HOA SƠN TIÊN MÔN

Tuy không biết vẽ tranh, nhưng có thể xem qua tranh.

Lục Nguyên nhìn sang, chỉ thấy bên trong vẽ một cảnh núi. Bên cạnh mỏm đá là một cây cổ thụ sinh trưởng. Dòng suối màu ngọc bích, bên khe suối là bụi cỏ dại. Một người đang đứng ngắm nhìn phong cảnh, còn một người thì đang thả câu. Hai mắt chuyên chú nhìn vào mặt nước. Toàn bộ bức tranh khí thế hùng tráng mà ý cảnh thì u tĩnh.

Lại xem hàng chữ trên đó viết "Bích khê thùy điếu đồ" cùng với con dấu khắc trên đó.

- Hãy vẽ lại bức họa này.

Chu Thanh Huyền thản nhiên nói.

Kiếm pháp được chia làm hai phần. Một phần là những động tác cơ bản như đâm, ngăn cản, đoạn,…Một phần là kiếm ý. Lục Nguyên hiện tại dùng phương pháp quên chiêu mà nhớ chiêu đã khiến cho hắn căn cơ về kiếm thế ngày càng sâu. Mà bây giờ, làm như vậy là để cho Lục Nguyên đối với kiếm ý hiểu rõ càng sâu hơn một tầng.

Thuận tiện, còn có một nguyên nhân quan trọng chính là để cho Lục Nguyên thả lỏng một chút, để đầu óc nghỉ ngơi chuẩn bị tiếp nhận Vạn Kiếm Luân Hồi.

Vạn Kiếm Luân Hồi hẳn độ khó của nó cao đến kinh người.

Chu Thanh Huyền sau khi nói xong thì liền chắp tay đứng một bên quan sát.

Ông ta bây giờ muốn xem vãn bối của mình có thể phát triển đến mức nào.

Ông ta tuyệt đối không phải là trợ giúp cho Hoa Sơn. Bản thân ông ta đối với Hoa Sơn sớm đã không còn bất cứ một tia tình cảm nào. Ân oán đã triệt tiêu hết thảy. Ông ta đã nợ sư huynh một ân tình. Bây giờ chỉ là trả lại mà thôi. Chu Thanh Huyền nghĩ như thế.

Lục Nguyên bắt đầu vẽ lại bức tranh Bích Khê Thùy Điếu này. Vừa rồi viết chữ đã đẹp hơn một chút, nhưng khi vẽ lại bức tranh này, hắn thấy mình thê thảm vô cùng. Bức tranh đẹp như vậy, như thế nào lại bị mình vẽ ra thành bộ dạng như vậy. Lục Nguyên khi vẽ, phát hiện không đúng thì liền xem xét lại, thấy cây cổ thụ bị mình vẽ thành màu đen. Còn suối nước thì bị mình vẽ thành khe nước. Hai người trong tranh thì chẳng giống người. Khó xem đến cực điểm, chẳng có bất luận một u tĩnh nào.

Thật sự là thảm hại. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Không còn cách nào, vẽ lại một lần nữa thôi.

Lục Nguyên lập tức bắt đầu một lần nữa suy nghĩ lại như thế nào để vẽ bức họa này. Đúng rồi, vừa rồi, khi mình viết chữ, căn bản chẳng thèm để ý, mà vừa rồi vẽ tranh thì lại là cố tình để ý.

Một cái không thèm để ý, một cái là tận lực. Kết quả tất nhiên là khác nhau.

Hơn nữa, cái gọi là vẽ tranh, thì nên đem cái lĩnh ngộ kiếm ý của mình phát huy ra. Lục Nguyên trong lòng đã định ra tư tưởng.

Hắn đem bức họa của mình xé bỏ. Lại một lần nữa bắt đầu cái khác. Khi vẽ nước, hắn đã lĩnh ngộ Thủy kiếm ý là bộ dạng như thế nào. Suối nước dưới ngòi bút của Lục Nguyên có thêm vài phần sinh khí, so với con suối trong bức tranh cũng không có sai biệt bao nhiêu.

Đến khi vẽ cây cổ thụ, hắn lại nhớ đến lĩnh ngộ về Mộc chi kiếm ý, cho nên khi vẽ cây cổ thụ độ khó cũng không lớn. Hắn hoàn toàn đắm chìm trong kiếm ý, bắt đầu vẽ cây cổ thụ.

Bức họa hiện tại đã hoàn thành được một nửa. Nước đã có, cổ thụ đã có, cỏ dại đã có. Nhưng phiền toái nhất là mỏm đá trên vách núi. Chính mình đã có Thổ kiếm ý, nhưng lại không có lĩnh ngộ được Thạch chi kiếm ý. Còn có người nữa. Người mình vẽ không được tốt lắm. Được rồi, không cần miễn cưỡng chính mình. Có thể hoạch định được cấp độ nào thì vẽ cấp độ đó.

Trải qua một thời gian ngắn, bức họa này rốt cuộc cũng đã vẽ xong. Lục Nguyên nhìn qua bức tranh, thấy suối nước, cây cổ thụ mình vẽ so với bức tranh không thua kém bao nhiêu. Nhưng ở những cái khác như người, mỏm đá, vách núi thì kém quá xa.

Chu Thanh Huyền nhẹ nhàng gật đầu:

- Tạm được!

Kế tiếp, Chu Thanh Huyền lại ném ra một bức cổ họa khác. Đây là bức "Yên Ba Hạnh Lịch Đồ". Trong toàn bộ bức tranh là núi cao trùng điệp, dòng nước uốn quanh, cây cối vắng lặng. Cảnh đẹp và tĩnh mịch. Một đạo quán, một con thuyền trôi lững lờ, một lão già ngồi xem sách, khoan thai tự đắc.

Lục Nguyên bắt đầu vẽ lại. Nước, sương mù, cây cối đều vẽ rất tốt, nhưng lão nhân thì vẽ không tốt, núi cao cũng vẽ không tốt. Lục Nguyên dù sao cũng chỉ nhờ vào khả năng lãnh ngộ kiếm ý của mình mà vẽ. Vẽ không tốt cũng không bắt buộc.

Kế tiếp, Lục Nguyên còn vẽ lại một loạt danh họa, ví dụ như "Khê tiên quán đồ", "Tuyết cảnh sơn thủy đồ", " Đối nguyệt đồ quyển", "Tàng phong đồ", Hỏa thiêu cung A Phòng"….Sau khi vẽ lại những bức họa này, Lục Nguyên cũng có cảm giác mình đối với lĩnh ngộ kiếm ý đã tiến nhập vào một cảnh giới khác.

Trong lúc này, đầu óc của hắn hoàn toàn thư giãn, đối với kiếm ý lĩnh ngộ càng mạnh hơn nữa. Điều này đủ thấy, Chu Thanh Huyền đối với nền tảng căn bản rất coi trọng. Kỳ thật năm đó, Chu Thanh Huyền nhiều lần gặp được kỳ ngộ, kết quả phát hiện mình như thế nào cũng không thắng được Yến Thương Thiên. Ông ta nhìn lại mới phát hiện mình được quá nhiều kỳ ngộ, mà căn cơ thì lại yếu kém. Cho nên không phải là đối thủ của Yến sư huynh. Mặc dù không có sinh ra đố kỵ với Yến sư huynh, nhưng kể từ đó về sau, càng coi trọng nền tảng hơn.

Thạch!

Thạch Đầu!

Trong đầu của hắn hiện lên một tảng đá. Trong quá trình vẽ tranh, hắn vẽ cũng không biết bao nhiêu tảng đá nên bây giờ nhất thời trong đầu óc của hắn hiện lên tất cả, tựa hồ như một họa sư thực thụ, đang không ngừng giảng giải cho hắn biết cái gì là Thạch chi kiếm ý.

Vẽ nhiều bức tranh, tiếp xúc nhiều nhất chính là thạch đầu và sơn mạch. Tựa hồ như các họa sĩ đều thích nhất là vẽ núi, đá, nước, trúc…

Lục Nguyên tâm tư chùng xuống, tiếp thu lý giải của bọn họ về thạch đầu.

Trong vô số tư tưởng, tự đáy lòng mình lắng đọng xuống, thời gian dần trôi qua, về thạch chi kiếm ý, chính mình đã có một lý giải đại khái.

Trở tay xuất kiếm, một kiếm này đại lực mạnh mẽ, hoàn toàn khác với kiếm pháp bình thường.

Đá cứng rắn và nặng nề.

Mà một kiếm này chính là như thế.

Sau khi vẽ vài lần, Lục Nguyên phát hiện vẫn còn một ít chênh lệc. Cho nên lại bắt đầu trầm tư. Đủ loại kiểu họa xuất hiện trong đầu của mình. Rốt cuộc, Lục Nguyên gào thét đứng dậy. Sau đó xoay người xuất kiếm, cứng rắn, trầm trọng.

Đây mới thực sự là Thạch chi kiếm ý.

Thật không ngờ, chính mình vô tình ngộ ra Thạch chi kiếm ý. Thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.

Thiên phú vẫn còn dấu giếm sao? Chu Thanh Huyền nhìn thấy Lục Nguyên chém ra một kiếm này, thầm nghĩ trong lòng, kẻ này thiên phú không thua gì mình. Ông ta ho khan một tiếng, chờ Lục Nguyên sau khi đáp xuống mặt đất, ông ta mới nói:

- Tốt rồi, kế tiếp ngươi có thể tiến vào Vạn Kiếm Luân Hồi.

Rốt cuộc đã đến lúc rồi sao? Lục Nguyên trong nội tâm cũng không có cảm giác gì. Đi theo Chu sư thúc tổ luyện kiếm một thời gian ngắn, Chu sư thúc tổ đã nói mình tiến vào Vạn Kiếm Luân Hồi là rất khó.

Nhưng mở đầu đã không đơn giản. Lúc ấy vì muốn luyện chiêu thức đâm, thiếu chút nữa là chết trong tay Điện trưởng lão.

Dễ dàng có khả năng bỏ mạng.

Vạn Kiếm Luân Hồi thật khó đến dạng nào?

- Với tính cách của ngươi, vốn không nên tiến vào Vạn Kiếm Luân Hồi.

Chu Thanh Huyền lên tiếng:

- Bởi vì tiến vào Vạn Kiếm Luân Hồi phải chịu vô số thống khổ. Mà ngươi thì tính cách tự tại, không chịu nổi nhiều thống khổ như vậy. Nhưng khả năng bảo vệ của ngươi lại mạnh, cho nên có thể tiến vào Vạn Kiếm Luân Hồi.

- Được rồi, hiện tại có thể đem ngươi đến chỗ của Vạn Kiếm Luân Hồi.

Chu Thanh Huyền nói.

Vạn Kiếm Luân Hồi.

Chu Thanh Huyền mang theo Lục Nguyên, xuyên qua lòng núi của Tư Quá Phong. Lục Nguyên cùng ngự kiếm đi theo phía sau. Chưa đi được bao lâu thì liền đến một mật thất. Trước cửa mật thất có bốn vị trung niên nam tử. Bốn vị trung niên nam tử này khí chất bất đồng. Bốn người bọn họ có từng cái tên là Cầm vệ, Kỳ vệ, Thi vệ, và Họa vệ.

Năm đó, Chu Thanh Huyền cầm kỳ thi họa không cái nào là không thông.

Ông ta năm đó kiếm thuật cũng trác tuyệt. Địa vị lại rất cao, gặp được rất nhiều kỳ duyên, thu nhận bốn đồng tử. Bốn đồng tử hiện tại chính là bốn vệ này.

Cầm vệ thì mang trong tay cây đàn ngọc. Kỳ vệ thì cầm trong tay một bộ quân cờ. Thi vệ thì cầm trong tay một quyển sách, không khác gì một phu tử bình thường. Còn Họa vệ thì trong tay cầm một bức họa.

Tứ vệ nhìn về phía Lục Nguyên hiếu kỳ.

Xác thực, bọn họ rất ngạc nhiên.

Bọn họ đã theo Chu Thanh Huyền ẩn cư, đã sớm không còn tồn tại trong tu tiên giới. Bọn họ ẩn cư đã lâu, nhưng người nào cũng có cái nghiệp yêu thích của mình. Không bao giờ cảm thấy tịch mịch. Nhưng bọn họ lại nghe được một tin tức, chủ nhân hiện tại đang rèn luyện cho một hậu bối khiến cho bọn họ cảm thấy rất hứng thú.

Hậu bối này là người như thế nào lại khiến cho chủ nhân tâm đã chết của mình phải có hứng thú dạy học.

Bọn họ đối với Lục Nguyên cũng là cửu ngưỡng đại danh.

Càng làm cho bọn họ giật mình chính là, Lục Nguyên lại muốn khiêu chiến Vạn Kiếm Luân Hồi. Rất có thú vị!

Vạn Kiếm Luân Hồ rất là huyền bí.

Năm đó chủ nhân gặp được cơ duyên, chính là Vạn Kiếm Luân Hồi này. Lúc ấy, Kiếm Tông hai núi có không biết bao nhiêu người tiến vào Vạn Kiếm Luân Hồi, nhưng cuối cùng toàn bộ đều phải lui ra.

Ngoại trừ chủ nhân và Yến Thương Thiên, thì những người khác đều không chống đỡ được, ngay cả Sở Đoạn.

Mà bây giờ, chủ nhân rõ ràng đã gọi Lục Nguyên tiến vào Vạn Kiếm Luân Hồi.

Thú vị, thật sự là rất thú vị.

Cầm vệ, Kỳ vệ, Thi vệ, Họa vệ bốn người cũng đã tiến vào Vạn Kiếm Luân Hồi, nhưng kết quả đều bị thất bại.

Lục Nguyên nhìn thấy bốn trung niên nam tử không cùng khí chất này, phát hiện thực lực của bốn người đều rất thâm hậu, trong lúc nhất thời có chút nhìn không thấu. Trong tu tiên giới, nhân vật hiện tại có thể khiến cho mình nhìn không thấu thực không tính quá nhiều.

Mà sau lưng tứ vệ này là một huyền thiết chi môn khổng lồ.

Trên huyền thiết có khắc bốn chữ to "Vạn Kiếm Luân Hồi".

"Vạn Kiếm Luân Hồi"! Lục Nguyên khẽ giật mình. Đây chính là Vạn Kiếm Luân Hồi.

Chu Thanh Huyền nói:

- Trong đây có một bộ Kiếm pháp luân. Kiếm pháp này đặt trên một bộ pháp bảo. Pháp bảo này là những kiếm chiêu của Kiếm Tông năm đó. Những kiếm chiêu này không ngừng phát tán kiếm khí. Một khi bộ kiếm pháp luân này bắt đầu vận chuyển thì sẽ có vô tận kiếm chiêu từ trong Kiếm pháp luân phóng xuất ra ngoài.

- Mà ngươi, nếu muốn thấy rõ một cái kiếm chiêu, thì phải để cho kiếm chiêu có được huyết nhục của ngươi.

Cái gì? Muốn dùng huyết nhục của mình, cứ thế mà nghênh chiến một đạo kiếm khí mạnh nhất? Đây không phải là tự tìm đường chết sao?

- Nhưng kiếm khí này giống như thực mà không phải thực, Nếu là thực thì ngươi bị nhiều kiếm khí đánh trúng thì thật là chết không có chỗ chôn. Giống như giả mà lại chẳng phải giả. Nếu tất cả đều là giả, ngươi sinh ra lòng khiếp đảm đối với những kiếm chiêu này thì vô số kiếm chiêu, kiếm khí sẽ kết liễu sinh mạng của ngươi.

- Cái gọi là Trường Sinh Cửu Trọng tam cực quy nhất chính là đem pháp lực, thân thể và thần hồn ba cái hợp lực lại. Từ đó pháp lực, thần hồn và thân thể có thể nhập lại thành một, không còn phân chia quá lớn.

Chu Thanh Huyền nói:

- Nếu có thể tam cực quy nhất, biện pháp có rất nhiều, nhưng lại khó có phương pháp học cấp tốc. Trong Vạn Kiếm Luân Hồi, có thể thu nạp đủ loại kiếm khí tiến vào thân thể của ngươi. Dùng kiếm khí kích thích thân thể, kích thích pháp lực, kích thích thần hồn của ngươi đến một thời điểm nhất định. Khi đó nó sẽ đem ba cái này trở thành một.

- Trong quá trình này sẽ thống khổ vô cùng. Vạn đạo kiếm khí sẽ không ngừng khảo nghiệm lực ý chí của ngươi. Nếu như lực ý chí của ngươi kém, thậm chí muốn sụp đổ thì ngươi bây giờ có quyết định tiến vào Vạn Kiếm Luân Hồi hay không?

Lục nguyên gật đầu thật mạnh:

- Đương nhiên là đệ tử sẽ vào!

Đã quyết định thì liền không hối hận.

Vốn người của hắn lúc nào cũng biếng nhác, nhưng có đôi khi cũng vẫn có những lựa chọn quyết đoán.

Bởi vì hắn muốn bảo vệ Hoa Sơn.

- Rất tốt, ngươi có thể tiến vào Vạn Kiếm Luân Hồi.

Chu Thanh Huyền nói:

- Hơn nữa, chỗ tốt của Vạn Kiếm Luân Hồi rất lớn, Nếu như ngươi có thể gắng gượng trong Vạn Kiếm Luân Hồi thì chẳng những có thể đạt được Trường Sinh Cửu Trọng mà pháp lực, thân thể và thần hồn đều được Vạn đạo kiếm khí khảo nghiệm qua. Kiếm của ngươi đã có thiên phú, về sau sẽ nhờ vậy mà lại càng mạnh hơn.

Lục Nguyên vừa cất bước vào trong, huyền thiết chi môn liền đóng lại.

Phía sau cánh cửa này không biết Vạn Kiếm Luân Hồi đến tột cùng là cái dạng gì nữa.

Lục Nguyên tiếp nhập vào phía sau cánh cửa.

Trước mặt chính là một đạo kiếm khí cực kỳ lợi hại. Lục Nguyên theo bản năng mà muốn rút kiếm ngăn cản. Nhưng lại phát hiện có điều không ổn. Chính mình là tới thừa nhận Vạn Kiếm Luân Hồi chứ không phải là đến ngăn cản Vạn Kiếm Luân Hồ, nhất định phải dùng thịt của mình để nghênh đón đạo kiếm quang.

Khi kiếm khí đạt đến một chiều dài nhất định, Lục Nguyên nghênh đón tiếp lấy.

Dùng thân thể của mình tiếp nhận đạo kiếm khí này, lập tức hắn cảm thấy một cỗ khí cực kỳ lợi hại tràn vào thân thể của mình. Đạo kiếm khí này so với đạo kiếm khí bên ngoài có chỗ bất đồng. Kiếm khí ngoại giới nếu như tiến vào thân thể sẽ phá hư thân thể, còn đạo kiếm khí này vừa phá hư thân thể lại mang đến cho con người thật nhiều đau đớn. Nó tựa hồ như thống khổ, nửa thật nửa giả, hư hư thực thực.

Lục Nguyên nhìn sang, chỉ thấy một hào quang nhàn nhạt. Trong không gian có hào quang nhàn nhạt này chính giữa có một vật Đại luân chuyển. Trên Đại luân chuyển cắm đầy vạn kiếm. Mỗi một chuôi kiếm đều không giống nhau. Đại luân chuyển không ngừng chuyển động, một đạo kiếm khí thứ hai lại đi qua.

Lại tới nữa.

Đoán được kiếm khí nhất định sẽ hướng về phía mình. Quả nhiên là như vậy. Lục Nguyên thân thể cứ thế mà cất cao một chút, tùy ý cho đạo kiếm khí này xông vào chính giữa bộ ngực của mình, tiếp tục hứng chịu một kích.. Lập tức đạo kiếm khí xông vào chính giữa thân thể của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi