HÍ QUỶ

Edit và beta: Shim

Đom đóm phát ra ánh sáng le lói rồi chợt mất tích. Hán Ông chần chừ đôi chút, “Lộ Ngôn nói không sai, đúng là hướng này.”

Lộ Ngôn kiêu ngạo nhìn Doãn Nguyên, anh đành lắc đầu, “Vậy đi thôi.”

Dứt lời, Doãn Nguyên lấy đèn pin chuẩn bị ra, laser vọt thẳng về phía trước như xé toạc bóng tối vô tận sang một thế giới khác.

“Để nó ở đây hả?” Lộ Ngôn hỏi.

Doãn Nguyên đặt đèn pin trên mặt đất, do dự, “Chắc là được… Ừm. Lúc đến chỗ hết sáng, lại dùng thêm cái nữa.”

Hán Ông nhìn xuống, vô cùng nghi ngờ món đồ bé xíu có thể dẫn đường sao.

“Giúp anh tìm tám hòn đá xấp xỉ nhau.” Doãn Nguyên rút tấm bùa bên dưới đèn, ngồi xổm xuống đưa tay vẽ vẽ gì đó.

Lộ Ngôn nghe lệnh, vội vàng đưa Tiểu Loa để Hán Ông ôm, đi xung quanh tìm đá. Bụi rậm không hề thiếu, cậu mau chóng tìm đủ tám hòn giao cho Doãn Nguyên. Anh xếp chúng ở tám phía quanh đèn, thả bùa. Bùa kia thoáng chốc sáng lên rồi mất dạng.

“Được rồi, thế này sẽ không bị xê dịch.” Doãn Nguyên đứng dậy, hài lòng phủi tay.

Đề phòng đèn không yên một chỗ, anh bày ra phép giấu nó đi. Cho dù có người thấy ánh sáng cũng không thể tìm ra nguồn.

Lộ Ngôn ôm Tiểu Loa về. Hán Ông xem hai người bố trí xong xuôi, hỏi: “Chúng ta xuất phát được chưa?”

Doãn Nguyên gật đầu, “Đi thôi.”

Hán Ông xung phong mở đường, bước dọc theo ánh đèn đỏ chói. Lộ Ngôn ôm Tiểu Loa theo chân, Doãn Nguyên đi sau cùng.

Có ánh sáng làm vật tham chiếu, đoạn đường này rất thuận lợi. Đến chỗ tắt sáng, Doãn Nguyên tiếp tục đặt chiếc khác. Ba người mới ý thức được “đi thẳng” cục điểm là gì đến khi trước mặt họ xuất hiện ba ngã rẽ.

Doãn Nguyên biết, chính là chỗ này.

Quả nhiên, Hán Ông cầm đốt trúc của Đà Hoa, đục lớp đất bên trên, chỉ thấy một con sâu trắng núc ních bò ra. Doãn Nguyên tập trung nhìn, sau đó xanh mặt. Con này y như giòi bọ phóng đại, mà anh từ bé đã vô cùng ghét giống loài đó.

Thần kì là, con sâu mập kia bò ra khỏi trúc bèn tức tốc nhả tơ, chưa đến một phút đã kết cái kén trắng tròn vo. Ba người nhìn nhau, Lộ Ngôn vội vàng hỏi Hán Ông: “Không phải bảo con này để dẫn đường sao?”

Mặt Hán Ông cứng cựa, “Tôi cũng không biết. Cổ thuật là trò của phụ nữ, tôi chưa từng động vào.”

Vì vậy ba người tiếp tục nhìn chằm chằm cái kén, Doãn Nguyên nóng lòng, “Hay là đâm thủng nó đi.”

Lộ Ngôn lo lắng, “Giết chết thì sao?”

“Chết thì quay về đường cũ… Dù sao cũng hơn bây giờ.” Tiếng Doãn Nguyên nhỏ dần, hiển nhiên cũng ý thức được tuyệt đối không thể.

Trong lúc cả ba đang phân vân, bên trên kén đột nhiên rách một lỗ. Tất cả đều nín thở, theo dõi một con bướm chậm chạp bò ra.

Đúng vậy, đó là một con bướm xanh óng ánh. Nó lò dò chui khỏi kén, sau đó tung xòe đôi cánh lớn ánh bạc.

Hán Ông mở to con ngươi tay run run, vô cùng kinh ngạc: “Bướm Mẹ kìa!”

Vừa dứt lời, Bướm Mẹ bay lên như có linh tính. Doãn Nguyên lúc này mới chú ý tới màu xanh lấp lánh của nó, trong bóng đêm đẹp tựa tinh linh.

“Đó là Bướm Mẹ!” Hán Ông không thể tin nổi, suýt chút nữa bắt đầu quỳ lạy.

Lộ Ngôn đúng lúc lên tiếng: “Mau đi theo, đừng để bay mất!”

Doãn Nguyên mới hoàn hồn, kéo Hán Ông và Lộ Ngôn chạy.

Bướm Mẹ rẽ vào con đường bên phải. Ba người vội vã đuổi theo sau. Dần dần, Doãn Nguyên phát hiện ra nó luôn giữ khoảng cách không xa không gần, đủ để bọn họ không mất dấu.

Bướm Mẹ đột nhiên đậu vào một cành cây. Ba người chậm bước, còn chưa tới gần đã nghe tiếng trẻ con khóc.

Đêm mù, núi sâu, tiếng khóc.

Tất cả đều làm người ta sởn tóc gáy. Trong mắt Hán Ông đã đầy ngập hoảng hốt. Tiểu Loa được Lộ Ngôn ôm cũng bắt đầu “gâu gâu” cảnh giác nhìn tứ phía. Mà chính Lộ Ngôn, tuy không rõ biểu cảm, sắc mặt cũng bắt đầu trắng bệch.

May mà trong đội còn có một người không sợ trời không sợ đất nữa, Bướm Mẹ vừa vỗ cánh, anh lập tức quay sang, “Đi mau! Đừng quên Đà Hoa đã nói gì!”

Thời gian có hạn, bỏ lỡ sẽ vĩnh viễn lạc lối. Sợ cũng vô dụng, cả ba tiếp tục chạy theo Bướm Mẹ, mà càng chạy tiếng khóc càng lớn. Doãn Nguyên dần dần cảm thấy bụi rậm xung quanh ẩn chứa vô số đôi mắt chòng chọc như hổ đói, tựa như chỉ cần một phút bất cẩn, bọn chúng sẽ xông vào chiếm mất thể xác anh.

Doãn Nguyên bị chính ý nghĩ của mình dọa sợ, vội vàng lắc đầu, lắc hết những thứ vô căn cứ này ra ngoài.

Bướm Mẹ dẫn bọn họ đến khe núi, xa xa có tiếng nước chảy. Quả nhiên cách một đoạn, một dòng sông nhỏ xuất hiện. Bướm Mẹ vỗ cánh bay tới, đậu ở một tảng đá nhỏ bờ bên kia.

Dừng bước, Lộ Ngôn nói: “Chẳng lẽ lội qua?”

Doãn Nguyên vừa suy nghĩ, Hán Ông đã quả quyết lắc đầu, nói: “Không được, bên dưới có quỷ sông.”

Lộ Ngôn cười cười, “Không vấn đề, sở trường của anh ấy chính là xử quỷ.”

Lần này, Doãn Nguyên không đồng ý với Lộ Ngôn, cau mày hỏi Hán Ông: “Quỷ sông ở đây là loại nào?”

Hán Ông không biết giải thích sao, ngắm mặt đất nửa ngày bắt được con châu chấu ném xuống sông. Châu chấu vừa chạm nước, chưa kịp giãy dụa, bên dưới đột ngột trồi lên một bóng đen. Nó quấn lấy con vật xấu số, chỉ trong tích tắc châu chấu đã bất động hoàn toàn. Bóng đen rút xuống, cái xác nổi lềnh phềnh rồi chìm mất dạng.

Hán Ông lại ném một hòn đá, nhưng bóng đen không hề xuất hiện.

“Ý anh là thứ kia chỉ nhằm vào vật sống?” Doãn Nguyên hỏi.

Hán Ông gật đầu, “Đây chắc là cổ sông… Cổ sông bao quanh Vương vu trại, cổ thuật tà ác nhất hay vu thuật tinh khiết nhất đều không thể xuyên qua cổ sông…”

Hai mắt anh ta hiện lên vẻ hoang mang, “Tôi cho rằng tất cả chỉ là truyền thuyết…”

Lộ Ngôn quan sát dòng sông tưởng chừng rất bình thường, “Nó không phải quỷ sao?”

Doãn Nguyên lắc đầu, giải thích: “Quỷ là linh hồn, mà thứ trong nước không có hồn… Là cổ thuật Miêu cũng không biết chừng.”

Hán Ông đồng ý, “Trong truyền thuyết, cổ từ con sông này mà ra, ở đây hội tụ tất cả cổ của người Miêu chúng tôi…”

Thêm chút nữa là tìm được Vương vu trại, ba người lại bị một dòng sông trong truyền thuyết cản lối. Bờ bên kia Bướm Mẹ phe phẩy như chuẩn bị cất cánh.

“Lẽ nào chúng ta phải bay qua như nó?” Lộ Ngôn ảo não nhìn đôi cánh lớn màu xanh óng ánh.

Nào ngờ, cậu vừa nói xong, sắc mặc Doãn Nguyên lập tức giãn ra, sau đó tươi cười. “Đúng! Chúng ta có thể bay qua!”

Lộ Ngôn khó hiểu vô cùng, thậm chí Hán Ông còn coi là điên rồ, chỉ có Tiểu Loa kích động sủa mấy hồi. Nhưng không để nó dứt tiếng, Doãn Nguyên đã nói: “Mày thì không được, ngoan ngoãn để Lộ Ngôn ôm đi!”

Tiểu Loa bèn ỉu xìu…

Bùa bay là đồ chơi hồi bé của Doãn Nguyên. Nó vốn là lá bùa nhập môn, dựa vào cấp bậc bùa chú, dán lên người có thể làm ta lơ lửng đến hai mét. Thời gian bay cũng căn cứ vào công lực cao thấp của người vẽ bùa.

Với Doãn Nguyên bây giờ, bay liên tục bốn năm phút không thành vấn đề. Cổ sông kia rộng chưa đến bốn, năm mét, ba người làm nhanh chút là xong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi