HẸN ƯỚC NHÂN GIAN

Edit: Diana
 
Sáng sớm, Tiêu Tình Lan thức dậy, hồi tưởng lại tối hôm qua Bộ Khê Khách đưa nàng trở về, trước khi rời đi, tựa hồ hôn lên trán nàng một cái, cứ như một giấc mộng vậy.
 
Vu ma ma chải tóc cho nàng, thấy trên mặt nàng mang nụ cười, thấp giọng nói: “Lão nô không biết phải nói chuyện này với điện hạ như thế nào.”
 
Tiêu Tình Lan hỏi: “Chuyện gì?”
 
Vu ma ma nói: “Mấy cung nữ đưa qua cho phò mã ngày hôm qua chưa ai về cả.”
 
Tiêu Tình Lan đã sớm biết chuyện, hơi mỉm cười nói: “Không trở về thì không trở về thôi.”
 
Vu ma ma than thở: “Nhưng vẫn muốn hỏi các cô nương ấy một chút, để biết tính tình phò mã ra sao mà chuẩn bị cho tốt. Lão nô đã sớm biết người xuất thân binh nghiệp rốt cuộc vẫn không so được với thế gia đại tộc, nửa điểm quy củ cũng không biết. Vậy thì buổi tối lão nô biết phải chuẩn bị cho điện hạ như thế nào?”
 
Oanh Ca mở miệng không kiêng dè: “Sợ là không dậy nổi ấy!”
 
Vu ma ma trợn mắt nhìn Oanh Ca một cái, lại nghiêm mặt nói: “Thái hậu và Hoàng thượng nghĩ đến việc Phiêu Kỵ đại tướng quân là con trai độc nhất trong nhà, của hồi môn của công chúa được thêm ba cung thị, đây cũng là thương cho thân thể điện hạ. Phò mã xuất thân binh nghiệp sợ là không biết thương tiếc điện hạ, Thái hậu làm vậy cũng là vì tốt cho điện hạ, trong lòng điện hạ có thể không vui, nhưng nên nhịn một chút, từ xưa tới nay, cuộc sống phu thê đều phải nhẫn nhịn như vậy…”
 
“Chuyện này đừng nhắc lại nữa.” Tiêu Tình Lan cắt ngang lời nói của bà ta, “Truyền thiện đi.”
 
Tối hôm qua Bộ Khê Khách đã nói rằng, những thứ quy củ của hoàng đô kia hắn chỉ cảm thấy kỳ quái lại buồn cười, cũng khuyên nàng nếu những quy củ này khiến lòng không vui thì không cần tuân thủ.
 
“Hạ tộc chúng ta tin vào nhân duyên trời định, dùng tình cảm mà đối đãi.” Hắn nói: “Ta không biết vì sao ở hoàng đô phải tuân thủ những quy củ kỳ quái như vậy, người Yến Xuyên chúng ta và các nàng thật sự không giống nhau. Giữa phu thê làm sao có thể cách lòng? Tâm xa thì nhà tất đổ, nếu công chúa đã gả tới Yến Xuyên thì không cần tuân thủ những quy củ kia của hoàng đô nữa, vạn lần không nên để ta làm một người cô đơn đáng thương.” 
 
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Tiêu Tình Lan mang theo tâm tình tốt, tựa vào cửa hông Huệ Chỉ Viện ăn bánh uống trà, ngắm lá đỏ.
 
Vu ma ma hỏi thăm tin tức phía phủ tướng quân bên kia, biết được đám cung thị kể cả nội giám dẫn đường đều bị tướng quân phu nhân an bài đến bổn tông Hạ tộc bận rộn làm nông, bà ta kinh ngạc ngẩn người hồi lâu.
 
“Có thể làm như vậy sao?” Vu ma ma sống nửa đời chưa từng gặp loại chuyện này, quyết định đích thân đi đến phủ tướng quân để hỏi cụ thể.
 
Tiêu Tình Lan cắn điểm tâm, chợt thấy lá rụng xuống lả tả, nàng ngẩng đầu, thấy "chú khỉ" nhỏ nghịch ngợm treo trên cây phong, cười hơ hớ với nàng.
 
Tiêu Tình Lan kinh ngạc: “Muội vào đây bằng cách nào?”
 
"Chú khỉ" quậy nói: “Nói như vậy thật không công bằng, lão đại có thể vào, sao muội lại không thể chứ? Công phu của muội cũng không chênh lệch với lão đại  nhiều lắm đâu!”
 
Tiểu muội muội này của Bộ Khê Khách nói chuyện cực kỳ vui, Tình Lan vẫy vẫy tay gọi cô bé xuống.
 
Chỉ trong nháy mắt, "chú khỉ" nhỏ kia đã nhảy xuống khỏi cây, đứng ngay trước mặt nàng, một đôi mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm điểm tâm trên tay nàng. 
 
Tình Lan thấy thế, hỏi: “Muội chưa ăn cơm sao?”
 
Khỉ nhỏ lẩm bẩm, nói hết sức ngượng ngùng: “Đã ăn rồi, nhưng muội vẫn thèm.”
 
Tiêu Tình Lan cười, đưa hộp đựng thức ăn cho cô nhóc: “Cho muội.” 

 
"Khỉ con" ngược lại rất lễ phép, ngồi xếp bằng xuống nói tiếng cảm ơn, nhận lấy hộp đựng thức ăn, chọn một món mình thích, ăn từ tốn.
 
Tình Lan ngạc nhiên: “Ta cho là muội sẽ ăn kiểu nhồm nhoàm đấy.”
 
Kiểu Kiểu nghiêm túc nói: “Tuyệt đối không, muội nói cho tỷ biết một đạo lý kì diệu nhé, ăn nhồm nhoàm sẽ nghẹn chết, đây đều là kinh nghiệm đầy máu và nước mắt.” 
 
"Khỉ con" mặc dù há miệng ăn từ tốn, tuy nhiên cũng không tuân thủ cái gì mà quy củ khi ăn không nói gì đó, vừa ăn vừa nói: “Hôm nay công chúa tỷ tỷ vốn nên ăn nhiều, nhưng đều bị muội ăn mất rồi.”
 
Tiêu Tình Lan tò mò: “Vì sao ta phải ăn nhiều?”
 
“Điện hạ tối nay động phòng với lão đại.” "Khỉ con" nói, “Phụ thân nói động phòng là chuyện hao phí thể lực, không ăn nhiều làm sao được?”
 
Tiêu Tình Lan vạn lần không ngờ Kiểu Kiểu sẽ nói về loại chuyện này, vội nói: “Muội là một đứa con nít, nghe được những lời như vậy từ nơi nào, muội là nữ hài tử, sau này ngàn vạn lần không nên nhắc tới, nói nhiều những lời như vậy sẽ đau đầu lưỡi.” 
 
Khỉ con: “Đầu lưỡi sao lại đau?”
 
Tiêu Tình Lan: “…”
 
Đồng ngôn vô kỵ*.
 
(*) Lời trẻ nhỏ không cố kỵ
 
Tiêu Tình Lan lại hỏi: “Vì sao muội không gọi chàng là ca ca, lại luôn luôn kêu là lão đại?”
 
“Khỉ con” lại nói: “Lão đại phải làm việc, cho nên muội để huynh ấy làm lão đại, huynh ấy là lão đại, đội trời đạp đất, trời sập có huynh ấy chống, muội còn nhỏ, chỉ lo cơm no rượu say.”
 
Tiêu Tình Lan bị tiểu nha đầu làm cho buồn cười.
 
"Chú khỉ" này ăn xong, hài lòng, gật gù đắc ý nói: “Vì cảm ơn công chúa khoản đãi, muội quyết định nói cho tỷ biết lão đại hiện giờ đang ở đâu.”
 
Tình Lan hùa theo cô bé: “Ở đâu nào?”
 
"Khỉ con" nói: "Điện hạ đi cùng muội.”
 
Nói xong, tiểu nha đầu nhảy lên cây.
 
Tình Lan do dự.
 
"Khỉ con" nói: “Không cần rời khỏi phủ, ở chỗ này có thể nhìn thấy lão đại.”
 
Ma ma còn chưa trở về, Oanh Ca ở phòng bếp canh thuốc, Tình Lan gật đầu một cái, nâng váy đi theo Kiểu Kiểu.
 
"Khỉ con" rẽ trái rẽ phải, vòng tới bên hông Huệ Chỉ Viện. 
 

“Tới đây nhanh!” "Khỉ con" nói xong, leo lên một cây quế ở góc tường, tìm vị trí tốt nằm xuống.
 
Tiêu Tình Lan nghe được tiếng luyện binh có nhịp điệu phía bên kia tường, vui vẻ nói: “Là bãi luyện binh à?”
 
“Của lão đại đó, phụ thân không quản ở đây.” "Khỉ nhỏ" chỉ ngoài tường, hô, “Tỷ mau lên đây nhìn này! Lão đại hôm nay lẫm liệt hiên ngang, nhưng rất hôi đó.”
 
Tình Lan nhìn cái cây kia, lắc đầu một cái: “Kiểu Kiểu, ta sẽ không leo cây.”
 
"Khỉ con" "chậc" một tiếng: “Vậy tỷ làm thế nào bây giờ? Còn không tới xem, lão đại nấu chín sắp bay mất rồi.”
 
Nghe âm thanh huấn luyện bên kia tường, các binh sĩ bắt đầu luyện tập nghe lệnh bài trận, tiếng vó ngựa, tiếng khôi giáp va chạm, tiếng bước chân, Tình Lan nghe mà nóng nảy không dứt.
 
Nàng rất muốn nhìn.
 
Nàng rất muốn biết chuyện liên quan đến hắn, liên quan đến quân lính biên thùy, tất cả những thứ liên quan đến Yến Xuyên.
 
Thấy biểu tình ao ước của nàng, Kiểu Kiểu phóng xuống từ trên cây, vỗ sạch bụi bặm trên người, tích cực bày mưu tính kế: “Muội sẽ xếp một đống gạch thành một cái bục thấp ở đây, tỷ đứng ở trên này, hẳn là có thể nhìn thấy chứ?”
 
Tình Lan nhìn cái bục mà Kiểu Kiểu nói thấp, nhìn giàn hoa chưa xây xong bên cạnh rồi lại nhìn sang cái bục cao ngang eo mình.
 
Kiểu Kiểu: “Cái bục thấp như vậy, điện hạ đừng nói không leo lên nổi chứ?”
 
Tình Lan nghe theo tim mình, xắn ống tay áo nói: “Ta thử một chút.” 
 
Tình Lan đè dặt leo thử lên bục, Kiểu Kiểu ở bên cạnh bắt đầu bán ca ca: “Hai người mới quen biết một thời gian ngắn, có rất nhiều chuyện của huynh ấy tỷ còn chưa biết đâu. Ưu điểm của muội chính là thân thiết, cho nên muội mới nói cho tỷ biết lão đại thế nào. Lão đại nhà muội tinh thông mười tám loại binh khí, biết xem bói vẽ bùa, có thể nướng thỏ cũng có thể gi ết chết sói, còn có thể không ăn gì liên tục ba ngày hai đêm, dụng binh còn xảo trá hơn Hồ Tiên, lại còn đánh trẻ con. Lão đại nhà muội sở trường là đánh trẻ con, chuyên chọn cỡ lứa tuổi muội mà đánh, ai…”
 
Thấy Tình Lan leo lên bục cao, Kiểu Kiểu rất tán thưởng, cũng theo leo lên, nói: “Lão đại của muội còn có thể vẽ, sở trường là vẽ nữ quỷ! Vẽ nữ nhân toàn không có mặt mũi, muội nói nhỏ cho công chúa biết, muội cảm thấy lão đại vẽ nữ quỷ không mặt bởi vì căn bản huynh ấy sẽ không vẽ mặt người.”
 
Tình Lan bám vào đầu tường, cố sức nhoài người ra ngoài tường nhìn thoáng qua, trường luyện binh cách nơi này cũng không gần, xa xa nhìn lại đại khái chỉ có thể thấy dáng người. Nhưng Tình Lan lại rất vui vẻ, mặt đỏ bừng, đây là đây là lần đầu tiên nàng bò lên tường nhìn trộm nam nhân, vừa mới lạ lại k1ch thích. 
 
Làm một công chúa không tuân theo quy củ, thì ra lại vui vẻ như vậy.
 
Kiểu Kiểu nói: “Trong bụng muội có một đống chuyện hư hỏng của lão đại, chờ một ngày nào đó lão đại đắc tội muội, muội sẽ kể cho công chúa điện hạ nghe để làm huynh ấy mất mặt, muội thật là thông minh.”
 
Tiêu Tình Lan cười: “Muội là đứa nhỏ nói nhiều nhất mà ta biết đấy.”
 
Đám hoàng chất của nàng lúc tuổi ngang ngang Kiểu Kiểu, đã giống tiểu đại nhân, hệt ông cụ non, chỉ biết quy quy củ củ hành lễ vấn an, mở miệng là thi thư, nào có nói nhiều với nàng như vậy.
 
Kiểu Kiểu khiêm tốn nói: “Đạ tạ, đa tạ.”
 
Tiêu Tình Lan tìm kiếm trong một đám binh lính mặc áo giáp hình bóng Bộ Khê Khách.
 

Kiểu Kiểu thấy nàng mãi không tìm được, than thở nhảy lên đầu tường nói: “Được rồi, nhìn theo ngón tay muội, lão đại nhà muội mặc dù hay đánh muội, nhưng nói một câu thật lòng thì, ở trong một đám đầu ngỗng đần độn, huynh ấy vẫn rất ra dáng, tỷ làm sao lại không nhìn thấy huynh ấy chứ, không phải là ở kia sao?”
 
Tiêu Tình Lan nhìn theo ngón tay nàng, quả nhiên thấy Bộ Khê Khách.
 
Hắn ngồi trên lưng ngựa, tay xoay một chiếc dây đỏ, mặc một bộ áo lam, bởi vì tân hôn, bên hông ghim hồng trù nhỏ, tóc cũng dùng dây màu đỏ tươi cột cao lên.
 
 “Lão đại lại đang xoay đồng tiền, đó là của tổ mẫu cho.” Kiểu Kiểu giả thích, “Hồ Thần đã làm phép qua, xem bói rất linh. Mỗi lần huynh ấy muốn đánh muội, muội lắc ra toàn là quẻ hung!”
 
Tiêu Tình Lan cảm thấy cực kỳ thú vị, hỏi: “Hắn thật sự biết bói quẻ à?”
 
“Hỏi trời, bói quẻ, vẽ bùa, lão đại nhà muội chính là thần côn* đấy!” Kiểu Kiểu nói: “Trước khi hành quân huynh ấy sẽ xem bói, huynh ấy có bản lãnh này, ở trên chiến trường luôn có thể gặp dữ hóa lành.”
 
(*) Giống như thầy bói, làm phép, xem phong thủy…
 
“Vậy thì tốt.” Chẳng biết tại sao khi nghe Kiểu Kiểu nói câu có thể gặp dữ hóa lành này, Tiêu Tình Lan cảm thấy an lòng đến kỳ lạ.
 
Tiêu Tình Lan còn muốn nhìn nữa, Kiểu Kiểu bỗng nhiên đưa tay ra, đè đầu nàng xuống thấp: “Không ổn, hôm nay sao lão đại lại nhìn về phía bên này? Chẳng lẽ phát hiện ra chúng ta rồi?” 
 
Chỉ chốc lát sau, nàng nghe được tiếng vó ngựa ngày càng áp sát, tiếng vó ngựa đến ngoài tường thì dừng lại, Tình Lan nghe tiếng Bộ Khê Khách cười khẽ.
 
Kiểu Kiểu hít một hơi thật sâu, chấp hai tay bắt đầu lầm rầm: “Hồ Tiên phù hộ, để cho ca ca tạm thời không nhìn thấy ta! Hôm nay ta không muốn bị đòn!”
 
Tình Lan không nhịn được, phốc một cái cười ra tiếng, vội vàng kéo ống tay áo che lại.
 
Kiểu Kiểu mở mắt ra, len lén nhìn lên trên, Bộ Khê Khách ngồi trên đầu tường, đu đưa một chân, vẻ mặt nhàn nhã nhướn mày nhìn cô bé: “Kiểu Kiểu, sáng nay ta đã nói với muội rồi, không cho phép muội tới nơi này, muội không nhớ sao?”
 
Kiểu Kiểu ngao một tiếng, co giò bỏ chạy.
 
“Lão đại, nếu huynh đánh muội, muội sẽ nguyền rủa huynh tối nay động phòng khó khăn trùng trùng, không có cách nào ôm mỹ nhân về!”
 
Tiêu Tình Lan mặt đỏ lựng, lẩm bẩm nói: “Cái này làm sao có thể!”
 
Sao có thể nói như vậy chứ, Kiểu Kiểu này!
 
Kiểu Kiểu chạy mất, bồn hoa mất cân bằng, Tiêu Tình Lan nghiêng mình, trượt chân khỏi bồn hoa.
 
Bộ Khê Khách nhanh chân lẹ mắt, bay qua đầu tường, nhào đến đón lấy nàng.
 
“Tiểu cô nương, nàng không cần phải dọa hỏng ta đâu.” Bộ Khê Khách mặt mũi trắng bệch, “Không sao chứ?”
 
Tình Lan ngơ ngác lắc đầu.
 
Thấy nàng không bị thương, Bộ Khê Khách yên tâm, tức cười nhìn nàng: “Chớ vội chớ lo, Kiểu Kiểu nói không linh, hôm nay ta nhất định sẽ ôm được mỹ nhân về.”
 
Tình Lan còn chưa hoàn hồn, lại bị hắn khiêu khích như vậy, tim đập thình thịch, mặt nàng đang áp lên ngực Bộ Khê Khách, phát giác tim hắn cũng đập cực nhanh.
 
Bộ Khê Khách lại nói: “Muội muội ta thật ra cũng không biết mình đang nói gì đâu. Phụ mẫu ta vì quanh năm bận rộn quân vụ, việc dạy dỗ muội ấy có phần lơ là, muội ấy lớn lên trong Hạ Tộc, trong quân nói lắm thứ bậy bạ, Kiểu Kiểu nghe nhiều lại không tim không phổi, chẳng biết ý nghĩa là gì mà lại dám đi nói với người ngoài, thật sự làm cho người ta khổ não.”
 
Tiêu Tình Lan lắc đầu một cái, nói: “Ta không trách muội ấy, muội ấy rất tốt, là một đứa bé ngoan.”
 
“Muội ấy nửa điểm cũng không liên quan đến chữ tốt.” Bộ Khê Khách cười nói: “Hôm nay ta không đánh muội ấy, ngày mai sẽ đánh bù, nàng yên tâm, ta nhất định nói được là làm được.”
 

“Không… không cần.”
 
Bộ Khê Khách cười nhìn nàng, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Điện hạ là người đẹp có tấm lòng lương thiện, không giống với những người th ô tục mà điện hạ mang tới từ Hoàng đô, vô cùng hợp ý ta.” 
 
Trong lòng Tiêu Tình Lan vừa vui mừng vừa xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Tướng quân… chàng cũng tốt.”
 
“Ta còn tốt hơn.” Bộ Khê Khách ghé bên tai nàng, cười cười nói: “Tối nay, ta sẽ cố gắng cho điện hạ biết ta tốt như thế nào.”
 
Giờ Dậu, Bộ Khê Khách đi tới Huệ Chỉ Viện, thấy bên trong đèn đuốc sáng choang, chính giữa dựng lên bức bình phong Bách Tử Hí Xuân, Vu ma ma và mấy lễ quan, cung nhân, nội giám quỳ ở phía ngoài bình phong, Tiêu Tình Lan thì ngồi bên trong bình phong, bóng dáng xinh đẹp in lên trên bình phong.
 
Thấy các nàng không có ý định rời đi, Bộ Khê Khách cau mày nói: “Này có ý gì?”
 
Ma ma nói: “Theo lễ pháp, đây là quy củ thành hôn của phò mã và công chúa.” 
 
Cần có người nhìn còn phải ghi chép lại nữa sao?
 
Sắc mặt Bộ Khê Khách trầm xuống, nói: “Chuyện của ta và điện hạ chẳng lẽ các ngươi phải viết lại không thiếu chút nào bẩm báo cho Hoàng thượng sao?”
 
Vu ma ma không đáp, chỉ cúi người hành lễ, nói: “Quy củ không thể bỏ.”
 
Trong mắt Bộ Khê Khách nổi lên lửa giận, cuối cùng hắn trầm thấp cười một tiếng, cởi áo khoác ném lên trên bình phong, cả giận nói: “Muốn xem thì xem đi.”
 
Hắn đi vào bên trong bình phong, ổn định tâm trạng, nhìn Tiêu Tình Lan mặt đầy áy náy đang ngồi trên giường.
 
Tay nàng đang run.
 
Bộ Khê Khách đi tới, vỗ nhè nhẹ tay nàng, lẩm bẩm: “Ta đã hiểu vì sao các nàng phải đưa tới nhiều cung nhân như vậy.”
 
Muốn thành hôn với công chúa phải chịu nhiều quy củ không có đạo lý như thế này, phò mã nào có thể chịu được?
 
“Người hoàng đô các nàng cưới công chúa vào cửa lại làm mọi cách không để cho hắn yêu thương công chúa, còn đưa đến nhiều nữ tử vô tội như vậy, thiên hạ này tại sao lại có đạo lý ấy?”
 
Tiêu Tình Lan khó chịu không thôi, hốc mắt đỏ lên, nhưng đây đường đường là quy củ Hoàng đô, mọi người ở Hoàng đô cũng đã tập thành thói quen. 
 
Bộ Khê Khách thấy ánh nước trong mắt nàng, sâu kín thở dài, đem cái nồi này vứt cho muội muội, “Cái miệng của Kiểu Kiểu thật đúng là tốt không linh xấu lại linh!”
 
Kiểu Kiểu đang ở phủ đại tướng quân: “Ắt xì!”
 
Tác giả có lời muốn nói: 
 
Bộ Khê Khách móc ra đồng tiền: “Mong Hồ Thần báo cho ta biết, lúc nào ta có thể cùng công chúa kết thành vợ chồng.”
 
Hồ thần: Sau ba mươi ngàn chữ, chắc chắn có cơ hội.
 
Bộ Khê Khách: ??? xin trước thời hạn, đa tạ.
 
P/s: (team edit: lược hết 3k chữ tâm tình :V)
 
Tình Lan: ??? (lôi trâm ra uy hiếp) Ta chỉ muốn nhanh động phòng một chút, ngươi sắp xếp nhanh lên!

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi