HOAN NGHÊNH ĐẾN VỚI TRÒ CHƠI ÁC MỘNG

"Ầm" một tiếng động lớn, Tề Nhạc Nhân ngã xuống đất, hai mắt đau đến trước mặt tối sầm, vừa động cũng không thể động. Suýt chút nữa tưởng mình đã chết, càng nhiều tấm ván gỗ và mảnh vỡ rơi xuống đổ trên người cậu; có vô số tro bụi lơ lửng, tụ lại và phân tán khi sấm sét nổi lên hạ xuống.

Tề Nhạc Nhân đau đến mức thở không ra hơi, ánh mắt thích nghi với bóng tối, dần dần nhìn thấy rõ đỉnh đầu, đèn pin trong hang động hiện lên một tia sáng, không sáng lắm, khiến cậu cảm thấy mình giống như rơi vào một cái giếng sâu hắc ám lạnh lẽo, chỉ có thể nhìn lên ánh sáng trên đỉnh đầu.

Cái đầu hung tợn khủng b0 của chó săn bị thiêu hủy da lông kia đang nhìn hắn ở cửa động bị sụp đổ, răng nanh trắng ởn chảy xuống nước dãi tanh hôi dừng ở trên sàn nhà bên tai Tề Nhạc Nhân, giống như loại thịt thối lâu ngày tỏa ra mùi vị kinh khủng khiến người buồn nôn.

Tề Nhạc Nhân không dám nhúc nhích, cũng không động đậy, cậu cảm giác như thể linh hồn của mình đã thoát ly ra khỏi cơ th3 này.

Không cần xuống dưới, không cần xuống dưới, không cần.

Chó săn khủng b0 kia tựa hồ nghe được lời cậu cầu khẩn, nó nhìn một hồi lâu mới từ bỏ nhảy xuống, rống lên một tiếng sau đó mới chậm rãi rời đi.

Sống sót...

Tề Nhạc Nhân hít sâu một hơi, xoang mũi lập tức bị ngứa bởi tro bụi, cậu còn tưởng rằng mình bị ho khan; bởi vì phổi hút khí toàn đau đến người co rút, cậu không khỏi cuộn tròn che âm thanh ho khan của minh; nội tạng như bị chèn ép vào nhau, khi bình tĩnh lại cả người cậu đã toát mồ hôi lạnh.

Mẹ nó, mức độ này độ khó khăn cấp D đó hả? Tề Nhạc Nhân không khỏi chửi rủa trong lòng, lại nằm liệt trên đất để từ từ lấy lại sức.

Không biết bị ngã như này có bị nội thương hay không, mặc dù chân tay vẫn mềm nhưng chắc không bị gãy xương, coi như may mắn trong bất hạnh, mạng cậu thực sự rất cứng. Tề Nhạc Nhân suy nghĩ niềm vui trong đau khổ, quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Cửa sổ này cũng được thiết bị đóng đinh, tia chớp trên sàn nhà tạo ra những hình ảnh bóng ma đan xen ngang dọc, đồng thời cũng chiếu sáng giá vẽ giữa căn phòng trung tâm.

Đây hẳn là một phòng vẽ tranh, Tề Nhạc Nhân nghĩ thầm khi nhìn giá vẽ cùng những khung tranh lồng kính lớn nhỏ bằng đồng thau trên tường. Thật tiếc, tất cả đều bị thiêu hủy.

Ẩn ẩn, cậu cảm thấy căn phòng này dường như ẩn chứa một sức mạnh kỳ lạ quỷ dị nào đó, giống như...

Cậu nâng cánh tay đau nhức nới lỏng trang sức trên cổ, trên mặt trang sức hiện lên một lớp sương mù màu đen, còn dày hơn trước rất nhiều. Tề Nhạc Nhân nheo mắt, màn sương đen này tượng trưng cho sức mạnh ác ma xung quanh cậu, bao gồm cả giết chóc chi chủng trên người cậu. Hiện tại giết chóc chi chủng vẫn còn tốt nên có ý nghĩa lực lượng ác ma ở đây rất nồng đậm.

Thật quái lạ, làm sao phó bản nhiệm vụ này lại có lực lượng ác ma?

Tề Nhạc Nhân cố gắng gượng dậy khỏi mặt đất, thời điểm cậu cho rằng mình suýt chút nữa đã bị gãy xương sống, may mắn là nó có chút không hợp tác nhưng cũng không bị thương tổn trí mạng gì. Cậu hít một hơi thật sâu cảm thấy như mình sống lại.

Giết chóc chi chủng dưới sức mạnh ác ma sống lại, cảm giác ớn lạnh dọc xương sống lan xuống, Tề Nhạc Nhân do dự một lúc rồi mới lấy nước thánh trong túi ra. Chất lỏng trong suốt tỏa ra một thứ ánh sáng mỏng manh mờ ảo, chỉ cần nhìn vào là có thể cảm nhận được sức mạnh thánh khiết này. Cậu mở nắp nhấp một ngụm, ma lực trong cơ th3 ngo ngoe rục rịch lập tức tán loạn, giết chóc chi chủng không cam lòng cuộn tròn lại sau cổ cậu, bắt đầu ngủ đông lần nữa.

Cả người đâu xót dường như đã dịu đi một chút, Tề Nhạc Nhân cuối cùng cũng có thể đứng dậy, cậu liếc nhìn nước thánh một lần nữa, nhịn không được nghĩ đến trên tảng đá trôi nổi ở đảo Vong Linh, dưới ánh trăng trắng thuần dịu nhẹ cậu nghe Trần Bách Thất kể chuyện xưa.

Hắn hiện tại đang ở đâu? Đang ở vùng đất Vĩnh Vô Hương có tuyết rơi quanh năm sao? Liệu hắn có quay lại không?

Tính ra cho dù quay lại, có gặp nhau thì chỉ sợ Ninh Chu cũng không thể biến mất. Yêu một người quá nhanh, quá mãnh liệt, đến mức không thể cưỡng lại mà yêu một người, cuối cùng lại nhận ra phần tình yêu này là tội ác…... Ninh Chu lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, so với cậu, hắn đau đớn còn nhiều hơn.

Tề Nhạc Nhân phiền muộn thở dài một tiếng, rồi lại bật cười, sao có thể nghĩ tới chuyện này? Ngày đó nghe Trần Bách Thất kể chuyện quá khứ của Ninh Chu, cả đêm cậu mất ngủ; tuy chuyện này không thể trách hắn hoàn toàn, nhưng chỉ có thể nói trời xui đất khiến hai người đều che giấu nên mới có bi kịch sau này. Nhưng khi biết Ninh Chu khổ sở như vậy mà còn yêu cầu nhờ người đưa nước thánh đến tay cậu, trong một thời gian dài, cậu vẫn cảm thấy bất an, cảm thấy chính mình thua thiệt hắn rất nhiều.

Chỉ có thể nói đây là một trò đùa nghiệt ngã của số phận.

Đối mặt với những nguy hiểm tứ phía, Tề Nhạc Nhân cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ tập trung nghiên cứu tình hình xung quanh.

Điều gì bất thường ở gian phòng vẽ tranh này? Tại sao lại có lực lượng ác ma mạnh như vậy?

Tề Nhạc Nhân kéo thân thể đau đớn vòng một vòng trong phòng, thời điểm đi đến bên cửa sổ, nương theo ánh sáng của tia chớp, cậu nhìn thấy một mảnh đất hơi nhô lên dưới giá vẽ. Cậu thận trọng bước tới ngồi xổm xuống, hành động này khiến cậu đau đến nhe răng trợn mắt, cậu muốn thử đào nền nhà lên không ngờ nền nhà này có thể dễ dàng đào lên như vậy.

Ở dưới sàn nhà có một cái hộp sắt nhỏ, bên ngoài đã hoen gỉ, có thể mơ hồ nhìn ra trên mặt phù điêu là một totem quỷ dị, giống như …..

Tề Nhạc Nhân nhớ lại trong tháp bị phong ấn khi bắt đầu nhiệm vụ “Hiến Tế Nữ Vu”, trên thân tháp đó cũng có cùng một loại totem. Kết hợp với căn phòng này nồng đậm lực ác ma, đây chẳng lẽ là một loại tín ngưỡng ác ma?

Tề Nhạc Nhân không dám trực tiếp đụng vào hộp sắt, dùng vải bọc lại rồi tiện tay lấy nó ra.

Hệ thống có lời nhắc:【 có được tế phẩm ác ma 1/6】

Quả nhiên, nó là một loại đồ vật gì đó liên quan đến ác ma.

Tề Nhạc Nhân mở hộp ra, trong hộp cất giấu một đám tóc vàng màu sắc ảm đạm, vừa dài vừa xoăn, chúng không phải bị cắt gọn gàng mà bị người thô bạo kéo xuống. Trên sợi tóc có đoạn có dấu vết, đoạn khác lại không có; chúng giống như một đám cỏ nước màu vàng sẫm quấn lấy nhau.

Tề Nhạc Nhân đóng hộp lại cho vào túi, liền suy tư.

Nhiệm vụ này tuy có liên quan đến ác ma, nhưng cũng không chắc là ác ma của Thế Giới Ác Mộng, bởi vì chuyện xưa ở phó bản này lấy bối cảnh giống với phó bản thế giới thực. Lâu đài cổ này kiến tạo trong những năm thời dân quốc, nếu có thể có liên quan đến ba vị Ma vương lớn: Quyền lực, Giết chóc và Lừa gạt thì điều đó rất thái quá.

Việc phát hiện ra sáu phần “Tế phẩm ác ma” hoàn toàn là trùng hợp, vậy món đồ này muốn nói với cậu điều gì?

Trong sự trầm tư của Tề Nhạc Nhân, giá vẽ cách đó không xa tản ra ánh sáng nhàn nhạt mênh mông.

Tề Nhạc Nhân ngẩng đầu khẩn trương nhìn giá vẽ, ánh kim loại của giá vẽ phân nhánh hiện ra một ảo ảnh, như thể nó được bao phủ bởi một lớp sương mù hư vô mờ mịt. Ảo ảnh là một thiếu nữ trẻ tuổi với mái tóc dài xoăn màu vàng kim, cô ngồi trước giá vẽ cầm thuốc màu và bút vẽ trên bàn chuyên chú vẽ tranh.

Là cô ấy!

Tề Nhạc Nhân đột nhiên nhớ đến bức ảnh vẽ vị phu nhân kia.

Vẻ mặt của cô ấy rất điềm tĩnh, không thể nhìn ra trên người di truyền bệnh rối loạn tâm thần của gia đình.

Cửa trước bị đóng chặt có một tia sáng yếu ớt xuất hiện, một con chó săn như u linh chui qua cánh cửa gỗ vào phòng vẽ tranh.

“Lôi Đức Mông, đến đây với ta.” Đang vẽ tranh, người phụ nữ dịu dàng gọi nó.

Con chó săn nhẹ nhàng bước đến và trườn dưới chân cô, người phụ nữ vu0t ve bộ lông của nó khẽ nói: “Hắn sẽ về sớm thôi. Chờ hắn trở lại, ta sẽ tạo cho hắn một sự bất ngờ. Hắn lập tức sẽ làm baba!”

Chó săn ngoe nguẩy cái đuôi, ngước nhìn cô một cái, khò kè trong cổ họng như thể đáp lại lời cô.

Người phụ nữ vu0t ve bụng nhỏ của chính mình, lẩm bẩm nhẹ nhàng: “Ta sẽ yêu anh ấy (cô ấy), không bao giờ để anh ấy (cô ấy) giống ta…..”

Chó săn dường như cảm giác được nàng xuống cảm xúc, ngẩng đầu ‘uông’ một tiếng, nữ nhân mỉm cười, ôm đầu nó ghé vào lỗ tai nó hôn: “Ta cũng yêu ngươi, Lôi Đức Mông, ngươi là thần bảo hộ của ta.”

Ánh sáng và bóng tối dần dần tiêu tan, mờ đi và cuối cùng tan biến trong tiếng sấm ầm ầm.

***

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi