HOAN NGHÊNH ĐẾN VỚI TRÒ CHƠI ÁC MỘNG

Phi hành khí rơi xuống đồi núi gần Thánh thành, từ trên đỉnh núi nhìn xuống khu vực Thánh thành bị sương mù che trời bao phủ ở bên trong, hoàn toàn không thấy cảnh tượng trong lớp sương mù...

Đoàn người Tề Nhạc Nhân từ trên núi đi xuống về hướng sương mù, cây trâm của Maria bị cậu nắm chặt trong lòng bàn tay, từ khi vào trong màn sương nó bắt đầu nóng lên, tản ra một cỗ ấm áp.

Sương mù ngày càng dày đặc, cây cối trong khoảng cách gần đều trở nên mơ hồ không rõ, ngay cả dưới chân cũng bao phủ một tầng sa, chung quanh là sương mù màu xám, rất khó đê phân rõ phương hướng.

“La bàn cũng mất tác dụng.” Bác sĩ Lã nhẹ giọng nói.

“Dựa theo cảm giác mà đi thôi, nếu đạo cụ nhiệm vụ ở đây chắc chắn có thể tiến vào Thánh thành.” Tô Hòa an ủi nói.

Tề Nhạc Nhân có một loại bản năng sợ hãi sương mù, thời điểm ở Tân Thủ Thôn, bệnh viện bị bao phủ trong lớp sương mù, cậu vì cứu Tô Hòa nên bị ngã xuống mái nhà. Một mảnh sương mù dày nặng như hóa thành thực thể đứng thẳng vô số vong hồn nở nụ cười giả tạo bên dưới, khung cảnh đó đã trở thành bóng đè - khách quen hằng ngày của cậu vào ngày hôm sau.

“Phía trước dường như có ánh sáng!” Bác sĩ Lã kinh hỉ kêu lên.

Bốn người nhanh chóng đi về phía trước, sương mù dày đặc bắt đầu tiêu tán, giữa làn sương mù xám xịt có thể nhìn thấy một bóng người nho nhỏ đứng trong sương mù.

Tề Nhạc Nhân dừng bước, khi cậu xuyên qua màn sương mù trong Trò Chơi Ác Mộng cho tới bây giờ vẫn chưa gặp qua bóng người quỷ dị nào, bóng dáng trước mắt đến tột cùng là...

Trong màn sương truyền đến tiếng cười khanh khách của cô gái nhỏ, bóng người đứng yên bắt đầu di động, giống như vừa mới phát hiện bọn họ, vui sướng chạy tới bên họ. Thân ảnh nàng càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng gần, thiếu nữ với màu tóc vàng lóa mắt trong sương mù, nhảy lên giữa lớp sương mù mênh mông.

Cô xách váy vừa chạy vừa nhảy, sương mù làm bộ dáng cô mơ hồ không rõ, Tề Nhạc Nhân nỗ lực nhìn nhưng không thể thấy rõ vẻ mặt của cô, chỉ có một loại cảm giác quen thuộc... Rất quen thuộc.

Tiếng cười ngừng lại, bước chân của cô gái nhỏ cũng dừng lại, đôi tay cô vén làn váy như vũ công chào bế mạc với khán giả, cô cúi đầu chào bọn họ rồi cười hì hì chạy đi nháy mắt biến mất trong màn sương mù dày đặc.

“Kia… đó là thứ gì?” Bác sĩ Lã run giọng hỏi.

Tề Nhạc Nhân bình tĩnh hơn hắn, cậu đang tự hỏi, một cô gái nhỏ không xuất hiện trong Trò Chơi Ác Mộng lúc này lại xuất hiện, đến tột cùng là có nghĩa gì?

Có lẽ điều này có nghĩa là, cậu đang đi trên con đường chính xác.

Ninh Chu nhìn nhìn Tề Nhạc Nhân bên cạnh, khẽ nhíu mày.

“Làm sao vậy?” Tề Nhạc Nhân thấp giọng hỏi hắn.

“…...” Ninh Chu lắc đầu không nói gì.

“Đi theo cô ấy, có lẽ chúng ta sẽ đến ngay thôi.” Tô Hòa hòa nhã nói.

Bốn người tiếp tục bôn ba trong sương mù, sau khi cô gái tóc vàng bí ẩn xuất hiện sương mù rốt cuộc cũng bắt đầu tiêu tán, ánh mặt trời khiến người tâm sinh vui sướng, bọn họ truy đuổi phương hướng phát ra ánh sáng. Cuối cùng sương mù trước mắt cũng tan biến, một tòa thành thị rộng lớn thánh khiết gần ngay trước mắt!

Hệ thống nhiệm vụ xuất hiện:

[Người chơi Tề Nhạc Nhân, bắt đầu nhiệm vụ: Cảnh trong mơ của thánh nữ tu sĩ.]

[Bối cảnh nhiệm vụ: 22 năm trước, Ma vương suất lĩnh ác ma tấn công Thánh thành, Thánh thành đình trệ, Giáo đình buộc phải rút lui dời tới Vĩnh Vô Hương xa xôi. Một vị thánh nữ tu sĩ không đành lòng nhìn các tín đồ bị ác ma tàn sát sinh linh đồ thán, nàng nguyện cùng con dân Thánh thành tồn vong; trong tuyệt cảnh nàng được Thần ban cho sức mạnh, dùng cảnh trong mơ của mình bảo vệ Thánh thành. Đám ác ma bị đuổi đi bị tiêu diệt, nhưng kể từ đó Thánh thành cũng bị bao phủ trong màn sương mù, cách biệt với thế giới bên ngoài...]

[Yêu cầu nhiệm vụ: kết thúc cảnh trong mơ của thánh nữ tu sĩ.]

[Dữ liệu đồng bộ đếm ngược, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một, hoàn thành đồng bộ.]

Bên ngoài thành thị là tường vây cao ngất, đoàn người đi đến cổng thành, cửa thành mở nhưng không có vệ binh canh giữ. Xuyên qua tường thành rộng mở thành thị trước mắt tràn ngập niềm vui; nhóm cư dân đổ về phố xá náo nhiệt, công trình kiến trúc xây dựng độc đáo, ban ngày cũng có quán rượu, ven đường có cửa hàng buôn bán trái cây, bán hàng rong, nơi xa là kiến trúc Thần Điện được các dãy núi vây quanh. Thoạt nhìn hết thảy đều tốt đẹp, không nhìn ra tòa thành thị này đã bị phong bế hơn 20 năm.

“Đây là… Thánh thành?” Giọng Ninh Chu rất nhẹ giống như lẩm bẩm, tuy rằng đây là nơi mẹ hắn trưởng thành nhưng hắn chưa từng tới đây. Bởi vì khi hắn sinh ra nơi này đã bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.

“Không, chỉ sợ nơi này không phải Thánh thành chân chính.” Tô Hòa nói mang theo một tia ngưng trọng: “Tôi cảm giác được, bản thân đang ở trong lĩnh vực.”

Đúng vậy, bọn họ hiện tại không phải ở thế giới chân thật, Tề Nhạc Nhân rất rõ điểm này, nơi này là lĩnh vực của Maria cũng là cảnh trong mơ của thánh nữ tu sĩ, duy độc không phải Thánh thành chân chính.

“Lĩnh vực? Có vẻ rất lợi hại.” Bác sĩ Lã không quá rõ đó là cái gì, hiểu biết của hắn đối với lĩnh vực đến từ ‘lĩnh vực’ lúc Tô Hòa dẫn dắt hắn và Tề Nhạc Nhân trong nhiệm vụ Lâu đài khủng b0.

“Lĩnh vực này quả thực rất lợi hại. Bất kể phạm vi hay độ chân thật... Liên hệ với tên nhiệm vụ và lịch sử Thánh thành, nơi này hẳn là lĩnh vực vị thánh nữ tu sĩ kia ngưng kết? Nàng tạo ra một giấc mộng trong Thánh thành, để nhân loại may mắn vẫn còn tồn tại sinh hoạt trong lĩnh vực của nàng suốt 22 năm. Thật là... ghê gớm.” Tô Hòa nhìn trời xanh mây trắng chân thật trước mắt, tán thưởng nói: “Vô cùng, vô cùng ghê gớm.”

“Nếu có cơ hội thì nhất định phải gặp vị nữ sĩ này.” Tô Hòa nói.

“Khụ khụ, e rằng chuyện này không có khả năng, vị nữ sĩ này đã qua đời nhiều năm rồi.” Tề Nhạc Nhân liếc nhìn Ninh Chu, thấy hắn không có biểu tình gì đặc biệt mới nói.

Tô Hòa kinh ngạc nhìn cậu: “Chủ nhân lĩnh vực đã chết nhưng lĩnh vực vẫn chưa bị phá vỡ? Hay là bí pháp ngưng kết lĩnh vực của Giáo đình khác với phương pháp ngưng kết lĩnh vực của người chơi? Có liên quan đến tín ngưỡng lực?”

Ninh Chu gật gật đầu. Tuy rằng bán lĩnh vực của hắn đã rách nát nhưng vẫn có sự hiểu biết về Giáo đình, này quy công cho trước khi Maria qua đời để lại cho hắn rất nhiều nghiên cứu lĩnh vực Giáo đình. Tuy rằng thể chất hắn không thích hợp đi con đường tín ngưỡng lực nhưng lý luận trên sách không sai.

Tề Nhạc Nhân có chút khổ sở, sau khi cậu biết bán lĩnh vực của Ninh Chu bị rách, cậu vẫn luôn canh cánh trong lòng, nhưng sự tình về lĩnh vực cậu biết được quá ít, hiện tại…

Tuy Tề Nhạc Nhân có chút ngượng ngùng nhưng vẫn da mặt dày hỏi Tô Hòa: “Người chơi muốn ngưng kết lĩnh vực thì phải làm như thế nào?”

“Kỳ thật cái này rất mơ hồ, thời điểm tôi ngưng kết lĩnh vực chỉ có thể nhớ một đoạn ký ức rất mơ hồ, bởi vì lúc đó... tôi sắp chết.” Tô Hòa bình tĩnh thuật lại: “Giống như trong bóng tối chợt lóe lên một tia sáng, giữa lằn ranh sinh tử đột nhiên thể ngộ ra một loại sức mạnh mới, kỳ diệu lại khó tin...”

Bác sĩ Lã ôm trán: “Tôi không hiểu gì cả, tôi tin khoa học. Lĩnh vực này rốt cuộc có ích lợi gì?”

“Nói một cách đơn giản, chỉ có người cấp lĩnh vực mới đối kháng lại lĩnh vực của người khác, nếu không căn bản không cùng đẳng cấp.” Tô Hòa thần bí chớp chớp mắt nhìn mấy người: “Tựa như đột nhiên bước vào một thế giới hoàn toàn mới, nhiều thứ hoàn toàn bất đồng với lúc trước.”

Tề Nhạc Nhân nghe như lọt vô sương mù, còn muốn hỏi thêm điều gì đó thì một vài vệ binh trung niên NPC phát hiện bọn họ, dò hỏi họ từ đâu tới. Sau khi biết bọn họ xuyên qua màn sương bên ngoài vào Thành thánh, vệ binh và NPC xung quanh thập phần giật mình, muốn đưa họ đến gặp lĩnh chủ.

Trò Chơi Ác Mộng có đoạn cốt truyện này sao? Tề Nhạc Nhân không thể hiểu được.

Cậu nhớ rõ lúc chơi đến đây không có vệ binh xuất hiện, cho đến lúc cậu chết cũng không thấy lĩnh chủ gì đó, hiện tại đoạn cốt truyện này là sao?!

Cốt truyện đang đi chệch hướng, Tề Nhạc Nhân cảm giác một trận vô lực.

Bốn người họ đi theo vệ binh đến phủ Thành chủ ở Thánh thành, nhóm cư dân bên đường tò mò đánh giá đám người xa lạ bọn họ, xì xào bàn tán.

Dọc theo con phố vệ binh dẫn bốn người đi vào trung tâm Thánh thành, xuyên qua đại môn và khán phòng đến trước mặt lĩnh chủ. Vị Thành chủ quản lý Thánh thành này khoảng 50 tuổi, đầu đầy tóc bạc vô cùng già nua.

Vệ binh báo cáo danh tính của bốn người, lĩnh chủ già run rẩy đứng dậy khỏi ghế gắt gao nhìn Ninh Chu chằm chằm: “Ngươi... các ngươi là người Giáo đình?”

Người mặc chế phục thánh chức giả Giáo đình - Ninh Chu gật gật đầu. Phục sức của Giáo đình hơn 20 năm qua không thay đổi nhiều, chẳng sợ Thánh thành rơi vào sương mù bị thần lãng quên hơn 20 năm nhưng lĩnh chủ liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra trang phục Giáo đình.

Lĩnh chủ nhìn hắn chăm chú thật lâu, sau một hồi hư thoát ngồi trở lại ghế, phu nhân hắn dùng chén vàng rót một ly rượu nho cho hắn, lĩnh chủ uống một hơi cạn sạch: “Như vậy, các người tới đây để giúp chúng tôi kết thúc tai ách trăng non sao?”

Tai ách trăng non? Tề Nhạc Nhân không tiếng động cười khổ trong lòng. Vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn phải giải quyết nhiệm vụ này.

Chỉ mong lúc này mình không phải chết ở đây.

***

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi