HIỂU THANH HOAN

Nếu đã nói ra, Giang Hiểu Hàn cũng không còn lo lắng gì nữa.

Hắn dẫn Nhan Thanh đến thư phòng, lấy từ trong hốc tối trên giá sách ra một chiếc hộp gỗ đàn hương nhỏ nhắn.

Ngoài hộp dính sợi vàng, trên nắp dán một mảnh giấy đỏ, được khóa lại, không thấy rõ bên trong là gì.

"Thánh thượng mệnh ta tuần tra Lưỡng Giang, ban cho ta quyền lực tùy cơ ứng biến. Phàm là chức quan từ nhị phẩm trở xuống, ta đều có thể định tội theo luật pháp Đại Sở." Giang Hiểu Hàn đặt hộp gỗ lên bàn, mở giấy dán: "Lần này ta rời Kinh, ngoài quan ấn trên người, còn có thể sử dụng ấn hiệu lệnh cấm quân."

Trong hộp gỗ lót nhung tơ, trên đó là một khối ngọc phù được đặt ngay ngắn. Trên ngọc phù không phải chỉ khắc hoa văn rồng hổ thông thường mà là một đóa hoa hải đường nở một nửa, một cành khác ngả sang bên cạnh, nửa đóa hải đường bị cắt, xem ra khối ngọc hoàn chỉnh bị cắt làm hai nửa.

Nhan Thanh cảm thấy hoa văn trên ngọc này có chút quen mắt, không khỏi chăm chú nhìn lại.

"Tuy nói lần này là thay Thánh thượng tuần tra, liên quan đến ngai vàng ngày sau, nhưng ta vẫn cảm thấy, bệ hạ cho ta năm trăm cấm quân cũng có chút quá mức." Giang Hiểu Hàn không chú ý sự khác thường của y, chỉ mím môi, hiếm có khi mà lộ vẻ sầu lo: "Mãi đến tận mấy ngày trước, ta thu được tin tức từ Kinh thành, Bệ hạ bệnh nặng, để cho hai vị hoàng tử giám quốc."

"Hai vị?" Nhan Thanh nghe vậy thì cau mày: "Sao lại là hai người?"

"Điều này ta cũng không hiểu." Giang Hiểu Hàn ngồi sau thư án, cơ thể hơi nghiêng về trước: "Nhưng ta nghĩ chuyện Bệ hạ có bệnh nặng, hẳn phải có ẩn tình."

"Khi ta còn ở Côn Luân, cũng có nghe được tin tức về hai vị hoàng tử này." Nhan Thanh ngồi đối diện hắn, nhúng ngón tay vào trà, vẽ vài đường trên bàn: "Tam hoàng tử Ninh Tranh tuy là trưởng tử nhưng không được trọng dụng, cũng may là do Hoàng hậu sinh ra, chiếm được cái danh trưởng tử, Hộ bộ thượng thư lại là nhà ngoại của hắn, con gái của Thái thường tự Lễ viện lại được gả cho nhà ngoại của hắn." (*)

"Tứ hoàng tử Ninh Dục là con trai của Ôn quý phi, tuy có tài trị quốc nhưng làm người lại quá mức hung tàn. Nếu ta nhớ không lầm, con thứ hai của Hình bộ thượng thư là thư đồng của hắn." Nhan Thanh dừng một chút, vẽ một đường ngăn dài giữa hai phe, nghĩ một hồi lại nói thêm: "Tuy nói nhà ngoại của Ninh Dục chỉ có mỗi một mình Ôn Túy ở Bình Giang, nhưng Lễ bộ thị lang dường như lại là môn sinh mà lão thái gia đã qua đời của Ôn gia hài lòng nhất."

Giang Hiểu Hàn lộ ra ý cười tán dương, một Nhan Thanh không giấu đi hiểu biết của bản thân tựa như ngọc trong đá, ôn hòa mà chói mắt.

"Phải." Giang Hiểu Hàn cười nói: "Côn Luân quả thực là danh bất hư truyền, không bước chân khỏi cửa cũng biết chuyện thiên hạ."

"Quá khen." Nhan Thanh nhìn xuống vệt nước trên bàn: "Nhưng ngoài những quan hệ ở mặt ngoài này, có rất nhiều tin tức ta không biết rõ bằng chứng."

"Ngự sử đài." Giang Hiểu Hàn bỗng nói.

"Hả?"

"Ngự sử đài đại phu Phạm Vinh, ông ta là bạn tốt thời còn trẻ của Ôn Túy." Giang Hiểu Hàn nói. (**)

Nhan Thanh hiểu ra: "Nếu như vậy, Ninh Dục vẫn hơn một bậc." Y dừng một chút, nói tiếp: "Nhưng Hữu tướng Thư Xuyên năm nay đã hơn sáu mươi, làm người chính trực... Thậm chí còn có chút cổ hủ, như vậy hẳn sẽ đứng về phe bên kia."

"Cho nên, nói hai vị Điện hạ có thế lực ngang nhau ở Kinh thành cũng không sai. Dù Bệ hạ nghiêng về bên nào, dưới tình hình hiện nay, đều tương đương với việc định ra ứng cử viên cho vị trí Thái tử." Giang Hiểu Hàn nói: "Ta vốn tưởng lần này đến Lưỡng Giang tuần tra là vì tìm ra sai lầm của hai phe. Nhưng Bệ hạ bỗng nhiên đổ bệnh, ta cảm thấy không đơn giản như vậy."

"Từ xưa đến nay, tâm tư của bậc Đế vương luôn thâm trầm, ai có thể hiểu được." Nhan Thanh qua loa nói: "Nếu là ngươi, ngươi cảm thấy trong hai vị hoàng tử, ai có khả năng lên ngôi?"

Giang Hiểu Hàn cười cười, rút ra hai tờ giấy dưới đồ chặn giấy, đưa cho Nhan Thanh một tờ.

"Một mình ta nói thì không có gì thú vị, không bằng A Thanh đáp cùng ta."

Nhan Thanh cười nhạt, nhận giấy, lấy một cây bút từ giá bút của Giang Hiểu Hàn.

Một lát sau, hai tờ giấy được đặt cạnh nhau trên bàn.

___ Trời với ta như xa mà gần, ngay tại lòng người, người đâu hay. (***)

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng nở nụ cười.

***

Thành Bình Giang vừa đến giờ cấm đi lại ban đêm, phu canh nhấc cái đèn lồng giấy dầu cũ nát đi qua khu phố Đông, nhắm mắt ngáp một cái.

Hắn còn phải đi tuần hai con đường nữa, phố Đông không náo nhiệt bằng phố Tây, cũng không có tửu lâu sở quán mở cửa cả đêm, vừa đến giờ cấm đi lại, ngoài đường đã vắng tanh, trừ đèn lồng lúc sáng lúc tối trên tay hắn, ngay cả con chuột cũng hiếm thấy.

Phu canh hời hợt gõ canh, kéo dài âm hát. Nến trong đèn chỉ còn lại đế, ánh sáng cam chỉ có thể chiếu sáng hai bước gần hắn, phu canh nhìn quanh một vòng, thấy đầu phố vắng ngắt, lúc này mới lấy một quyển sổ trong túi, nghiêm túc viết: "Tất cả đều như thường."

Hắn cất lại sách, dập tắt đèn lồng, đẩy cửa nhà mình.

Gió đêm cuốn theo cánh hoa ngọc lan úa tàn, một bóng người quỷ mị lặng lẽ đi qua đầu phố, tiến vào một hẻm sâu.

Thân ảnh kia lóe lên trong màn đêm rồi biết mất, chốc lát sau, có mười mấy hắc y nhân che mặt xuất hiện, đuổi theo bóng người kia.

Thanh niên gập người, vòng qua vòng lại trong ngõ hẻm, trán thấm mồ hôi, trong không khí có mùi máu tanh nồng nặc.

Sau lưng hắn, áo đen đã sũng máu, sắc mặt thanh niên tái nhợt, bước chân lại không hề giảm tốc độ. Hắn như một cái đuôi cá linh hoạt trong đêm đen, nghe tiếng chân phía sau nhỏ dần mới chậm rãi dừng lại dưới một bờ tường cao trong ngõ.

Thanh niên trở tay chạm lên vết thương sau lưng, đau đến giật mình. Hắn đặt trường kiếm xuống đất, xé vạt áo thành dải vải để quấn lên người cầm máu.

Dưới ánh trăng đêm, thanh niên che nửa mặt, chỉ lộ ra viền cằm đẹp đẽ cùng đôi mắt không chút nhiệt độ, có thể nói là lạnh như băng.

Hắn chạm lên ngực áo, nơi đó có một gói đồ căng phồng. Xác nhận đồ vật vẫn còn đó, hắn mới nắm chặt băng vải, cầm kiếm đứng lên.

Hắn chưa thể dừng lại.

Truy binh còn đang theo phía sau, độ kiểm soát Bình Giang phủ của Ôn Túy nằm ngoài dự đoán của hắn, chỉ qua một canh giờ ngắn ngủi, hắn đã cắt đuôi hai nhóm truy binh.

Nhưng vẫn chưa kết thúc.

Thanh niên biết Ôn Túy sẽ không bỏ qua, nhưng bây giờ đang là giờ cấm đi lại, trước sáng sớm mai, ông ta nhất định sẽ ban lệnh kiểm tra ở cổng thành, trong thời gian ngắn, sợ rằng hắn không thể rời khỏi đây.

Phố Đông quá mức yên tĩnh, hộ vệ Ôn Túy phái đi cũng không thiếu cao thủ, tuy hắn có khinh công tốt, nhưng dù sao cũng bị thương, sớm muộn gì cũng sẽ bị người phát hiện. Hơn nữa, nếu còn không cầm máu, sợ rằng chưa tới sáng mai, hắn cũng đã trở thành một u hồn vô danh tại Bình Giang phủ rồi.

Thanh niên nghĩ, đè lên ngực, đưa ra quyết định. Hắn đặt trường kiếm lên lưng, vài bước đã nhảy lên đầu tường, chạy tới khu phố Tây.

Khi hắn rời đi, hai người áo đen thấy hắn đi về phía phố Tây cũng không đi theo, họ quay người, biến mất trong màn đêm.

___

Hal: (*) Chỗ quan chức này mình không rõ lắm. Nguyên văn: 太常寺礼院. Bạn nào biết thì bảo mình sửa nha.

(**) "Đại phu" ở đây là theo nghĩa chức quan to, không phải bác sĩ, thầy thuốc nhé.

(***) Nguyên văn là: 天人相去不相远, 只在人心人不知. Mình cũng không hiểu ý lắm hic ;(((( Chắc là kiểu đáp án ở trong lòng nhưng vẫn chưa thể tự biết? Hoặc là cùng không muốn nói ra? Huhu không hiểu ;((((

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi