HOÀNG NGƯ HUỆ

"Quả thật là người còn đẹp hơn những gì nô tài được biết!."

Lý Chiêu Hoàng cũng rất là khó hiểu. Con người này lần đầu gặp đã cứu mình, lúc đó hắn chắc hẳn phải biết rõ mình là ai, hắn đoán được thân phận của mình nhưng hắn lại như một tên đần đi hỏi tên của mình. Hắn không biết mình là ai hay sao?. Người này đôi lúc sẽ thất thần nhìn chằm chằm vào mình, rồi lại đột nhiên cười rộ lên phát hiện ra điều gì đó. Hắn là có bệnh a?. Hắn không ngại ngùng nói mình đẹp, nhưng đẹp thì có ích gì chứ, Trần Cảnh cũng chẳng còn buồn liếc nhìn bản thân mình một cái, vậy xinh đẹp để cho ai ngắm nhìn nữa đây!. Nếu như Trần Cảnh cũng nói được lời này với mình thì hay biết mấy.

Tề Tiểu Khả thầm quan sát Lý Chiêu Hoàng, lúc này nàng đang trong trạng thái suy tư. Tề Tiểu Khả cảm thán, quả thật Lý Chiêu Hoàng rất có sức thu hút ánh nhìn. Lý Chiêu Hoàng mặc một bộ cung trang bằng gấm Tô Châu màu vàng, đôi mày lá liễu được kẻ vô cùng tỉ mỉ, mắt phượng xinh đẹp trong suốt động lòng người, sóng mũi cao nhỏ nhắn, đôi môi như hai cánh hoa đài mềm mại khép chặc, ba ngàn thanh ti được vấn theo kiểu tức phụ nhưng không khiến nàng già đi mà trông nàng trưởng thành và quý phái hơn. Tề Tiểu Khả không biết ba mỹ nhân còn lại trông như thế nào vì cô không có sống trong thời đại đó nên không thấy được các nàng nhưng Tề Tiểu Khả cô dám khẳng định các nàng ấy không sánh kịp với nhan sắc của Lý Chiêu Hoàng. Lý Chiêu Hoàng ngồi suy tư, mắt phượng trong suốt hoà lẫn với bi thương, tư thế này của nàng khiến cho Tề Tiểu Khả cảm thấy mình dù đang ngồi ngay bên cạnh nàng nhưng lại xa cách vô cùng, nàng như tiên nữ thoát tục bước xuống từ câu chuyện thần tiên, trên người nàng toát ra một vẻ cao cao tại thượng không gì có thể so sánh.

"Nương nương, người sao vậy!?" Tề Tiểu Khả dò hỏi.

Biết mình thất thố, Lý Chiêu Hoàng vội thu lại tâm tư:"À không, không có gì cả, bổn cung không sao."

"Nương Nương dường như có rất nhiều tâm sự, có thể nói với thần được không?" Tề Tiểu Khả chờ đợi câu trả lời của Lý Chiêu Hoàng nhưng nhận lại từ nàng chỉ có ánh mắt như biết nói 'Vì sao bổn cung phải nói với ngươi' ý như vậy.

Tề Tiểu Khả cười giã lã cho qua, lại quay về thắc mắc:"Nương Nương hôm đó vì sao người lại hành động dại dột như vậy, lỡ như nô tài không đi ngang trông thấy thì người phải đã. . ."

"Chẳng phải khi đó ngươi đã cứu bổn cung hay sao, vẫn còn có thể ngồi đây trò chuyện với ngươi." Lý Chiêu Hoàng nâng lên tách trà từ từ thưởng thức.

Tề Tiểu Khả suy nghĩ một chút, trong sách lịch sử không có nhắc tới sự việc Lý Chiêu Hoàng tử tự, nhưng rõ ràng chính mắt cô thấy nàng ấy thắt cổ tử tự là thật, vậy rốt cuộc nguyên nhân nào lại khiến nàng phải đi đến bước đường cùng như vậy. Sau một hồi Tề Tiểu Khả cũng đã hiểu ra nguyên nhân, hẳn là do chuyện phế Hậu lần trước anh em họ Trần nhắc tới, nên mới dẫn đến chuyện Lý Chiêu Hoàng thắt cổ. Nhưng nếu chỉ có như vậy thì đâu tới nỗi phải đi bước đường cùng, theo sử sách thì Lý Chiêu Hoàng có thể bỏ cả địa vị Chiêu Thánh công chúa để đi tu, vậy thì còn gì đáng làm cho nàng phải bận tâm đến nỗi như thế. À phải rồi! Đứa con! Thái tử chỉ vừa mới sinh nhưng lại chết non để lại nỗi đau cắt da cắt thịt cho nàng, có thể đây là nguyên nhân!.

Khoan đã! Nếu Tề Tiểu Khả nhớ không lầm là khi nàng sinh thái tử khi đó Lý Chiêu Hoàng chỉ mới mười bốn tuổi. Lý Chiêu Hoàng bị giáng xuống là việc của năm năm sau, tức là 19 tuổi vậy làm sao nàng lại vì con mà tử tự. Tề Tiểu Khả vẫn chưa xác định được rằng Lý Chiêu Hoàng có tình cảm với Trần Cảnh nên nếu dựa vào việc nàng bị Trần Cảnh lạnh nhạt thì không được đúng cho lắm. Chỉ có một Khả năng là Lý Chiêu Hoàng vừa mới bị sảy thai hoặc đứa trẻ đó chết non! Trong sách lịch sử không có nhắc đến việc Lý Chiêu Hoàng sảy thai trước khi bị phế truất, hoặc là sự việc này có thật nhưng quan sử lại không ghi chép lưu lại nên sách lịch sử sau này không có đề cập đến.

Tề Tiểu Khả cảm nhận được trong lòng mình rất khó chịu, có một khí tức kết lại nơi lồng ngực, rất muốn thổ nó ra nhưng không được. Tề Tiểu Khả không hiểu vì sao mình lại thấy xót xa và thương cảm đối với Lý Chiêu Hoàng như vậy, khi học tiểu sử của nàng Tề Tiểu Khả chỉ thấy đáng thương thay cho một giai nhân tuyệt sắc nhưng lại khổ mạng nên đặc biệt tìm hiểu về tiểu sử của nàng. Hôm nay chính bản thân mình ngồi bên cạnh Lý Chiêu Hoàng, đối mặt với nàng, Tề Tiểu Khả không chỉ thấy nàng đáng thương mà còn pha lẫn vào trong đó là một cỗi xót xa và thương cảm, có thêm một chút yêu thương!. Tề Tiểu Khả thuộc tuýp người dễ cảm động, cô dễ khóc cũng dễ cười nhưng trong đời sống cô rất kiên cường và mạnh mẽ, khi thấy người thân hay bạn bè của mình mềm yếu khóc lóc thì cô sẽ thương cảm và kèm theo một chút yêu thương trong đó mà dỗ dành người đó, nhưng không phải ai cũng khiến cô có cảm giác như vậy. Riêng với Lý Chiêu Hoàng ở trước mặt đây làm cho Tề Tiểu Khả một lần bộc lộ hết những cảm xúc ấy. Là thương tâm, là xót xa, là yêu thương và còn đau lòng. Tề Tiểu Khả bộc lộ những cảm xúc ấy không có nghĩa là cô yêu Lý Chiêu Hoàng, mà là thứ gì đó mà cô không thể giả thích nó là gì!.

"Nương nương, nô tài xin mạng phép hỏi một chút được không?." Tề Tiểu Khả nhìn theo từng hành động của Lý Chiêu Hoàng, nàng chỉ im lặng uống trà, ngụ ý là đồng ý.

"Vì sao người lại tử tự, đi đến bước đường cùng này?." Thanh âm của Tề Tiểu Khả mang theo chút quan tâm, cô nhìn thấy được từ trong đôi mắt phượng lại thêm một tầng sương mù.

"Có phải vì Hoàng tử không?."

"Sao ngươi lại biết việc này." Câu hỏi của người kia khiến Lý Chiêu Hoàng hơi cảnh giác hắn.

Thấy Lý Chiêu Hoàng bày ra phòng bị với mình, Tề Tiểu Khả chỉ biết thở dài:"Người đừng lo lắng, nô tài sẽ không nói việc này cho ai đâu!."

Nghe người kia nói sẽ không tiếc lộ việc này ra ngoài, Lý Chiêu Hoàng mới thả lỏng được đôi chút rồi cũng trở về căng thẳng dò xét Tề Tiểu Khả.

"Nô tài biết rất nhiều việc về người, thậm chí là nô tài có thể đoán ra được nương nương từng sảy thai, hơn nữa chỉ vừa mới xảy ra gần đây."

"Thật ra ngươi là ai, vì sao ngươi biết rõ về bổn cung như vậy!."

"Nô tài chỉ là một tên thái giám bình thường thôi!." Tề Tiểu Khả cười khuẩy.

"Hài nhi đã không còn, người đó cũng không cần bổn cung, vậy bổn cung còn sống để làm gì chứ!." Thanh âm của Lý Chiêu Hoàng có chút bi thương, thống khổ.

"Người đừng suy nghĩ bi cực như vậy được không! Đứa bé đã mất nhưng người vẫn còn sống. Người lại càng phải mạnh mẽ vượt qua nỗi đâu này. Có lẽ người và đứa trẻ không có duyên làm mẹ con nên ông trời mới mang nó đi, nó sẽ đầu thai vào một nơi khác tốt hơn, sẽ không bị cuống vào nơi quyền lực và tranh đoạt này." Đây là những lời thật lòng của Tề Tiểu Khả.

"Chắc là vì bổn cung và hài nhi không có duyên với nhau, hi vọng sau này nó đầu thai đến nơi tốt hơn chốn thâm cung hiểm độc này." Lý Chiêu Hoàng vừa mới nói mà nàng đã rơi nước mắt.

"Sau này người vẫn còn có thể sinh ra những đứa trẻ đáng yêu khả ái, người đừng quá đau lòng." Tề Tiểu Khả lớn gan bước đến gần Lý Chiêu Hoàng, ngồi xổm xuống trước nàng, đưa tay lau đi những giọt lệ óng ánh.

Lý Chiêu Hoàng nhìn hành động này của Tề Tiểu Khả không khỏi bị dọa đôi chút, nàng đứng dậy hất ra tay của Tề Tiểu Khả, lớn giọng:"Vô lễ, ai cho phép ngươi chạm vào bổn cung!."

Tề Tiểu Khả biết mình vừa mới làm điều tồi tệ, cô quỳ xuống cúi đầu nhưng cô không hề rung rẩy:"Xin nương nương tha tội, nô tài không phải là cố ý chạm vào nương nương."

"Lui ra ngoài." Lý Chiêu Hoàng phất tay, xoay người trở vào tẩm cung.

Tề Tiểu Khả theo lệnh lui ra ngoài, nhớ tới việc quét tước Dụ Nguyệt uyển vẫn còn chưa xong, trong lòng hơi lo lắng nhanh chóng chạy trở về. Tề Tiểu Khả nhận thấy hình như hôm nay mình có gì đó khác khác, cô không ngờ mình lại dám bước đến lau nước mắt cho Lý Chiêu Hoàng. Tề Tiểu Khả chỉ làm theo bản năng phản xạ của mình, là một chuyên viên tâm lý nên vào tình huống lúc đó cô mới đưa ra vài lời khuyên cho nàng, còn hành động đó là do phản xạ bản thân. Nhưng mặt nàng ấy rất mịn, sờ vào thì không muốn buông tay. Tề Tiểu Khả không tin được sinh thời cô còn có thể chạm vào nữ Hoàng duy nhất của Việt Nam, và cũng là người bản thân cô mến mộ từ lâu. Tề Tiểu Khả theo thói quen tìm tòi miếng ngọc hoa sen nhưng, nó đã không còn nằm trên cổ, vị trí mà nó vốn phải ở đó!. Tề Tiểu Khả hỗn loạn, trong lòng thầm kêu không ổn, cô cuống cuồng lên chạy đi tìm nó. Tề Tiểu Khả chạy trở về những nơi cô từng đi qua, lật từng cái lá bông hoa nhưng cũng chẳng thấy đâu. Lúc này cô mới bắt đầu thấy lo lắng, cô không thể mất miếng ngọc đó được, tuyệt không thể!. Tề Tiểu Khả cứ như một người điên hết chạy chỗ này lại chạy chỗ kia, đến nỗi đôi chân cô trở nên mềm nhũn nhưng cô vẫn kiên trì không bỏ cuộc. Tề Tiểu Khả đến hoa viên, cô quỳ khom người tìm trong lùm hoa, trong lòng thầm hi vọng nó nằm ở chỗ này. Từ xa xa có bóng dáng Vân Tình đang đi tới, nàng bước đến phía sau Tề Tiểu Khả, vỗ vào lưng cô một cái. Tề Tiểu Khả giật mình quay lại, trông thấy Vân Tình đang nhìn mình chằm chằm, cô vội đứng phắt dậy, lau sạch bụi bậm trên y phục.

"Ngươi ở đây làm gì?"

"Ta làm mất một vật quan trọng, ta phải tìm nó!" Thanh âm của Tề Tiểu Khả không giấu được sự run rẩy và lo lắng.

"Việc gì thì cứ để sau, Hoa phi nương nương cho gọi tất cả nô tài đến trước sân Dụ Nguyệt uyển, ngươi theo ta đi!" Vân Tình xoay người bước đi nhưng tay nàng bị Tề Tiểu Khả nắm lại.

"Vân Tình ngươi có thể giúp ta xin phép nương nương cho ta miễn có mặt được không, vật đó rất quan trọng với ta, ta không thể mất nó được." Tề Tiểu Khả dùng ngữ khí cầu xin.

"Nương nương đã căn dặn một nô tài cũng không được vắng mặt, ta chỉ đến thông truyền lời của nương nương, đừng làm ta khó xử!" Vân Tình hất ra tay của Tề Tiểu Khả, bước đi về Dụ Nguyệt uyển.

Tề Tiểu Khả nhìn theo dáng Vân Tình, cô thật sự rất muốn tức giận ngay lúc này. Cô không muốn đi gặp nữ nhân quỷ quyệt kia, cô muốn đi tìm miếng ngọc của mình nhưng nữ nhân kia một hai lại triệu tập đúng lúc này. Tề Tiểu Khả đành ngậm ngùi đi theo sau Vân Tình, chuyện tìm miếng ngọc chắc phải để sau, hi vọng là không có ai nhặt được nó.

Đến trước sân lớn của Dụ Nguyệt uyển, tất cả cung nữ thái giám đều có mặt đầy đủ quỳ cúi người ở đó. Tề Tiểu Khả cũng bị buộc phải quỳ gối giữa họ, may mà thời tiết sáng hôm nay không nắng cho lắm nên cũng đỡ cho cô. Lần lượt từng người bước vào bên trong đại sảnh, họ đi vào rất nhanh nhưng trở ra cung nhanh, cứ như vậy lại đến Tề Tiểu Khả. Tề Tiểu Khả đi vào trong sảnh, cô quỳ xuống cúi đầu thỉnh an. Lý Huệ ngồi trên đại đẩu, nàng nhàn nhã thưởng thức tách trà, vừa trông thấy Tề Tiểu Khả đi vào nàng liền bỏ xuống tách trà, bước đến trước mặt Tề Tiểu Khả, đôi tay ngọc đưa ra một vật vô cùng bắt mắt.

"Thứ này là của ngươi!."

Tề Tiểu Khả theo lời Lý Huệ ngẩng mặt lên, cô nào ngờ được rằng miếng ngọc của cô đang nằm trong bàn tay của nàng. Trong lòng Tề Tiểu Khả có thêm một phần sợ hãi, trán lại có thêm một tầng mồ hôi đổ xuống.

"Miếng ngọc này là của nô tài, nô tài có thể lấy lại nó không?."

"Ngươi khẩn trương vậy làm gì?" Lý Huệ xoay người hai tay chấp sau lưng, mắt vẫn quan sát Tề Tiểu Khả.

"Miếng ngọc này rất quan trọng với nô tài, xin nương nương cho nô tài lấy lại nó!." Giọng của Tề Tiểu Khả có chút vội.

"Miếng ngọc này rất là tinh xảo, một nô tài như ngươi làm sao mà có được thứ tốt như vậy, hẳn là ngươi lấy trộm của vị chủ tử nào đó đi!." Lý Huệ khẳng định.

"Nô tài không hề lấy trộm, nó thật sự là của nô tài!" Nó đích thực là của mình.

"Miếng ngọc quý như vậy nếu rất quan trọng, hẳn là do tình nhân tặng. Nói, ngươi tư thông với cung nữ nào trong cung!" Lý Huệ trừng mắt.

"Nô tài không dám, chỉ xin nương nương người trả nó lại cho nô tài đi!."

"Ngươi khẩn trương như vậy thì thứ này quả thật rất quý. Nhưng, không thể giữ lại!." Lý Huệ nắm chặt miếng ngọc trong tay rồi bóp nát, trở thành từng mảnh.

"ĐỪNG MÀ!!!."

Tề Tiểu Khả muốn chạy đến giật lại miếng ngọc của mình nhưng cô bị hai tên thái giám khác giữ chặt hai tay khống chế cô quỳ ở đó. Tận mắt chứng kiến miếng ngọc của mình bị nữ nhân kia biến thành từng mảnh. Tề Tiểu Khả vùng vẫy, đẩy ngã hai tên thái giám kia, cô chạy lại cướp lấy những mảnh vụn của miếng ngọc trong tay Lý Huệ. Tề Tiểu Khả hai tay run run nhìn những mảnh vụn trong bàn tay, từ trong lòng tràn ra một cỗ bi thương.

"A!!!!."

Tề Tiểu Khả ngẩng mặt lên trời, hét lớn. Từ trong hốc mắt của cô tràn ra hai dòng lệ, cứ thi nhau mà chảy xuống. Tề Tiểu Khả khóc đến tê tâm liệt phế, từng tiếng nấc nghẹn cứ vang vọng trong đại sảnh Dụ Nguyệt uyển truyền ra tới bên ngoài sân, trông cô bây giờ không khác một kẻ điên.

Hết rồi, cái gì cũng hết rồi.

-----Hết Chương 13-----

Tác giả lảm nhảm: Huệ quá đáng lắm lun ớ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi