HOÀNG NGƯ HUỆ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chỉ một cái chớp mắt, Tề Tiểu Khả đã đến thời cổ đại này được mười ngày. Quả thật nó chỉ như một giấc mộng, cứ chìm vào không thể tỉnh giấc. Vài ngày đầu Tề Tiểu Khả còn bối rối, bỡ ngỡ với mọi thứ. Rồi cô tự đối lòng phải học cách chấp nhận thực tại, học làm quen dần với thế giới lạ lẫm này.

Tề Tiểu Khả ở Trần phủ mười ngày, số lần gặp Trần Anh chưa đến năm lần. Cả người cha tuổi ngũ tuần của họ cũng chưa từng chạm mặt, lịch trình của hai người này đúng là gắt! Ở lâu như vậy cũng chưa nói chuyện đến mười lần. Cũng may là hai cái đàn ông bận bịu nhưng để lại cô em gái rảnh rỗi, tay không nhiễm xuân thủy. Trong Trần phủ, Tề Tiểu Khả chỉ có thể tìm Trần Đoan Như trò chuyện, thi thoảng lôi kéo nàng cùng đi dạo phố, ra ngoài hoạt động hít thở khí lành còn hơn ở trong căn nhà lớn lại không có lấy hai mươi người.

Hôm nay Tề Tiểu Khả đã lên sẵn một lịch đi chơi, vốn định tìm Trần Đoan Như cùng đi nhưng cô chạy qua phòng lại không có ai, Liên Mai nói nàng có việc đã đi ra ngoài. Tề Tiểu Khả đành ngậm ngùi tự mình đi chơi vậy. Xuyên qua mười ngày, cũng ở nhờ nhà người ta, Tề Tiểu Khả cô lại như đứa khờ, lại cộng thêm cái bệnh mù đường nên chẳng dám đi ra ngoài khi không có Trần Đoan Như. Tề Tiểu Khả không khỏi lắc đầu, mặt cô đúng là dày như da trâu nhưng so với trước khi xuyên cô từng ăn nhờ ở đậu nhà Diễm Sương cả tháng, mới có mười ngày thì chưa là gì cả.

Ngày thường không có Trần Đoan Như thì Tề Tiểu Khả chui rúc trong Trần phủ, một bước cũng không dám ra khỏi cửa, cô sợ mù đường đại nhân lại đến thăm cô. Dần rồi cũng thành quen, lá gan của Tề Tiểu Khả đã lớn thêm nhiều nên nay hiên ngang đi ra ngoài dạo phố một mình. Thế giới này đầy những điều thú vị, mới lạ với Tề Tiểu Khả, nếu đã không thể trở về năm 2018 thì tại sao lại không hưởng thụ những thứ hoài cổ này đây.

Lần trước Trần Đoan Như chỉ đưa Tề Tiểu Khả đến tửu lâu cùng phường vải, hẳn còn nhiều nơi thú vị chưa từng biết. Theo như kiến thức Tề Tiểu Khả lượm được ở mấy bộ tiểu thuyết thì khi xuyên qua nhân vật chính thường đến đầu tiên là thanh lâu. Nhưng đây là Đại Việt không phải Trung Quốc nên muốn tìm thanh lâu ở đây không biết có phải mò kim đáy bể? Thật ra Tề Tiểu Khả cũng muốn xem thử thanh lâu thời xưa như thế nào, ở hiện đại cô từng đến quán bar và cũng từng cùng những cô gái kia qua đêm, nhưng đây là cổ đại, không phải năm 2018, thanh lâu dĩ nhiên khác với mấy cô gái kia!.

Tề Tiểu Khả vất vả lắm mới tìm được thanh lâu, bên trên đề Ti Uyển lâu, hẳn là do người Trung Quốc làm lão bản đi! Tề Tiểu Khả cũng không chần chừ, vội nhấc áo tiến vào bên trong.

Tiền điện là một cái sảnh lớn, giữa có một vũ đài. Xung quanh chỗ ngồi được sắp xếp xen nhau cứ thế lui về hàng ghế cuối được đặt cao nhất, xen kẻ là những chậu cây cao, thích hợp cho việc che giấu gương mặt. Nam nhân mỹ nữ ngồi quanh vũ đài, kẻ cười người uống, đôi lúc có vài tên vô sỉ sờ soạng thân thể những nữ tử kia. Tề Tiểu Khả nhìn thấy máu điên càng nổi lên nhưng đây là địa bàn của người ta, cô không quản được nhiều như vậy, cô chọn một bàn ở dãy cuối khuất mặt ngồi xuống, thưởng thức rượu. Quan sát xung quanh, Tề Tiểu Khả ngạc nhiên khi biết được kia những oanh oanh yến yến đều là người Phương Bắc, khi hầu rượu đều nói tiếng Việt nhưng trao đổi với nhau bằng tiếng Trung phổ thông. Những nam nhân đến đây có đủ các thể loại người, đa phần là nam tử Đại Việt. Tề Tiểu Khả quan sát sinh ý của thanh lâu này, thầm thán phục, không gian bên trong lớn, trang trí màu đỏ xen lẫn vàng kim bắt mắt, những cô gái người Trung kia ai ai cũng xinh đẹp mỗi người một vẻ. Thể loại này mà xuất hiện ở hiện đại thì chắc những cô gái ở Trần Duy Hưng nghỉ làm ăn luôn! Tiếng cười giọng nói, lời trêu ghẹo, hợp lại tại thành một đống thanh âm hỗn tạp, đôi lúc phía trên lầu sẽ phát ra vài tiếng rên của nữ tử khiến Tề Tiểu Khả không khỏi đỏ mặt.

Ngồi chưa ấm ghế mà Tề Tiểu Khả đã nhận ra nơi này vì sao lại bị người thi sĩ xem thường, quả là một chốn phức tạp. Thanh lâu là vậy nhưng đến đây không hẳn là vô lợi ích, chẳng phải những đại hiệp phim cổ trang luôn nói nơi đông dễ tra tin tức sao. Muốn tra tin thì thứ nhất tửu lâu quán ăn, thứ hai là chốn phong trần thanh lâu đây, chỉ cần ngồi một lát sẽ nghe được nhiều thứ hơn ngươi mong đợi. Chỉ mãi suy nghĩ, Tề Tiểu Khả không hề hay rằng tiểu nhị đã đứng ở bên cạnh hồi lâu.

Tiểu nhị khẽ lay cánh tay Tề Tiểu Khả,  giọng khàn khàn "Công tử, công tử?!"

Tề Tiểu Khả giật mình, vội sửa sang lại hướng tiểu nhị cười "Không biết tiểu huynh đệ này là có việc gì?"

"Xin hỏi công tử muốn thử loại rượu nào a?"

Tề Tiểu Khả hơi phân vân, nhiều như vậy bảo cô như vậy gắp thời gian phải chọn loại nào a. Mặc kệ, Tề Tiểu Khả đối tiểu nhị nói "Cho ta một bình Mai Khôi Lộ!"

Tiểu nhị nhẹ gật đầu sau đó rời đi, không lâu sau quay trở lại với trên tay là Mai Khôi Lộ*. Tề Tiểu Khả mở niêm phong, cầm bình rượu lên nốc ừng ực.  Trong sảnh mỗi lúc một đông hơn, chỗ cũng không đủ ngồi, hơn hai mươi trai tráng đứng chật cả sảnh. May mà Tề Tiểu Khả nhanh chân hơn kiếm được chỗ tốt, nếu không sao lại ngồi sung sướng uống rượu. Bên kia một phụ nhân mặt đầy phấn lắc lư bước lên giữa vũ đài, lớn giọng.

"Thưa quý vị công tử, đêm nay là ngày mỹ nhân chiêu bài của Ti Uyển lâu, Thủy Điệp cô nương tuyển nhập mạc chi tân. Thỉnh quý vị xuất ra một vật trên người, nếu cùng Thủy Điệp cô nương hạp ý lựa chọn, sẽ là tân nhân của Thuỷ Điệp cô nương".

Tú bà vừa dứt lời, bên dưới là hàng chục tiếng vỗ tay, hò hét ầm lên, tăng thêm sự náo nhiệt. Từ phía sau bức rèm nhung đỏ, một nữ tử hồng y bước ra, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về nàng. Tề Tiểu Khả híp mắt nhìn hồng y nữ tử trên vũ đài kia, một thân hồng y, mạng châu sa che mặt, toát lên vẻ yêu nghiệt bức người, thật quen mắt, hình như cô đã từng gặp nàng ở đâu rồi! Những tên háo sắc nhìn hồng y nữ tử không chớp mắt, nước dãi chảy thành dòng, chỉ muốn nàng ở dưới thân mà hầu hạ. Cả bọn huyên náo, ồn ào trừ Tề Tiểu Khả, cô chỉ lặng lẽ quan sát hồng y nữ tử rồi lại quay trở về với rượu ngon. Tề Tiểu Khả thầm khinh bỉ cái lũ dê cụ kia, vừa nhìn thấy con gái nhà lành thì chảy nước miếng, đủ một xô đầy!.

Đã nói là nhập mạc chi tân, tức đêm đầu tiên của cô gái này, vậy mà cũng không buôn tha muốn chiếm trọn người ta, ta phi!!!

"Chư vị công tử, đại nhân hữu lễ. Đêm nay Thủy Điệp tuyển chọn nhập mạc chi tân, sở cầu trong chư vị tìm được người hạp ý!"

Giọng nói mang khí chất mê hoặc phát ra từ kia Thủy Điệp cô nương, vừa quyến rũ vừa như rù quến nhân tâm. Người ta chỉ mới cất lời nói vài câu thôi, lũ háo sắc các ngươi có cần vỗ tay hò reo như vậy không! Tú bà khoát tay, những tiểu nhị bắt đầu đến từng người nhận tư vật.

Một người đến chỗ Tề Tiểu Khả, cúi đầu nói "Vị công tử này có hay không trình lên tư vật?!"

Tề Tiểu Khả nhìn kia tiểu nhị, suy  xét một hồi, dù sao cũng có chuyện vui, tham gia một chút cũng được. Cô loay hoay tìm trên người món đồ giá trị, nhìn từ trên xuống dưới chả có lấy một thứ đáng giá, bất chợt Tề Tiểu Khả nhìn đến sợi vòng tay đỏ ở cổ tay, trên mặt một mạc tiếu ý, cô gỡ ra sợi vòng đặt lên trên khay vốn đã đầy đồ chỗ tiểu nhị. Tiểu nhị hơi kinh ngạc, đối Tề Tiểu Khả khẽ gật đầu rồi quay đi. Tề Tiểu Khả lại cầm bình rượu tu ừng ực, cái vòng đó theo cô từ hiện đại xuyên qua đến, được thắt từ dây đỏ thành bím, đính theo là một chữ 'Tề' được khắc bằng gỗ theo chữ hán. Dù không đáng bao nhiêu nhưng nó là trang sức quý trọng của cô, là do Đoan Như tặng cho cô khi còn yêu nhau.

Khoảng chừng hai phần ba nén hương, tiếng xì xào bàn tán dần nhỏ lại, giọng nói tú bà một lần nữa vang lên "Đa tạ chư vị công tử, bây giờ xin mời Thủy Điệp cô nương chọn ra một vật tư trang"

Hồng y Thủy Điệp bước đến giữa đài, đảo mắt xung quanh chọn tư trang trong hàng chục món. Thủy Điệp quét mắt qua những thứ đặt ở trong khay do gia nhân dâng lên, lòng một nỗi khinh Bỉ. Những thứ này nàng không thiếu, mấy tên thô tục kia chỉ biết dùng những này vàng bạc, ngọc, phỉ thúy dâng tặng, thật là bề ngoài sang trọng bên trong rỗng tuếch. Thủy Điệp chỉ lướt sơ qua từng khay lễ vật, vẫn là không có gì lọt vào mắt nàng. Đến khay cuối nàng cũng chỉ nhìn qua rồi định cho người đem xuống, bỗng nàng dừng lại nhìn đến vật gì đó bị những thứ kia che khuất. Thủy Điệp cầm lấy sợi dây đeo tay, hình dáng của nó thật đặc biệt, nó được kết thành bím bằng chỉ đỏ, trên còn có đính thêm bốn hạt châu, một chữ 'Tề' khắc gỗ nằm giữa, nàng có chút ngạc nhiên, nở nụ cười bí ẩn rồi quay sang nói gì đó với tú bà bên cạnh. Những việc này đối Tề Tiểu Khả không có gì lạ, trong những cuốn tiểu thuyết cô từng đọc thường xuyên có mấy việc như này diễn ra, hầu như quyển nào cũng vậy. Tề Tiểu Khả ngẩn đầu trút hết bình rượu rồi đặt lên bàn, để lại một hai quan rồi lảo đảo bước đi hướng về cửa lớn. Tề Tiểu Khả cảm thấy dường như bản thân đã ngấm men rượu, bước đi có chút nghiêng ngã, đầu óc xoay vòng vòng, giờ cô chỉ muốn trở về Trần phủ đánh một giấc thôi! Có câu trời không toại lòng nhân, vừa mới tới cửa mà một giọng nói đã hướng về phía Tề Tiểu Khả.

"Kia công tử xin dừng bước!"

Giọng tú bà vừa vang lên, mọi người trong sảnh đều im lặng quay về phía cửa lớn, hàng chục đạo quang hướng về Tề Tiểu Khả. Tề Tiểu Khả cũng giật mình, quay đầu khó hiểu nhìn tú bà đứng trên đài. Tú bà lại cười một phen rồi cất tiếng tuyên bố "Chư vị! Nhập mạc chi tân của Thủy Điệp cô nương là vị công tử bạch y kia!"

Mọi người đều xì xào nhìn về phía Tề Tiểu Khả, đám nam nhân lăm le như muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn vậy. Tề Tiểu Khả nãy giờ vẫn ngơ ngác, đã có chuyện gì xảy ra! Mắt vẫn còn nhìn dáo dác, Tề Tiểu Khả đã bị vài thị nữ kéo lên lầu hai và đạp vào một cái phòng.

Phòng này chẳng khác nào phòng tân hôn trong phim cổ trang cả, hầu như mọi thứ đều màu đỏ.

Cô gái này hẳn là fan cuồng màu đỏ đi. Mặc đồ đỏ, ngay cả căn phòng cũng đỏ luôn, đáng sợ a!

Tề Tiểu Khả cũng chẳng nghĩ được nhiều, cô đã thấm men rượu, đầu choáng váng. Tề Tiểu Khả lảo đảo đến cạnh bàn giữa phòng ngồi xuống, hai tay di di thái dương. Từ sau tấm bình phong, hồng y Thủy Điệp bước ra, đến trước mặt Tề Tiểu Khả. Tề Tiểu Khả ngẩn đầu nhìn Thủy Điệp, không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì mặt cô vốn đã ửng đỏ nay còn muốn đỏ hơn. Thủy Điệp tóc xoã dài xuống thắt lưng, trên người nàng chỉ vận một cái tiết khố cùng áo yếm đỏ thêu hoa mẫu đơn. Làn da trắng nõn phơi bày ra ngoài, bộ ngực sữa đầy đặn ẩn hiện sau lớp vải mỏng của áo yếm, Tề Tiểu Khả thấy cơ thể mình nóng lên, rạo rực. Tề Tiểu Khả vội quay mặt đi, đã nói phi lễ đừng nhìn, mình là nữ tử vừa nhìn đã muốn suy nghĩ bậy bạ, nếu đổi lại là đám háo sắc kia chắc đã đè nàng ra ăn sạch!.

Thấy Tề Tiểu Khả quay mặt không nói, Thủy Điệp bước đến gần, hai tay vòng qua từ phía sau câu lấy cổ Tề Tiểu Khả. Nàng cúi thấp người, môi kề sát tai Tề Tiểu Khả, phá ra những hơi ám muội, tai của Tề Tiểu Khả đã đỏ như cà chua chín, Thủy Điệp khẽ cười quyến rũ, cất giọng nói "Một đêm xuân đáng giá ngàn vàng, sao hai ta không tranh thủ?!"

Hơi ấm từ Thủy Điệp phạ vào tai khiến Tề Tiểu Khả nhột nhột, cô cố giữ khoảng cách với Thủy Điệp, đưa tay nhu nhu cái tay đỏ ửng.

"Thỉnh cô nương tự trọng!"

"Xem kìa, tai cũng đã đỏ như vậy, công tử còn bảo ta tự trọng?" Thủy Điệp khẽ cười.

"Ta và cô chưa từng quen biết, chỉ mới gặp mặt lần đầu. Vậy cô cũng chịu ủy thân cho một kẻ lạ mặt như ta!?" Tề Tiểu Khả ánh mắt mơ hồ nhìn Thủy Điệp.

"Những khách đến đây lần đầu đều là như vậy, dần rồi cũng thành quen, công tử cần chi giả một chính nhân quân tử"

"Tuy ta uống nhiều rượu nhưng cũng chưa mất tri thức, ta cần gì phải giả một chính nhân quân tử!" Thà làm một tiểu bạch kiểm còn tốt hơn.

"Công tử quả nhiên là người đặc biệt, lần đầu tiên Thủy Điệp nhận thức"

Tề Tiểu Khả híp mắt nhìn Thủy Điệp, bắt lấy cổ tay nàng, mơ hồ nói "Hình như...ta đã gặp cô ở đâu rồi?"

Thủy Điệp cười giảo hoạt, gỡ ra tay Tề Tiểu Khả "Công tử nhận thức ta giống vị bằng hữu nào đó của ngươi?"

"Ta...ta chỉ là..." Tề Tiểu Khả chưa nói đủ ý liền lăn đùng ra xỉu, xem ra Mai Khôi Lộ hảo mạnh.

Thủy Điệp đến gần Tề Tiểu Khả, nàng ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vuốt ve gương mặt Tề Tiểu Khả, mỉm cười đầy ẩn ý "Rốt cuộc chúng ta lại gặp nhau"

------ Hết chương 5 ------

Mai Khôi Lộ: là một loại hoa hồng dại, được hái về trộn chung với cao lương để cất rượu. Hoa phải được hái vào sáng sớm để còn những hạt sương đọng trên cánh hoa (vì thế nên gọi là mai khôi lộ -- lộ là hạt sương) và là một loại danh tửu của Trung Hoa.

Chú ý: suy nghĩ của nhân vật được thể hiện bằng chữ nghiêng

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi