HỔ PHÁCH CẦU VỒNG

Giữa ngân hàng với ngân hàng có quen biết theo lý mà nói là chuyện rất bình thường, nhưng về cơ bản thì rất nhiều người gặp nhau ở khu cao ốc cũng chỉ trao đổi số Wechat, trừ những đợt lễ lạt Tết nhất gửi một tin nhắn chúc mừng chung thì chủ yếu đều là xác sôngs trên Khoảnh khắc.

Quan hệ giữa Trịnh Dư An và Hạ Nhất Dương cũng kiểu vậy, chỉ là bọn họ có khác một chút.

Bài đăng trên Khoảnh khắc của Trịnh Dư An nếu nói theo cách của Zhihu thì chính rất có phong cách Insta. Ngoại trừ việc không có canh gà thì phần lớn bài đăng đều là ảnh chụp: đi du lịch, mua hoa, chọn đồ gia dụng, cún con mèo con gặp bên đường. Không rõ vì sao nhưng Hạ Nhất Dương rất thích phong cách này. Bọn họ tuy không nói chuyện nhưng mỗi trạng thái của Trịnh Dư An đều được Hạ Nhất Dương thả like, thi thoảng thậm chí còn bình luận.

(Canh gà: Chicken soup for the soul, ý chỉ mấy bài viết về triết lý sống)

Thế nên có qua có lại, bài đăng trên Khoảnh khắc của Hạ Nhất Dương, Trịnh Dư An cũng sẽ vô cùng tích cực thả like đáp trả.

Tình bạn “thả like” này có thể so với tình tri kỷ. Hai người có rất nhiều điều không biết về nhau nhưng lại có một sự tán thưởng và ăn ý mơ hồ.

Trịnh Dư An không ngờ Thẩm Lạc sẽ đột nhiên nhắc tới Hạ Nhất Dương. Anh đắn đo một lúc mới trả lời: “Tôi với Hạ Tổng từng có cơ hội quen biết, nói chuyện qua Wechat.”

Thẩm Lạc nhìn anh chằm chằm mấy giây, như thể đang tính toán mức độ đáng tin của lời anh nói, một lúc sau mới gật đầu, đáp một câu lửng lở “Vậy sao.”

Trong lòng Trịnh Dư An có chút mờ mịt, chẳng qua người ta dù sao cũng là lãnh đạo nên anh không thể hiện gì ngoài mặt, vẫn như cũ mỉm cười tiếp chuyện.

Đội ngũ Thẩm Lạc dẫn theo rất trẻ. Bản thân hắn tuy đã vào tầm tứ tuần nhưng nếu chỉ nhìn từ ngoài vào sẽ không thể nhận ra được. Cả một buổi chiều, bên ngân hàng phụ trách mang tài liệu tới, Trịnh Dư An ra ra vào vào phòng họp mấy chuyến, mỗi lần Thẩm Lạc đều nhìn anh một chốc, sau đó lại cười cười không rõ ý.

Trịnh Dư An bị nụ cười của lãnh đạo làm cho da đầu ngứa ngáy, Thẩm Lạc lại chẳng hề thấy có gì không ổn. Buổi trưa hắn dùng cơm xong, lúc đang lướt vòng bạn bè thì thấy tin nhắn Wechat Hạ Nhất Dương gửi tới.

“Anh gặp Tiểu Trịnh Tổng chưa?” Thái độ của đối phương tương đối tích cực. Bọn họ chung sống lâu như vậy rồi, theo quan sát của Thẩm Lạc, phản ứng này thường xuất hiện khi Hạ Nhất Dương theo đuổi thần tượng.

“Gặp rồi.” Hắn đáp, “Em cả ngày không có chuyện gì làm, cứ đi thả like cho trang Khoảnh khắc của người ta?”

Hạ Nhất Dương: “Em sao lại không có chuyện gì làm, trang Khoảnh khắc của người ta đẹp mà.” Anh gửi qua sticker “không vui”, rồi lại tiếp tục nhắn, “Anh thêm bạn tốt với cậu ấy đi. Trang Khoảnh khắc của Tiểu Trịnh Tổng ngập tràn hơi thở nghệ thuật!”

Thẩm Lạc phải một lúc mới trả lời anh: “Nói không chừng là người ta có cô bạn gái mê nghệ thuật.”

Hạ Nhất Dương giục: “Anh thêm bạn trước đi, thêm trước đi!”

Thẩm Lạc thở dài, vừa đúng lúc Trịnh Dư An bê hồ sơ mới vào. Hắn nhìn người kia một cái, hơi húng hắng rồi lớn tiếng gọi: “Trịnh Tổng.”

Trịnh Dư An: “?”

Thẩm Lạc giữ nguyên nét cười bên môi: “Có tiện trao đổi số Wechat không?”

Lúc từ phòng họp đi ra, Trịnh Dư An cầm điện thoại còn hơi đơ đơ. Anh vừa kết bạn Wechat với Thẩm Lạc, Tần Hán Quan đã biết. Tần cẩu cho rằng điều này là bằng chứng cao nhất cho sức hấp dẫn của Viên Viên, thậm chí còn nghiêm túc nhắc nên tính khả năng của mấy chuyện đi cửa sau như “giao dịch thể xác”, xem xem có bớt bị trừ được điểm nào không.

“…….” Tới giờ Trịnh Dư An vẫn không thể nào hiểu nổi sao Tần Hán Quan có thể vừa gay vừa thẳng đến vậy.

Tần Hán Quan: “Dù sao quan hệ giữa cậu với Yến Thư Vọng không phải cũng rất tốt sao? Hầu hạ một người với hầu hạ hai người có gì khác đâu.”

Trịnh Dư An dở khóc dở cười: “Ai bảo là tôi hầu hạ Yến Thư Vọng?”

Tần Hán Quan hỏi ngược lại: “Nhẽ nào là cậu ta hầu hạ cậu?”

Trịnh Dư An không biết nói sao. Anh cũng không rõ giữa hai người họ rốt cục là ai hầu hạ ai, nếu cố muốn phân ra thì về mặt sinh hoạt hàng ngày anh chăm sóc người ta nhiều hơn một chút nhưng lúc trên giường khẳng định là Yến Thư Vọng bỏ công nhiều.

Chuyện Ủy ban Giám sát tới thanh tra, Yến Thư Vọng cũng biết. Lúc trưa rảnh Trịnh Dư An nhắn tin Wechat với hắn, nhắc tới Thẩm Lạc, người kia còn cố ý hỏi: “Đầu hói bụng bia?”

Trịnh Dư An xấu hổ gửi sticker “Ha ha”

Yến Thư Vọng trả lời rất nhanh: “Bộ dạng được?”

Trịnh Dư An đáp lại cực kỳ chính đáng: “Bộ dạng được thì cũng là đàn ông.”

Yến Thư Vọng qua một lúc mới trả lời với năm chữ đầy ngụ ý: “Anh cũng là đàn ông.”

“Anh không giống.” Trịnh Dư An đến cuối bảo, “Anh là Yến Thư Vọng.”

Yến Thư Vọng lúc này không trả lời qua nữa, tới lúc gần tan làm điện thoại Trịnh Dư An mới có thông báo tin nhắn mới.

“Em cũng không giống.” Yến Thư Vọng bảo, “Em là Viên Viên.”

Rõ ràng không phải nói mấy lời đường mật nhưng mười ngón tay đang cầm điện thoại của Trịnh Dư An đã quắp lại vì sến súa rồi.

Anh che miệng hít thở sâu nửa ngày mới có thể nhắn tin hỏi một câu: “Tan làm chưa?”

Yến Thư Vọng bảo, anh tới đón em.

Trịnh Dư An trả lời, được.

Lúc anh xuống tầng thì có đi qua phòng họp, mấy người Thẩm Lạc vẫn đang sắp xếp tài liệu, thấy anh thì chào một tiếng.

“Mai lại tiếp tục thôi.” Trịnh Dư An khách sáo hỏi, “Chủ nhiệm Thẩm dùng bữa ở đâu vậy?”

Thẩm Lạc lại nhìn anh một lúc rồi mới từ tốn đáp: “Tôi có hẹn với bạn.”

Trịnh Dư An chớp chớp mắt, cười bảo: “Khéo thật, tôi cũng hẹn bạn.”

Thẩm Lạc gật đầu. Hắn lấy điện thoại ra, hình như đang trả lời tin nhắn, lúc đứng chờ thang máy thì chợt hỏi Trịnh Dư An bên cạnh: “Trịnh Tổng thìch đi xem triển lãm nghệ thuật sao?”

Trịnh Dư An ngẩn người một lúc rồi mới đáp: “Cũng bình thường, bạn tôi thích hơn.”

Thẩm Lạc “ồ” một, tiếp tục cúi đầu nhắn tin. Thang máy kêu “ting” rồi mở cửa, Trịnh Dư An giữ một bên, nghiêng người nhường Thẩm Lạc vào trước.

“Tôi xem trang Khoảnh khắc của Trịnh Tổng, tuần trước có tới triển lãm tranh thêu của Diêu đại sư.” Thẩm Lạc chậm rãi nói.

Cuối tuần trước đúng là Trịnh Dư An có cùng Yến Thư Vọng đi xem triển lãm tranh thêu Tô Châu của bậc thầy Diêu Kiến Bình. Ngoài sảnh lớn hôm đó có một bức tranh ba chú mèo được thêu rất sinh động, Yến Thư Vọng cực kỳ thích, thậm chí còn hỏi thăm giá cả với người phụ trách bên phòng làm việc của đối phương. Lúc Trịnh Dư An nghe tới giá, trong đầu ngoài từ “trâu bò” thì chẳng có từ nào để hình dung.

Hôm đó anh chọn góc ổn ổn, chụp mấy tấm tranh thêu Tô Châu đăng lên trang Khoảnh khắc. Chỉ một giây sau Hạ Nhất Dương đã thả like, còn bình luận ở phía dưới hỏi đang ở chỗ nào. Trịnh Dư An báo địa chỉ nhưng cũng không rõ Hạ Nhất Dương có đi xem không.

Thẩm Lạc nói tới đây thì Trịnh Dư An cuối cùng cũng nhận ra được điều gì đó. Người này hình như rất thân thiết với Hạ Nhất Dương, nếu kết bạn chung thì có thể thấy bài like với bình luận của nhau.

Anh cảm thấy thực không tưởng tượng nổi, hỏi thử: “Anh đi ăn tối cùng Hạ Tổng sao?”

Thẩm Lạc quay đầu qua, hai người họ im lặng đứng trong thang máy lặng lẽ nhìn nhau mấy giây. Chợt “ting” một tiếng, tới sảnh rồi, cửa thang máy mở ra, bên ngoài có hai người đang đứng.

Yến Thư Vọng lúc này đang cột tóc đuôi ngựa cao, để lộ phần trán sáng bóng. Hắn có thói quen tỉa mày cố định mỗi tuần nên đường chân mày được duy trì ở tình trạng đẹp đẽ hoàn hảo. Hôm nay lúc ra ngoài hắn chọn một bộ áo sơ-mi với quần dài màu pastel, gấu quần được xắn lên mấy nấc, để lộ phần mắt cá chân cùng đôi giày đế cói tiệp màu phía dưới.

Như mang bản năng của loài mèo, cửa thang máy vừa mở, ánh mắt Yến Thư Vọng đã phóng thẳng về phía Thẩm Lạc đứng bên cạnh Trịnh Dư An. Hai người đàn ông đều rất cao. Dáng đứng của Yến Thư Vọng vốn có chút biếng nhác nhưng giây phút này trong vô thức trở nên thẳng tắp.

Ánh mắt Thẩm Lạc giao nhau với hắn rồi nhìn qua Hạ Nhất Dương đang đứng bên cạnh.

Đây là lần đầu Trịnh Dư An gặp người “bạn tốt thả like” ngoài đời thật. Anh hỏi thử: “Hạ Tổng?”

Hạ Nhất Dương cong khóe mắt, mỉm cười: “Tiểu Trịnh Tổng, ngưỡng mộ đã lâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi