HOA SƠN TIÊN MÔN

Kinh khủng!

Lục Nguyên đánh ra Thổ Hoàng kiếm pháp. Chống cự lại lôi điện. Thổ Hoàng kiếm pháp ngăn cản lôi điện là tương đối hữu dụng.

Ở dưới tình huống ngăn cản lôi điện, tâm trí của Lục Nguyên còn đang suy nghĩ vấn đề kia.

Kiếm đạo, thật sự không có tiền đồ sao?

Thật ra thì bị kỷ nguyên hiện tại bài xích là một chuyện tương đối đáng sợ, Thiên là một phần trong kỷ nguyên, sông núi giang hải cũng là một phần trong kỷ nguyên, phi cầm, tẩu thú, Yêu Thú, Thần Thú, cùng với người trong đó, cũng là một phần của kỷ nguyên này, thậm chí thời gian, không gian cũng là một phần trong kỷ nguyên, trọng yếu nhất là số mệnh cũng là một phần trong kỷ nguyên.

Không đúng, mình luyện chính là kiếm, vận khí của mình cũng không tệ lắm, số mệnh không kém, theo lý mà nói số mệnh của mình sẽ rất kém cỏi, chẳng lẻ là khí vận của kỷ nguyên trước lưu lại, mình được một phần số mệnh của kỷ nguyên kia lưu lại sao? Nghĩ đến Trung Ương Thiên Triều còn có Kiếm Chi Tử, thời đại này Kiếm Chi còn chưa diệt.

Hơn nữa, trọng yếu nhất là, coi như là kiếm bị kỷ nguyên này bài xích thì như thế nào?

Kiếm trong tay, ta sẽ không buông tay.

Sinh ở kiếm đạo!

Chết ở kiếm đạo!

Ta nhất định làm người vì kiếm mà sinh.

Nếu như kiếm bị Thiên bài xích, mình liền chém phá Thiên.

Nếu như kiếm bị Địa bài xích, mình liền phá Địa.

Nếu như kiếm bị sông núi giang hải bài xích, mình liền chém phá sông núi giang hải.

Nếu như kiếm bị phi cầm, tẩu thú, Yêu Thú, Thần Thú bài xích, mình liền chém phá phi cầm, tẩu thú, Yêu Thú, Thần Thú.

Nếu như kiếm bị người bài xích, ta liền chém giết người dám bài xích ta.

Nếu như kiếm bị kỷ nguyên này bài xích, ta liền chém phá kỷ nguyên này.

Một người thì như thế nào, một thanh kiếm thì như thế nào.

Ta liền dám một mình đối kháng cả kỷ nguyên hôm nay.

Kiếm ở trong Trung Ương Thiên Triều không có Văn Minh thì như thế nào, ta liền giết ra một Kiếm Chi Văn Minh.

Nếu như kỷ nguyên này xác thật không cho Kiếm Chi Văn Minh. Ta liền theo đuổi Vĩnh Sinh, mở ra Vĩnh Hằng chi môn, chờ kỷ nguyên này hủy diệt, ta sẽ lập ra Kiếm Chi Văn Minh, kiếm của ta, đạo của ta, là vĩnh hằng.

Này là lòng tin của ta.

Này là chí nguyện to lớn của ta.

Này là kiếm đạo của ta.

Phía trước Kiếm đạo không đường, ta liền nắm trường kiếm trong tay, mở ra một Kiếm Chi vô thượng đại đạo.

Kiếm ở trong tay, lòng không tạp niệm.

Ở kỷ nguyên này, Kiếm bị kỷ nguyên bài xích thì như thế nào.

Ta có kiếm trong tay, không gì làm không được.

Nếu không có Kiếm Chi đại đạo, ta dùng kiếm của ta bổ ra Kiếm Chi đại đạo.

Được rồi, nghiêm túc nghênh chiến đi.

Cầm trường kiếm trong tay, nhìn lôi long đầy trời, lúc này Lục Nguyên phát hiện mình rất bi kịch. Những lôi long kia căn bản là đang tìm mình. Tại sao có thể như vậy! Phát hiện chuyện này không bình thường, nhưng hắn cũng không có thời gian suy xémt, trường kiếm trong tay thi triển ra, đối địch lôi long vô tận kia.

Thật ra thì Lục Nguyên không biết, mình đã thành tựu thân thể Kiếm Hoàng.

Kiếm, là ngũ kim chi chúc.

Mà Kiếm Hoàng thì càng thêm như thế.

Kim là trời sinh hấp dẫn lôi điện.

Lục Nguyên là thân thể Kiếm Hoàng, hấp dẫn không biết bao nhiêu lôi điện, lôi long oanh đùng đùng, Lôi Giao, Lôi Phượng Hoàng, Thần linh lôi điện, toàn bộ đập tới Lục Nguyên. Lần này Lục Nguyên đã minh xác đại đạo của mình, tín niệm trong lòng gia tăng, kiếm đạo cũng có bước phát triển. Nhưng mà nhân lực cũng có hạn, đối mặt với nhiều Lôi Long, Lôi Giao, Lôi Phượng Hoàng, Lôi Thần như vậy cũng chống đở không được.

Một kiếm xẹt qua hư không, Lục Nguyên vẫn còn không ngừng chiến đấu.

Lúc này ở vị trí của Lục Nguyên, là nơi ngưng tụ Lôi điện mạnh nhất, không ngừng có lôi điện bổ tới, Những người khác thấy địa phương của hắn tập trung nhiều lôi điện như vậy, bọn họ tự nhiên tránh ra xa, nhìn Lục Nguyên chống cự lôi điện. Lục Nguyên cũng thi triển hết kiếm pháp, mới chặt đứt một con Lôi Giao, nhưng mà ngay lập tức, cảm giác trên người đau xót, bị một con Lôi Long đập trúng sau lưng.

Cuối cùng ba một tiếng, thân hình từ trên cao rơi xuống.

Lần này, cũng may không coi là quá kém, là người rơi xuống thứ tám trăm năm mươi, xếp hạng thứ ba trăm năm mươi.

......

Mà hoàn cảnh kế tiếp là núi non của Trung Ương Thiên Triều. Cái hoàn cảnh này không có chút quái thú nào, mỗi một người đều bị tách xa, chỉ có thể di động ở trong phương viên của mình, căn bản không thể di động quá nhiều. Mà kế tiếp, lập tức là một dãy núi nện xuống trên đầu bọn họ.

Đây là khảo hạch năng lực thừa nhận đối với hoàn cảnh núi non sao? Lục Nguyên giơ tay xuất kiếm, lấy pháp lực đánh tới, một kiếm bổ xuống, bất quá ngọn núi này cũng quá bền chắc đi, trình độ bền chắt so với núi non ngoại giới cũng gấp trăm lần trở lên, sức nặng cũng gấp trăm lần. Đây chính là núi non của Trung Ương Thiên Triều sao?

Ở trong nháy mắt Lục Nguyên thay đổi sách lược, không phải là bổ ngọn núi này ra, mà là thay đổi phương hướng của ngọn núi này, để cho nó không đập lên người mình, muốn bổ ngọn núi chắc chắn hơn ngọn núi bên ngoài gấp trăm lần, kia cần nguyên khí quá mức khổng lồ, mình tiêu hao không nổi. Mới thay đổi phương hướng của ngọn núi này, lập tức lại có một dãy núi khác nện xuống.

Đây căn bản không phải là năng lực thừa nhận gì cả, mà đơn thuần chính là tra tấn sức người!

Con người trong hoàn cảnh này, chỉ có năng lực pháp lực thừa nhận, kiếm pháp xảo diệu hơn nữa cũng vô dụng.

Xem ra cửa ải này không dễ thông qua, Lục Nguyên thầm kêu khổ một tiếng.

Ở trong các thiên tài lần này, Lục Nguyên nằm trong nhóm có pháp lực yếu nhất, căn bản tương được với Đại Đạo Cảnh Lục tầng, chỉ bàn về pháp lực còn không bằng Đại Đạo Cảnh Lục tầng hậu kỳ, đỉnh phong. Ở dưới tình huống đối mặt với dãy núi khổng lồ không ngừng đập tới này, mặc dù dùng hết toàn lực, nhưng mà ngọn núi khổng lồ không ngừng rơi xuống như vậy, pháp lực vẫn là thừa nhận không nổi.

Lại một dãy núi đập xuống!

Lúc này Lục Nguyên cũng không cần kỷ xảo gì, pháp lực hóa thành thủ ấn tìm đúng yếu điểm của dãy núi mà ngăn chặn. Nhưng là phanh một tiếng, kia cư nhiên không phải là một ngọn núi, mà là bảy ngọn núi, bảy ngọn núi này trùng điệp lên nhau, lực lượng khổng lồ trùng kích xuống, rốt cục Lục Nguyên chống đở không được rớt xuống. Nguồn: http://truyenfull.vn

Thành tích lần này không tốt không xấu, rơi xuống thứ chín trăm bảy mươi, xếp hạng thứ hai trăm ba mươi.

......

Hoàn cảnh khảo hạch cuối cùng, là thích ứng hải dương của Trung Ương Thiên Triều.

Ở Trung Ương Thiên Triều, chỉ cần ra khỏi Văn Minh, sẽ cảm giác thiên địa đột nhiên biến đổi, có đôi khi sẽ xuất hiện một biển lớn từ hư không đập xuống.

Lập tức, một ngàn hai trăm thiên tài cảm giác người mình ngâm ở trong lòng biển.

Biển của Trung Ương Thiên Triều, bên trong tựa hồ không có quái thú, áp lực của nước cũng chỉ là hơn bên ngoài mười lần mà thôi, những thiên tài mới nghĩ tới cỗ này, đột nhiên một thiên tài lẩm bẩm nói:

- Di, đây là Kiếm Tiên, Kiếm Tiên, ta gặp được Kiếm Tiên.

Bất quá thời điểm tên thiên tài này lẩm bẩm, thì không có bao nhiêu người nghe được, phần lớn mọi người cũng tiến vào trong ảo cảnh của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi