mặc: "Tôi chịu đủ rồi! Chúng ta ly dị đi!"

Nhan Hạc Hiên: "Đúng rồi! Bỏ nó đi về anh nuôi, nhà mình giàu sợ gì! Mất thằng chồng thì như con bò rụng cọng lông như cây me rụng lá mà thôi!"

Mục Thanh Hoài: "Về nhà đi con mình cùng trồng rau nuôi cá! Về nhà đi má làm bát khổ qua xào!"

Lancelot: "Mình ơi tôi cũng muốn ăn..."

Mục Thanh Hoài: "Thì ông tự đi nấu đi thiếu gì!"

Hạ Duệ: *bị anh trai thuê giang hồ tới đập nhập viện nên tập này không phát biểu được gì*

Tập 4: Hối hận muộn màng tình ta đã vàng như lá mùa thu

Hạ Duệ: "Mặc, em theo anh về đi, anh biết lỗi rồi."

Lâm Mặc: "Anh đi đi, tôi không muốn níu kéo thêm làm chi nữa. Chúng ta chấm dứt thật rồi."

Mục Thanh Hoài: "Á à cái thằng kia, con trai tao là người tân thời, bỏ chồng thì kiếm nhân tình chứ không có chuyện quay lại đâu nhé! Mày có ngon thì bước qua đây, Hiên đâu lấy cho má cây chổi!"

Nhan Hạc Hiên: *đưa cây chổi*

Lancelot: "Khoan đã mình ơi!"

Mục Thanh Hoài: "Cái gì?! Đừng bảo ông tính bênh thằng kia nhé?! Tôi biết ngay mà đàn ông các người toàn một lũ bao che thôi!"

Lancelot: "Không, anh không có..."

Mục Thanh Hoài: "Thế ông kêu tôi ngưng làm gì?!"

Lancelot: "Thằng Duệ vừa nhìn đã thấy da dày thịt béo, bà đánh nó mệt lắm, để tôi đánh thay cho."

Hạ Duệ: *tiếp tục bị nhà vợ bạo hành nhập viện tiếp*

To be continued...

Tác giả có lời muốn nói: Chương này hơi ngắn hơn mọi khi do tác giả muốn cắt đoạn để đảm bảo kịch tính, sang chương sau chương cuối sẽ tiết lộ hết luôn trong một lần. Như vậy truyện đã sắp đến hồi kết thúc rồi, chuẩn bị làm tiệc chia tay thôi TT_TT

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi