HOA SƠN TIÊN MÔN

Đâm trúng vào tim đương nhiên sẽ không chết, nhưng nếu chỗ đó bị đâm trúng, hàng ngàn tiểu thế giới sẽ bị hao tổn, một khi tỷ lệ hao tổn đạt tới mười thành thì chính là hoàn toàn chết đi, cho dù là ai cũng không ngoại lệ.

Hiện tại cho dù là hai người Lục Nguyên cùng Hồng Mông văn mình chi chủ đang chiến đấu, hay những người đang đứng ngoài cuộc, ai cũng đều có thể nhận ra, Hồng Mông văn mình chi chủ đã thua, hơn nữa là hoàn toàn, chân chính thua cuộc!

Này!

ở vĩnh hằng lãnh thổ từ trước tới giờ chưa từng có chuyện một người có pháp lực nhỏ hơn lại có thể thắng được người mạnh hơn. Nhưng hiện tại, điều này rõ ràng đã xuất hiện.

Lục Nguyên rõ ràng là đã làm được chuyện mà năm xưa ngay cả Tổ Long cũng không thể làm được, thật đúng là thiên tài vĩnh hằng như hắn đã vượt xa thiên tài Tổ Long kia.

Thật ra thì những người này đã nghĩ sai rồi, chẳng qua là Lục Nguyên là thiên tài về học tập chiêu thức, mà Tổ Long thì lại là thiên tài về sáng tạo chiêu thức, nói về khả năng thiên phú thì hai người đúng là khó phân cao thấp.

Lục Nguyên kiếm quang không ngừng chớp động, kiếm quang đánh thẳng, muốn đoạt lấy tính mạng của Hồng Mông văn mình chi chủ:

- ồ! Hồng Mông văn mình chi chủ, xem ra tính mạng của ngươi ta phải nhận rồi.

Hồng Mông văn mình chi chủ đã nổi sát tâm với mình, mình cũng không còn cách nào ngoài lấy đi tính mạng của hắn.

Hồng Mông văn mình chi chủ rõ ràng là đã rơi vào hạ phong, lại không có bất kỳ tính toán nào, dường như hắn hoàn toàn đang không phải rơi vào hiểm cảnh, vô cùng tiên thái cười:

- Ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi giết được ta. Xem ra ngươi đúng là không biết chút gì về vĩnh hằng tinh vực lãnh thổ cả. trong vĩnh hằng lãnh thổ, mỗi một văn mình chi chủ cũng đều sẽ luyện một đại chiêu cuối cùng bảo vệ tính mạng. những đại chiêu này căn bản chia làm ba loại: một là tốc độ cuối cùng, không kẻ nào có thể địch được tốc độ đó. Cuối cùng tốc độ này chỉ có thể dùng một lần ở thời điểm mấu chốt, bình thường cũng không thể dùng được. một khi đã dùng loại tốc độ cuối cùng này thì không kẻ nào có thể sánh được về tốc độ.

Hắn lại nói tiếp:

- Loại thứ hai chính là tự bạo, tự bạo này có uy lực cực lớn, làm cho người công kích cũng sợ bị thiệt hại. Võng chi văn mình chi chủ đúng là có loại tự bạo này, cho nên châm chi văn mình chi chủ cũng không đuổi cùng giết tận hắn, bởi vì bản thân châm chi văn mình chi chủ cũng không dám chắc sẽ đánh lại được loại đại chiêu tự bạo bảo vệ tính mạng này.

- Còn loại thứ ba, chính là phòng ngự cuối cùng đại chiêu. Dĩ nhiên, bất luận là cuối cùng tốc độ, hay là cuối cùng tự bạo hay là cuối cùng phòng ngự cùng không thể dùng được quá nhiều lần. một người khi còn sống chỉ có thể dùng được nhiều nhất là năm lần. dĩ nhiên năm lần ta mới dùng một lần, hiện tại sẽ dùng tới lần thứ hai.

Hồng Mông văn mình chi chủ giương lên một quyển sách, đây chính là cuốn khai bản thương hoàng chi cực đích thư. Trên sách đó có phiếm Hồng Mông hơi thở, tựa hồ như cuốn sách từ hồi khai thiên tích địa cho tới nay.

Thật ra thì cuốn Hồng Mông chi thư này, thật đúng là cuốn sách đệ nhất từ sáu kỷ nguyên trước khi thiên lập địa, rơi vào tay Hồng Mông văn mình chi chủ. cuốn này chính là tiên thiên linh bảo. sau đó Hồng Mông văn mình chi chủ phản phục tế luyện, lại được Hồng Quân trợ giúp tế luyện, cuối cùng mượn lực lượng của vĩnh hằng chi môn thành công tuyệt chiêu cuối cùng phòng vệ tính mạng này của hắn. chỉ tiếc là lại bị hạn chế, chỉ có thể dùng năm lần.

Chính là bởi vì có Hồng Mông chi thư này, hắn mới tràn đầy tự tin giết chết Lục Nguyên như vật. hơi thở của sáu kỷ nguyên Hồng Mông trước kia, bao phủ toàn bộ thân thể hắn.

Tây cùng yểu minh chi đảng, đông khai hồng mông chi tiên.

Hồng Mông văn mình chi chủ ngồi trong quyển Hồng Mông chi thư:

- Lục Nguyên, ngươi hiện tại có thể gây khó dễ cho ta?

Hắn hiện tại đang khiêu khích Lục Nguyên. Thật ra hắn còn có một sát chiêu. Sát chiêu này phải dùng ở lúc đối thủ khinh thường, cho nên hắn muốn làm cho Lục Nguyên sơ suất, sau dó sẽ hoàn toàn chém giết Lục Nguyên. Hắn đương nhiên là không cam lòng bị thất bại.

Lục Nguyên không hề vội vàng, kiếm quang trong tay không ngừng đánh về phía Hồng Mông chi thư, kết quả lại phát hiện tầng khí lưu bên ngoài của Hồng Mông chi thư lại hoàn toàn không hề nhúc nhích dù là một chút.

Lục Nguyên lại chuyển tay dùng kiếm linh, xuyên tâm! Kiếm linh, xuyên tâm nhất kiếm của Lục Nguyên đánh vào tuyến phòng ngự hình mai rùa này lại cũng không hề có bất kỳ phản ứng nào. Không hề có tác dụng

Ồ!

Chuyện gì xảy ra!

Vô dụng!

Hồng Mông chi thư này đúng là vô cùng cổ quái mà. Trong lòng Lục Nguyên thầm nghĩ cũng đánh ra chiêu “ phá”, tấn công về phía Hồng Mông chi thư.

Chiêu “phá” này là chiêu thức có lực sát thương cao nhất của Kiếm cổ văn minh, “phá” vừa xuất hiện, nhất thời Hồng Mông chi thư có chút xao động.

- "Phá! "

Võng chi văn minh chi chủ mặt sắc cổ quái.

- Lại là “phá”!

Nhất chi văn mình chi chủ cũng không khỏi hô lê

n.

- Cư nhiên là “ phá” kiếm cổ văn minh đương đông uy chấn thiên địa!

Vô cực văn mình chi chủ hộ. năm đó chiêu này của kiếm cổ văn minh thật đúng là uy chấn thiên địa, đặc biệt là trong tay Kiếm cổ văn mình chi chủ, không có gì không phá. Trong tay những người khác mặc dù kém hơn một chút, nhưng cũng là tương đối kinh khủng.

Lại là phá!

Lục Nguyên cư nhiên lại biết “phá”!

Nhưng mà nghĩ lại, Lục Nguyên biết “phá” cũng là bình thường.

Lục nguyên tại sao lại không biết phá!

Phá là kiếm cổ văn minh năm đó tuyệt học, kiếm cổ văn minh mặc dù đã biến mất, nhưng là lại để lại không ít di tích. Mà Lục Nguyên hiện tại là người mạnh nhất kiếm, hắn biết “Phá” cũng là bình thường, hắn học được “phá” là vô cùng bình thường.

Hồng Mông văn mình chi chủ không khỏi biến sắc, hắn ở trong Hồng Mông chi thư rách nát này có cảm giác bị lung lay, nhưng là nhìn đến Lục Nguyên không ngừng đánh ra chiêu “phá” mà Hồng Mông chi thư cũng không hề bị hủy, hắn lập tức yên lòng. Bỏi vi mặc dù là có lung lay, nhưng cuối cùng chính là không bị hỏng

Xem ra “phá” chưa hòa chỉnh là không thể đánh thắng được Hồng Mông chi thư. Thứ đã tốn biết bao nhiêu tâm huyết làm sao lại có thể chỉ là một đồ chơi đơn giản thế.

- Lục Nguyên, vô dụng, ngươi không thể giết được ta, ngươi cũng chỉ là bản lãnh tới đây thôi.

Hồng Mông văn mình chi chủ tuy ngoài miệng đang ra oai, nhưng hẳn lại muốn Lục Nguyên tiếp tục đâm tới, như vậy Lục Nguyên mới có thể lộ ra sơ hở, hắn mới có thể dùng ra sát chiêu đó.

Lúc này đây Lục Nguyên đã thấy bực bội. bản thân mình rõ ràng là đã đang chiếm được thế thượng phong, lại luôn không giết được hắn. cảm giác này thật sự là vô cùng khó chịu. thật ra là cảm giác như vậy thì với người ở vĩnh hằng tinh vực lãnh thổ cũng đã quen rồi, muốn giết được một văn mình chi chủ vốn là không dễ dàng.

Nhưng người khác quen cũng chỉ là người khác quen, Lục Nguyên vốn cũng là người rất có cá tính, không quen chính là không quen.

Muốn giết Hồng Mông văn mình chi chủ chính là muốn giết hắn, không lấy cơ quá nhiều, chính là muốn giết.

Nhưng là kiếm pháp “phá” được xưng là phá tấn hết thảy trong thiên địa cũng không phá được phòng bị của đổi phương? Phải làm sao đây? Đương nhiên, kiếm pháp “phá” này Lục Nguyên chưa luyện thành. Hắn đột nhiên nghĩ lại, kiếm pháp kiếm linh, xuyên tâm nhất kiếm này của mình là kiếm pháp thích hợp dùng trong trường hợp này. Mà “phá” cũng là kiếm pháp thích hợp dùng trong tình huống này. Như vậy, nếu như đem hai thứ kết hợp lại thì sao?

Năng lực sáng tạo công pháp của Lục Nguyên đương nhiên là không bằng Tổ Long, nhưng như vậy cũng coi hư là tạm được rồi, đặc biệt là về những mặt có liên quan tới kiếm pháp.

Trong lòng thầm nhẩm, trong chốc lát liền có cấu thức đại khái, tiện tay vũ động mấy cái liền tìm được cảm giác.

Dĩ nhiên, mấy cái khua tay tùy ý này trong mắt Hồng Mông văn mình chi chủ cũng thật là tức cười, căn bản là cũng không có cách nào phá được Hồng mông chi thư của hắn.

Hồng Mông văn mình chi chủ tiếp tục khiêu khích Lục Nguyên:

- Ngươi lại công kích theo kiểu như vậy ư? Thật là buồn cười!

- Buồn cười không? Như vậy ngươi chết đi!

Lục Nguyên chuẩn bị xong hết thảy, sau đó tổ hợp “phá” cùng với kiếm linh xuyên tâm nhất kiếm hợp ở chung một chỗ.

Một kiếm đâm ra!

Người kiếm hợp nhất, tinh, khí, thần hoàn toàn tụ hợp lại cùng một chỗ.

Một kiếm này, phong mang tất lộ!

Một kiếm này, hủy diệt hết thảy!

Một kiếm này, đâm rách vạn vật!

Một kiếm này, không thể ngăn trở!

Một kiếm này, xuyên thủng thiên địa!

Một kiếm này, tên là linh chi phá!

Kiến thức của mỗi Văn Minh chi chủ đều rất rộng rãi, dù sao cũng đã sống rất lâu.

Tu đến được tu vi cao thâm như thế, kiến thức không cao thâm cũng không được, nhưng chưa từng thấy sự lợi hại như thế.

Một kiếm. Không đúng, có người đã từng nhìn thấy một kiếm sắc bén như thế, thậm chí còn sắc hơn hiếm này, Phật Nguyên Văn Minh Chi Chủ Nam.

Nam nói:

- Phá. Đây mới thực là phá!

- Không đúng, so với phá của Kiếm Cổ Văn Minh đứng đầu cũng còn hơi chênh lệch, nhưng cũng rất gần rồi, ít nhất cũng tới mức chạm đến Kiếm Cổ Văn Minh.

Năm phần công lực Chủ phá. Không tệ, có thể có năm phần công lực chủ phá của Kiếm Cổ Văn Minh chi chủ cũng là rất giỏi rồi.

Chuyện như thế này, bốn vị Văn Minh chi chủ đều chưa từng thấy qua, Hồng Mông Văn Minh chi chủ chưa từng thấy được kiếm này.

Sắc mặt Hồng Mông Văn Minh chi chủ đầy sợ hãi.

Phá!

Kiếm quang sắc bén lấy thế không gì ngăn cản nổi đánh thẳng vào Hồng Mông Chi Thư, đâm vào Hồng Mông Văn.

Thể nội của Minh Chủ.

Hồng Mông Văn Minh chi chủ không thể tin nổi nhìn xuống kiếm:

- Sao… làm sao hắn có thể!

Làm sao y có thể tin được Lục Nguyên có thể đâm ra nổi một kiếm sắc bén như thế, thậm chí ngay cả phòng ngự bảo vệ tính mạng cuối cùng của y cũng bị đâm xuyên qua!

Hồng Mông Văn Minh chi chủ lập tức kịp phản ứng, y cuống lên, y trốn, y nhảy.

Nhưng, bất luận y nhanh đến thế nào, bất luận y trốn đến thế nào, bất luận y nhảy như thế nào, kiếm quang của Lục Nguyên cũng vẫn chăm chăm đuổi theo, một đường đuổi theo. Hiện tại Lục Nguyên chính là Như Lai Phật Tổ, mà Hồng Mông Văn Minh Chi Chủ lại đang chắp cánh sáp bay lên.

Trốn! Kiếm quang lại lần nữa đâm trúng thân thể của Hồng Mông Văn Minh chi chủ, một kích đó đâm trúng tim.

Hồng Mông Văn Minh chi chủ phụt ra một ngụm máu, y cảm nhận được sinh mệnh lực đã rất nhanh chảy ra khỏi thân thể mình.

Làm sao đây?

Mình phải chết như vậy sao? Hồng Mông Văn Minh chi chủ sao có thể cam tâm tử vong, y đã tu hành bao nhiêu năm tháng.

Lại cần biết bao nhiêu cơ duyên, được biết bao nhiêu chiếu cố mới tu được đến Văn Minh chi chủ hiện tại, y là Tiên Cổ Văn Minh, nhân vạt thứ ba, chấp chưởng chư thiên đại quyền, nhưng bây giờ lại phải chết như vậy, làm sao cam tâm.

Chẳng qua là, tính mạng vẫn đang rời đi rời đi từng chút như khói.

Hồng Mông Văn Minh chi chủ lúc này lại càng nhận ra được ý nghĩa của Vĩnh Hằng.

Chỉ có vĩnh hằng, mới có thể trường tồn.

Chỉ là, rốt cuộc, vĩnh hằng ở đâu.

- Ta không cam lòng!

Dồn sinh lực còn lại rống lên một tiếng, Hồng Mông Văn Minh chi chủ ầm ầm ngã xuống đất chết.

Mạng vong.

Cuối cùng cũng chết! Lục Nguyên thở gấp một hơi, đây là Văn Minh chi chủ đầu tiên mà mình đánh chết, hơn nữa còn là Văn Minh chi chủ tầng kỷ nguyên pháp lực thứ mười ba đó, trong trận chiến này, mình phải dùng hết thủ đoạn, pháp lực của tầng kỷ nguyên thứ mười hai vừa tu thành, Vĩnh Hằng chi lực, chiêu thức cực hạn, vân vân, mới có thể giải quyết được nhân vận như thế.

Không dễ dàng!

Dĩ nhiên, đánh chết nhân vật như thế cũng không thiếu chỗ tốt, dù sao mỗi Văn Minh chi chủ cũng đều là thân thể bất phàm, một chưởng pháp lực của Lục Nguyên vung lên đã thu lại hết chỗ tốt của Hồng Mông Văn Minh chi chủ.

Thiên Giai linh mạch của Hồng Mông Văn Minh chi chủ chính là một một thiên điều cự, quả nhiên, đạt tới tầng thứ nhất của Văn Minh chi chủ, cũng là nhờ thiên giai linh thiên điều cự.

Đây là thần vật cấp cao đó, đối với Lục Nguyên đương nhiên đây là một thần vật cấp cao, đáng tiếc là một thứ thần vật cấp cao này không thể giúp cho Lục Nguyên tăng pháp lực lên đến tầng kỷ nguyên thứ mười ba, vẫn là thiếu một chút.

Ngoài ra, còn có thập đại kỳ công Tiên Cổ Văn Minh.

Không phải đã nói sao, Tiên Cổ Văn Minh tổng cộng có thập đại kỳ công, mà Vân Vô Tung chỉ có thể xếp thứ mười một.

Thập đại kỳ công này mỗi cái đều có chức năng đặc biệt, tương đối hữu dụng.

Văn Minh phó chủ bình thường không có, nhưng Hồng Mông Văn Minh chi chủ là nhân vật thứ ba của Tiên Cổ, thập đại kỳ công trong tay, Lục Nguyên tiện tay lật ra một cái, thật ra cũng không có bao nhiêu hữu dụng đối với mình, Tiên Cổ Văn Minh.

Đối ứng với Thập đại kỳ công chính là cấp bậc Văn Minh phó chủ.

Hết!

Lục Nguyên vốn cho là còn có nhiều chiến lợi phẩm tốt hơn, kết quả chỉ phát hiện có vật, thật nhanh quá!

Lục Nguyên nhìn ba vị Văn Minh chi chủ còn lại chưa chết:

- Năm người thắng ba, đoạt được nhất phẩm ngộ đạo, mà hiện nay đã thắng Hồng Mông Văn Minh chi chủ đứng đầu, vậy tức là bốn trận đầu phe ta thắng hai.

Đồng ý, có thể đánh trận thứ năm. Trần thứ năm ai tới làm đối thủ của ta? Ai tới làm đối thủ của Lục Nguyên! Đây chính là một vấn đề.

Nếu như pháp lực của Lục Nguyên không đủ, chỉ có tầng kỷ nguyên mười, Vô Cực Văn Minh chi chủ cũng rất muốn ra ngoài.

Nếu như Lục Nguyên không dùng được một chiêu phá chi kiếm đó, Phật Nguyên Văn Minh chi chủ cũng rất vui lòng đứng ra. Phật Nguyên Văn Minh chi chủ nổi danh về phòng ngự, kể cả Lục Nguyên có thể thắng được Hồng Mông Văn Minh chi chủ, Phật Nguyên Văn Minh chi chủ cũng vẫn dám đứng ra, nhưng một chiêu phá kia của hắn, Phật Nguyên Văn Minh chi chủ không có cái gan đó.

Huống chi, Lục Nguyên còn có một trăm bốn mươi mốt loại chiêu thức cực hạn, chỉ nghĩ vậy thôi cũng thấy khủng bố.

Cho nên hai vị Vô Cực cùng Phật Nguyên Văn Minh chi chủ cũng trầm mặc

Lục Nguyên đeo kiếm lên vai:

- Vị nào muốn tới đấu?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi