Tề Nhạc Nhân do dự rơi vào trong mắt Tô Hòa, hắn kinh ngạc nhìn cậu, trong mắt hiện lên một chút bi thương khiến người khác nhìn vào cảm thấy hổ thẹn: “Cậu nghi ngờ tôi?”
Dạ dày Tề Nhạc Nhân dường như co rút lại có chút đau đớn, cậu không dám nhìn vào mắt Tô Hòa nhưng vẫn kiên trì nói: “Xin lỗi, tôi cần chứng minh…. Xin hãy trả lời, lần đầu chúng ta gặp nhau khi nào và ở đâu?”
Nếu Tô Hòa trước mắt thực sự là quái vật kia ngụy trang, có khả năng sau khi bọn họ tiến vào Thánh thành nó đã bắt đầu quan sát họ, cậu cần dò hỏi một số sự tình mà nó tuyệt đối không thể biết được.
Tô Hòa nhìn cậu thật sâu, khuôn mặt tuấn mỹ dị thường dưới ánh nến mờ ảo lộ ra một tia buồn bã nhàn nhạt, sau đó bị ý cười ôn nhu trong mắt che lấp: “Ở bệnh viện, đó là Tân Thủ Thôn của các cậu, tôi ngụy trang thành một người chơi bình thường cùng các cậu hoàn thành nhiệm vụ.”
Phán đoán sai lầm, Tề Nhạc Nhân nuốt nuốt nước bọt, xấu hổ đỏ mặt: “Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Tôi cho rằng anh là con quái vật kia...”
Bác sĩ Lã ở một bên khẩn trương cũng nhẹ thở ra: “Làm tôi sợ muốn chết, vừa rồi tôi cũng thật sự cho rằng anh là con quái vật kia biến thành.”
“Cậu có tâm cảnh giác là chuyện tốt, rất nhiều thời điểm dễ tin quá lại tạo thành bi kịch.” Tô Hòa mỉm cười nói, chớp chớp mắt với Tề Nhạc Nhân: “Bây giờ có thể đưa tín vật cho tôi rồi đi?”
Tề Nhạc Nhân xấu hổ, thật sự không có mặt mũi nào ở chỗ này, cậu quay đầu đưa cây trâm qua hướng Tô Hòa.
Tiếng gõ cửa cốc cốc cốc vang lên, ngoài cửa truyền đến một giọng nói dịu dàng quen thuộc, đúng là Tô Hòa: “Tôi vào nhé.”
“……”
“!!!”
“?!”
Tề Nhạc Nhân như điện giật từ trên ghế nhảy dựng lên, lại lần nữa thu hồi cây trâm, đâm chủy thủ ra —— [Tô Hòa] ngồi trên ghế dựa lập tức mang ghế lui ra sau tránh khỏi công kích của chủy thủ, một chồng sách bị đánh nghiêng bao gồm tách trà cũng bị rớt xuống đất. Âm thanh ghế dựa kéo lê trên sàn nhà vang lên chói tai trong phòng sách.
Tô Hòa đang đứng bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong cánh cửa liền đẩy cửa ra, hắn duỗi tay phải rồi chỉ ngón tay lên không trung —— Tề Nhạc Nhân và quái vật đang đánh nhau đồng thời cảm thấy cơ th3 trầm xuống, đặc biệt là Tề Nhạc Nhân đang đứng, bùm một cái nằm bò trên đất luôn.
Thật nặng, trên người giống như bị đè ép mấy trăm cân trọng lượng vậy, hoàn toàn không thể đứng dậy được!
Trọng lượng trên người đột nhiên biến mất, Tề Nhạc Nhân không tự chủ được bay lên, được đặt trên ghế dựa cùng bác sĩ Lã dại ra hai mặt nhìn nhau. Mà quái vật ngụy trang thành Tô Hòa kia không biết thay đổi bộ dáng từ khi nào, thế mà lại là cô bé có mái tóc vàng! Nàng còn bị trọng lực khủng b0 kia ép quỳ xuống đất, chiếc váy phức tạp tinh xảo giống như ngâm trong nước nặng nề dán chặt vào lưng, ép tới mức nàng không thể động đậy. Nàng gian nan phát ra âm thanh: “Không hổ là… Lĩnh vực cấp…”
Tô Hòa duỗi tay chậm rãi giơ lên trên không, tóc vàng tán loạn chắn ngang mặt, nàng đột nhiên phát ra một tiếng cười quái dị: “May mắn... không tự mình tới đây……”
Nói xong cơ th3 của nàng nổ tung hóa thành một đoàn sương xám, trong sương mù có một con bướm màu xanh đen đang giãy giụa vỗ cánh, lại bị trọng lực khủng b0 áp bách rơi xuống mặt đất, hóa thành ngọn lửa thiêu đốt phá hủy gần như không còn.
Tô Hòa nhíu mày tiếc nuối nói: “Thế mà không phải bản thể, thật đáng tiếc, suýt chút nữa có thể bắt được rồi.”
“Trời ạ, suýt nữa liền bị lừa, tên gia hỏa này cũng quá xui xẻo đi, cả hai lần đều đụng phải chính chủ vừa vặn xuất hiện...” Bác sĩ Lã kinh hồn chưa định quay đầu nhìn về phía Tề Nhạc Nhân: “Cô ấy là em gái của cậu phải không, một mạch tương truyền không ai có giá trị may mắn như vậy.”
“… Câm miệng.” Tề Nhạc Nhân buồn bực nói.
Cô gái nhỏ bí ẩn này và cô gái nhỏ Tề Nhạc Nhân gặp trên sân phơi hẳn là cùng một người hoặc cùng một thứ, rất có thể là ác ma. Nhưng làm sao nàng ta biết lần đầu bọn họ và Tô Hòa gặp nhau được? Sao nàng có thể biết được?
Tề Nhạc Nhân lục lại ký ức của chính mình, cuối cùng cậu nhận ra một loại khả năng.
Vào đêm đầu tiên ở Thánh địa, cậu gặp cô gái nhỏ trên sân phơi, nàng nói “cùng nhau nằm mơ đi” đêm đó cậu mơ thấy chuyện quá khứ… Cơ hồ mọi chuyện sau khi cậu tiến vào Thế Giới Ác Mộng đều trải qua một lần, cho đến nhiệm vụ Lâu đài khủng b0 mới đột ngột bị cắt đứt. Giờ nghĩ lại, “nàng” xuất hiện trên sân phơi không phải để hù dọa cậu, giấc mơ này không phải giấc mơ đơn thuần mà là “nàng” nhìn trộm ký ức của cậu. Nhưng tại sao khi nàng sắp nhìn thấy laptop, cảnh tượng trong mơ bỗng nhiên im bặt? Trong mộng cậu có ý thức ngăn cản, hay là vì...
Tề Nhạc Nhân không dám nghĩ đến điều đó.
Bác sĩ Lã đem chuyện vừa xảy ra kể lại cho Tô Hòa, Tề Nhạc Nhân bổ sung thêm vài câu. Sau khi nghe xong Tô Hòa mỉm cười trấn an hai người, nhìn Tề Nhạc Nhân rồi chậm rãi nói: “Nếu là tôi, tôi sẽ để cho cậu tiếp tục giữ tín vật, sau đó bảo vệ cậu thật tốt, như hình với bóng.”
Trên mặt Tề Nhạc Nhân có chút đỏ lên, giọng nói của Tô Hòa mềm nhẹ gợi cảm tựa như nam phát thanh của đài radio kể chuyện đêm khuya vậy, càng đáng sợ là hắn lớn lên còn rất đẹp. Loại thời điểm này không bị mê hoặc đến thất điên bát đảo chứng minh xu hướng giới tính của cậu rất kiên định.
“Tôi… vẫn đưa cây trâm cho anh bảo quản thì hơn.” Tề Nhạc Nhân không dám nhìn Tô Hòa, nhìn chằm chằm vào tách trà nói.
“Không cần, dù sao lát nữa chúng ta cùng hành động, nói không chừng còn cần dùng thứ này đem nàng câu ra ngoài…” Tô Hòa nói.
“Cũng được.” Tề Nhạc Nhân hiện tại bị quái vật khó lòng phòng bị này lộng cho sợ rồi: “Chúng ta liền cùng nhau hành động, lại nói, Ninh Chu đâu?”
Ninh Chu được mọi người nhớ thương đang một mình đứng trong gió đêm lạnh lẽo, hắn ở chỗ cao nhất tòa lâu đài cổ, ôm cánh tay giám thị mọi thứ xung quanh. Ngữ ưng bay lượn trên bầu trời đêm không trăng, mượn sức gió bay lượn, bất đồng với các loại ngữ ưng khác, ngữ ưng có năng lực nhìn đêm coi như xuất sắc, có thể ở ngoài ngàn mét xem động tĩnh con mồi.
Không có dị thường, không hề có.
Bốn phía lâu đài cổ một mảnh tĩnh mịch, từ đỉnh lâu đài nhìn ra xa không có ánh sáng, ngay cả đèn dầu trên tuyến đường chính cũng tắt, toàn bộ Thánh thành đều chìm trong bóng tối.
Tuy rằng tai ách trăng non sẽ bắt đầu vào lúc 0 giờ, nhưng vì lo lắng nên Ninh Chu cố ý sau khi màn đêm buông xuống đã tới đây đợi...
Ngữ ưng xoay quanh trên đỉnh đầu phát ra tiếng kêu chói tai, trong tay Ninh Chu xuất hiện một cây trường cung, hắn giương cung kéo tên chỉ thẳng về hướng lực lượng ác ma xuất hiện.
Trên sân phơi của lâu đài một đàn bướm màu xanh đen điên cuồng tràn ra, theo làn gió đêm bay về phía bầu trời đêm vô biên. Trên cánh bướm của chúng giống như khảm từng khối ngọc bích, phảng phất như đôi mắt ác ma chớp động, như sứ giả bóng đêm nhẹ nhàng nhảy múa trong gió, ưu nhã thoát khỏi nơi đây.
Mũi tên đen nhánh bắn vào màn đêm không trăng, dây cung thả ra vang lên tiếng phá không giòn giã, mũi tên nhọn biến mất trong bóng đêm. Đàn bướm nhẹ nhàng bay múa kia bị một lực lượng quái dị bẻ gãy cánh nặng nề rơi xuống, huyễn lệ thiêu đốt rơi lả tả như một hồi pháo hoa sắp kết thúc. Con bướm bị thiêu đốt trong cơn mưa, tiếng cười khẽ điềm mỹ của cô gái nhỏ vang lên:
“Không cần nóng vội, ta sẽ tìm tới các ngươi, nhanh thôi...”
Âm thanh tan biến, những con bướm màu xanh đen dường như biến mất trong màn đêm hoa lệ, tiêu tán trong vô hình.
***
- -----oOo------