HÍ QUỶ

Lộ Ngôn xem đến nhập tâm, Doãn Nguyên lại không chịu lật sang trang tiếp theo, cậu tội nghiệp nhìn anh:
  • Anh mau mở tiếp đi mà, xem có chuyện gì phát sinh?
  • Em muốn biết? – Doãn Nguyên không vội nói.


Lộ Ngôn gật đầu vẫn chính là gật đầu như cũ, Doãn Nguyên lúc này mới lật sang trang kế theo.

Tân nương kia nhìn thấy con gà trống trước mặt, kích động không thôi. Quả nhiên hộ nhà giàu kia không phải là kẻ dễ để qua chuyện như vậy, ép buộc tân nương dập đầu bái đường với con gà trống xong thì người nhà sẽ ra ngoài giải thích với khách khứa là thân thể Nhị thiếu gia ốm nhược không cách nào tự mình bái đường thành thân được.  Vì thế không cách nào khác phải dùng con gà trống thay thế tân lang.

Hóa ra người mà Tân nương kia gả cho không phải là vị Tam thiếu gia si tình, mà lại là nhị ca của chàng ta, vị Nhị thiếu gia từ nhỏ đã luôn bệnh tật quấn thân.

Nhị thiếu gia hộ nhà giàu kia sống được đến giờ hầu như toàn nhờ vào số dược liệu quý giá mà gia đình họ chạy vạy khắp nơi đắp lên người. Hơn nữa mấy ngày nay người nọ lại bắt đầu  có dầu hiệu đèn cạn dầu, đã thế đứa con trai thứ ba trong nhà lại nháo bằng được đòi cưới cô gái kia. Người làm cha làm mẹ kia không đành lòng bèn nghĩ ra kế hoán long tráo phụng, chi bằng đem cô con gái hộ nông gia này gả cho đứa con bệnh tật của mình, chỉ như thế coi như trước khi qua đời cũng coi như là cưới được một tiểu tức phụ về.

Mà đứa con thứ ba này đối xử với anh trai mình rất tốt, có lẽ khi thấy cô gái kia được gả cho nhị ca sẽ không chấp với đại ca mình, dần dà có thể quên đi cô ta mà sống một cuộc đời khác.

Vì thế liền có ngay chuyện gà trống bái đường thành thân cùng người.

Nhưng ông trời cũng không thuận lòng người, ngay lúc con gà trống kia cùng bái xong thì vị Nhị gia kia cũng đoạn khí, nhưng theo luật tân nương vẫn phải động phòng với tân lang.

Một đêm dài, người sống kẻ chết bị ép buộc đóng cửa chung phòng.

Sáng hôm sau, vị Tam thiếu gia kia mới được thả ra, biết được sự tình liền chạy ngay tới viện nhị ca hắn. Nhưng đẩy cửa vào thì chỉ thấy hai cỗ thân thể lạnh ngắt. Một là của Nhị ca hắn, còn người khác là tân nương mặc áo hỷ một thân đỏ rực của hắn.

Tam thiếu gia không thể ngờ được tân nương của mình sau một đêm đã biến thành nhị tẩu, đã thế lại còn người không còn sống trên đời nữa.

Từ đó về sau, hộ nhà giàu kia liên tục gặp chuyện không may, sinh ý bên ngoài liên tục vỡ nợ không nói, trong nhà cũng có tin đồn có quỷ ám. Qua ba tháng sau, trong nhà Tam thiếu gia tài sản cũng lần lượt tan tành, phụ mẫu lần lượt cũng qua đời, cuối cùng cả căn nhà to như vậy nay chỉ còn lại mình vị Tam thiếu gia ấy lẻ loi trơ trọi….

Cố sự tới đây liền hết, không có kết cục sau này. Lộ Ngôn mặt hoang mang hỏi Doãn Nguyên:
  • Chuyện sau này đâu? Vị Tam thiếu gia kia thế nào?
Doãn Nguyên không nói chỉ lắc đầu đóng lại cuốn sách cũ.
  • Tân nương trong này, chính là mặc chiếc áo hỷ màu đỏ….. – Lộ Ngôn đăm chiêu thốt ra.
Doãn Nguyên nhìn cậu tán thưởng:
  • Không sai, có lẽ chiếc áo hỷ này có lẽ với nữ quỷ kia có liên quan tới nhau….. Ừm tôi muốn đi ra ngoài mọt chút, hai giờ sẽ trở về, em ở nhà ăn uống cái gì đi, đợi tôi trở về. được không?
Lộ Ngôn thấy Doãn Nguyên không có nửa điểm muốn dẫn cậu đi cùng, đành chỉ có thể gật đầu: “ Vâng”.

Buổi chiều ở khu sau phố vẫn náo nhiệt như trước, trong không khí tràn ngập mùi đồ ăn. Doãn Nguyên vòng vào ngõ đi tới nơi lần đầu hắn tới mua đồ khi mới chuyển đến Tây An.

Lần này vừa gõ cửa thì liền có một cô gái mặc sườn xám xanh lục đi ra, thấy anh liền khom người cúi chào:
  • Doãn thiếu gia.
Doãn Nguyên gật đầu,, nói thẳng luôn ý định của mình:
  • Tôi muốn đến mua đồ.
Vị kia nghe xong nghiêng người tránh đường. Doãn Nguyên đi vào, xuyên qua một con đường ko ánh sáng, rồi ra đến khu chợ đêm.

Khu chợ này cũng không quá ồn ào, những người buôn bán dường như bày hàng ra mang tính chất tượng trưng, không có chào hàng ồn ào như ở ngoài kia. Doãn Nguyên đi xem một chút rồi cuối cùng dừng lại trước một quầy hàng.

Quầy hàng này nhìn qua rất đơn sơ, trước cửa chỉ bày một cái bàn gỗ  bên trên là vài con búp bê gỗ nhỏ, chủ cửa hàng là một đứa nhỏ da ngăm, tóc dài che khuất nửa khuôn mặt nhìn thoáng qua khiến người ta không khỏi thấy  âm u.

Doãn Nguyên cầm lấy một đứa nhỏ bằng gỗ lên đánh giá rồi hỏi thằng bé kia:
  • Ở đây có bán búp bê áo hỷ không?
Nam hài có bộ dạng u tối kia hồ nghi nhìn Doãn Nguyên nói:
  • Ngài muốn gả cho người ta?
  • Có hay không.- Doãn Nguyên lắc lắc đầu.
Nam hài không nói gì nữa mà cúi xuống chui vào dưới ván gỗ, tìm nửa ngày cuối cùng cũng cầm ra một con búp bê gỗ mặc áo hỷ to không đến lòng bàn tay, nói với Doãn Nguyên:
  • Một cái cuối cùng. Ngài không phải người cần gả, lấy đứa nhỏ này làm gì? Tôi cảm thấy vẫn là bán cho đúng người cần nó vẫn hơn …
Doãn Nguyên không nói, cầm trong túi ra một hộp gỗ đàn đưa cho thằng nhóc, đứa nhỏ tiếp nhận liền mở hộp ra hít hít, sau đó mặt đầy khiếp sợ lắp bắp:
  • Đây là…. Tức Nhưỡng.?
Nhất thời bốn phương tám hướng truyền tới một trận xôn xao, mọi ánh mắt đều dồn vào cái hộp trên tay thằng bé. Thằng bé thấy vậy liền nhanh chóng nhét vào tay Doãn Nguyên, sau đó bắt đầu thu quán.

Doãn Nguyên lấy được cái mình cần, vừa lòng rời đi. Vừa bước được vài bước thì có một người đàn ông cao to cản đường, hắn ta cất giọng ồm ồm bảo Doãn Nguyên:
  • Vị công tử này, cho hỏi ngài có còn cái hộp Tức Nhưỡng nào như vậy không? Tiểu quán chúng tôi vẫn còn một ít kỳ trân dị bảo, dùng để cầu nhân duyên gì đo thì không thiếu, xin công tử cân nhắc xem xem…
Doãn Nguyên lắc đầu từ chối:
  • Xin lỗi nhưng tôi không cần,chỉ đứa nhỏ này là đủ rồi.
Vị kia nghe xong vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục lải nhải:
  • Công tử, cái búp bê áo hỷ này tuy có thể cam đoan hôn sự thuận lợi, nhưng ngày nay kết hôn rồi cũng không nhất định có tình cảm nữa phải không? Tiểu quán chúng tôi có không ít thứ có thể giúp cho người khác đối với công tử một mực…..
Doãn Nguyên dừng cước bộ, bất đắc dĩ nhìn người sau:
  • Cái búp bê hình nhân áo hỷ này tôi cũng không định dùng cho mình, lại nói, Tức Nhưỡng kia tôi cũng chỉ có duy nhất một cái đó, xin lỗi.
Vị tráng hán kia nghe xong lời này liền chỉ có thể tiếc hận, cũng không dám dây dưa thêm với Doãn Nguyên. Ở nơi này cũng có quy củ riêng, hết thảy việc mua bán đều phải diễn ra theo ngươi tình ta nguyện, nếu là Cường mua cường bán (cưỡng ép bắt buộc) thì chỉ sợ Hiệp hội Thiên Sư sẽ cho tên ngươi vào sổ đen đến lúc đó muốn buôn bán ở đây hay không chỉ sợ cũng chả còn mặt mũi nào nữa.

Lộ Ngôn ở nhà chán muốn chết,liền ôm Tiểu Loa ngủ trên giường, ngủ một lúc chợt từ trong mộng bừng tỉnh, nhỏm dậy cảnh giác nhìn bốn phía.

Tiểu Loa vẫn như trước ngủ say không biết trời đất gì, một điểm tỉnh cũng không có. Lộ Ngôn ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào góc tường trong phòng, góc tường kia vốn dĩ rất bình thường, đột nhiên dường như vặn vẹo biến dạng, giống như có cái gì đó từ bên trong muốn thoát đi ra.

Mà người vốn dĩ phải biểu lộ sự hoảng sợ là Lộ Ngôn thì bây giờ đứng dậy đi về phía góc tường, trước khi đi còn kéo chăn lên đắp lại cho Tiểu Loa.

Góc tường lấy một loại tốc độ chậm rãi bắt đầu vặn vẹo nhiều hơn. Lộ Ngôn đứng ở đó nhìn thật lâu, sau đó vươn tay ra, đem một cánh tay đâm vào chỗ không gian biến dạng! Chỗ không gian kia như bị chấn động một cái, sau một lát Lộ Ngôn rút tay ra sắc mặt tái nhợt, thì nó cũng trở lại bình thường như cũ, phảng phất như mọi biến hóa vừa rồi là ảo giác.

Lộ Ngôn đứng nơi đó, cánh tay buông xuống, khuôn mặt luôn mang nụ cười tươi bên mình lúc này không có biểu tình cúi đầu, cậu ho khan hai tiếng rồi phun ra một búng máu.

“ Muốn bị tìm đến sao?…”

“Mùi của hắn quả thật nhạt đi nhiều….”

“Không được! … Không thể bị tìm thấy ở nơi này … Nhớ đấy …”

Doãn Nguyên về đến nhà cũng là lúc Lộ Ngôn đang dọn phòng, Doãn Nguyên ngạc nhiên nhìn cậu hỏi:
  • Sao tự dung em lại chịu khó thế?
Lộ Ngôn vui vẻ cười:
  • Hi hi, dù sao em ở nhà cũng chả có việc gì làm, phòng ngủ em cũng quét xong rồi,chỉ còn phòng khách chưa xong.
Doãn Nguyên đi từ phòng bếp ra cầm theo cái đĩa chính mình vừa mua về từ khu Sau phố “ Thang bao”, nói:
  • Tôi nghĩ em chưa ăn nên mua ít đồ ăn ngoài về, mau tới ăn đi cho nóng, để lạnh không ngon.
Lộ Ngôn nghe xong lời này, liền nhanh chóng vất nốt đồ trong tay vào thùng rác chạy đến hỏi:
  • Cái gì vậy? Cho em với cho em với.!!
Doãn Nguyên thấy cậu gấp gáp vậy chỉ cười cười, sau đó thấy thiếu thiếu cái gì mới nhìn xung quanh:
  • Tiểu Loa đâu rồi? Mùi thơm như vậy mà sao không thấy nó chạy ra đòi ăn nhỉ?
  • A, chết. – Lộ Ngôn vỗ đầu một cái.- Lúc nãy em dọn nhà sợ nó ra quấy rối ầm ĩ liền đem nó nhốt vào phòng chứa đồ rồi….
  • Ha ha không có việc gì đâu, vốn dĩ nó cũng không ngoan ngoãn gì cho cam mà..
Vừa nói, Doãn Nguyên vừa tới căn phòng để đồ của mình mở cửa, chỉ thấy Tiểu Loa nằm vật ra đất, mặt đầy ủy khuất nhìn anh.

Gia gia ta chỉ nằm ngủ có một giấc mà đã đem ta nhốt trong phòng tối rồi! =_=++

( Loa cưng, lại đây chị an ủi cho nào * xoa xoa*— ẳng ẳng ẳng…)

Vì muốn bồi thường cho tiểu Loa đang cực kì ủy khuất kia, Lộ Ngôn lấy thật nhiều thức ăn cho nó, Tiểu Loa thấy chậu đồ ăn của mình đầy ắp mới chuyển đổi tâm tình, vui vẻ ăn uống.

Cơm nước no say xong, Doãn Nguyên cầm con búp bê gỗ mặc áo hỷ kia lên vẽ vẽ hoa văn kì quái, Lộ Ngôn nhịn không được hiếu kì hỏi:
  • Đây là cái gì vậy?
Doãn Nguyên “ngô” một tiếng, không ngừng động tác, giảng giải:
  • Đây là để cho nữ tử ngày xưa dùng cầu hôn vận, cung phụng nó tốt thì sẽ được một cuộc hôn nhân thuận lợi.
Lộ Ngôn chưa bao giờ nghe thấy chuyện hiếm lạ như thế này, liền sáp lại gần nhìn kĩ con búp bê gỗ:
  • Thật sự được sao? Nó thật là thần kì!
Doãn Nguyên gật gật đầu, nói:
  • Không khí đến ngày tân hôn tràn ngập vui mừng, nếu thật tâm thì sẽ thành được hiện thực…. Tôi định dùng nó cho hôm nay để bắt nữ quỷ kia ra, em hiểu chứ?
Khi Doãn Nguyên ở trên người búp bê kia phác họa nét bút cuối cùng, kim quang chợt lóe, có cái gì đó dung nhập vào bên trong con búp bê gỗ đứa nhỏ khéo léo tinh xảo.

End # 17.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi