HOÀNG TỬ LÀ NỮ NHI: TRIỆU HỒI SƯ NGHỊCH THIÊN

Tất cả mọi người đều kinh ngạc không thốt nên lời. Cái gì mà tôn quân đỉnh phong chứ! Không thể nào a.

"Đệ nói cho vui thôi đúng không. Ha ha." Âu Dương Mặc Nguyên thì cứ nghĩ chỉ là chắc nói cho vui thôi chứ tôn quân đỉnh phong với một hài tử thì...

"Huynh nhìn mặt đệ giống nói đùa không?" Âu Dương Nguyên Minh mặt nhăn nhúm lườm Âu Dương Mặc Nguyên.

"Chắc là... không."

"A!!! Nói sao cho mọi người tin bây giờ. Đệ muốn tu luyện lên tôn binh để đưa mọi người vào Long mệnh không gian để thấy muội ấy qua!" Âu Dương Nguyên Minh gãi đầu tức tối hét ầm lên.

Hắn giờ mới là tôn quân trung kì và chuẩn bị thăng thành đỉnh phong. "Ta nghĩ con sẽ làm được."

Hoàng đế Âu Dương Mặc cười xoa đầu Âu Dương Nguyên Minh. "Con ta thì chắc chắn sẽ làm được thôi chỉ cần cố gắng!" Hoàng hậu Nguyệt Giao hạnh phúc ôm Âu Dương Nguyên Minh vào trong lòng.

"Nhất định rồi! Chắc hẳn muội ấy ngày mai sẽ liên lạc lại."

Mặc Chi lúc này đã được đưa lên chiếc giường lông mao ấm áp của Huyền Ly.

"Đây là tướng ngủ của nữ nhi nhân loại. Xấu chết được!" Huyền Ly nhìn bộ dạng ngủ của Mặc Chi phải nói là vô cùng vô cùng xấu. Không điềm đạm mà còn chảy nước miếng say sưa như vậy.

"Tuy rằng không giống nàng ta kiếp trước nhưng như thế này thì cũng hạnh phúc rồi." Huyền Ly cười ấm áp nói lên suy nghĩ trong lòng bây giờ của hắn.

"Nói gì đó lão yêu quái!" Mặc Chi ngủ lại nhăn mày chỉ Huyền Ly. "Ngươi nghe rồi?"

Hắn hốt hoảng, nói ra như vậy mất mặt chết được.

"Ngươi dám nói ta là nhóc lùn kiêu căng khó hầu hạ ư. Đúng là một lão yêu quái khó tánh! Bảo sao không có nàng sói nào đi theo đuổi ngươi. Ha ha ha." Mặc Chi cười ha ha và nói mớ khi đang ngủ.

"Được lắm nha đầu thối! Không cho ngươi ăn đòn là ngứa mà đúng không?" Huyền Ly bổi lên một tầng mây u ám sét đánh đùng đùng. Mắt sáng như quỷ.

Sáng hôm sau.

"Ayza! Đau quá đi mất! Ngươi đêm qua đã làm gì ta." Mặc Chi ngồi ôm cái cổ bị nắn qua một bên khóc bù lu bù loa. "Tự làm tự chịu." Huyền Ly dường như chưa nguôi được lửa giận. Nói một câu liền biến mất.

"Này không sửa cổ lại cho ta!" Mặc Chi gào thét trong vô vọng thoát khỏi không gian Long mệnh. Vừa mới đi ra nàng thấy mình rớt xuống đất.

Nàng thay một bộ nam trang đơn giản ngay lập tức chạy tới phòng của Kang đập cửa.

"Giúp muội với!" Mặc Chi nhăn mày ủ rũ ngồi đợi trước cửa. "Muội tìm huynh ấy à. Huynh ấy đi cùng nương nương đến Thượng y quán một canh giờ trước rồi." Cung nữ thấy Mặc Chi ngồi ngây ngốc trước cửa liền nói cho nàng đi Thượng y quán.

"Đa tạ tỷ, hu hu lão yêu quái chết tiệt." Mặc Chi vừa oán vừa giận chạy đi tìm Kang và Yang.

Nàng phi thân với tốc độ siêu nhanh chạy qua từng cung với thân ảnh hơi chút vẫn đề ở cổ. "Đây rồi."

Nàng đẩy cửa đi vào. "Xin hỏi mấy vị tiền bối, ca ca và tỷ tỷ của ta có ở đây... không?" Nàng nhìn thấy mọi ánh mắt đều hướng về nàng với vẻ vô cùng khó chịu.

Tại sao lại có người không biết phép tắc như thế! "Nương nương và hắn cùng đến hậu hoa viên với thái tử rồi." Một tiểu đồng chỉ hướng. Mặc Chi nàng đã hiểu và ngay lập tức gập người xin lỗi và phi thân đi mất.

"Ta hoa mắt hả trời." Một đám người thấy như vậy liền mất hồn không tin vào mắt mình.

"Phiền thật. Từ đây tới hậu hoa viên thì hơi xa đấy!" Nàng phi thân đạp trên mái nhà bỗng một viên gạch trượt xuống làm nàng mất thăng bằng ngã theo.

Nàng té xuống đất tay quẹt trúng vật nào đó nhọn làm nàng chảy máu. Một đám người đi qua, cung nữ thái giám nhìn thấy Mặc Chi như vậy tưởng là ăn trộm liền mắng chửi thậm tệ.

"Ngươi không sao chứ!" Một cô nương dịu dạng tới chỗ nàng lấy khăn tay cầm máu giúp. "Không sao. Vết thương nhỏ thôi." Mặc Chi đứng dậy phủi quần áo trả lại khăn tay cho cô nương kia rồi biến đi mất.

"Công chúa tại sao lại hả hắn ta đi?", một cô nương khác tới dìu công chúa đứng dậy hỏi. "Như Viên tiểu thư không biết rồi. Đó là muội muội của thái tử phi tỷ tỷ."

"Nhưng đó là nam mà." Cao Như Viên thắc mắc nhìn hình dáng tuấn tú của Mặc Chi khi nãy. "Một nét đẹp phi giới tính." Bát công chúa Lưu Chi Hạ tấm tắc khen một câu rồi đi tới hậu hoa viên.

"Nhìn người phụ nữ đằng sau khi nãy sao mình lại quen mắt thế nhỉ?" Mặc Chi phi thân chạy tới hậu hoa viên tìm Kang thì thấy hắn đang ngồi nói cười vui vẻ với mọi người.

Nàng đạp xuống đất nhẹ như lông vũ không phát ra tiếng động làm ảnh hưởng bầu không khí.

Mặc Chi đi tới chắp tay tham kiến mọi người ở đây. "Mặc Chi tham kiến hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an. Tham kiến thái tử điện hạ, thái tử phi." Mặc Chi nhìn nam nhân ngồi bên cạnh hoàng hậu.

"Mặc Chi giới thiệu với muội đây là tam hoàng tử Lưu Chúc Thành." Lưu Khải giới thiệu Lưu Chúc Thành cho Mặc Chi. "Thảo dân không biết! Mong tam điện hạ thứ tội.", "Không sao, không biết không có tội chi bằng tiểu công tử ngồi đây nói chuyện?" Lưu Chúc Thành cười vui vẻ dáng vẻ của một thư sinh nho nhã.

"Xin lỗi, thảo dân là nữ. Đa tạ mời ở lại thảo dân cần tìm ca ca nói giúp vài việc."

Bổn cô nương đâu có rảnh ở lại mà nghe các ngươi nói chuyện vớ vẩn chứ! Ta còn phải sửa cái cổ đáng thương của ta.

Nàng túm áo Kang kéo đi qua bên bờ hồ. "Có chuyện?", "Phải a. Huynh giúp muội sửa cổ lại đi. Chịu đựng nãy giờ đau chết được." Mặc Chi lấy tay bị thương sờ vào gáy.

"Muội đi đâu mà bị chảy máu nghiêm trọng thế này. Đưa cho ta xem.", "Chỉ do cái mái nhà chết tiệt làm muội té, còn cái này chắc là móc ở đâu đó!"

Kang nhẹ nhàng sửa lại cổ cho Mặc Chi. Rồi lấy trong túi áo một bình dược bôi lên tay của Mặc Chi. "Đau đau đau đau!" Mặc Chi cảm thấy rát vô cùng sau đó vết thương từ từ lạnh lại ngay sau đó!

"Thấy không?" Kang đưa Tuệ Tâm Dược cho Mặc Chi. Rồi cùng nàng quay lại tiệc trà.

"Máu ở đâu vậy? Muội bị thương sao?" Yang từ xa nhìn thấy vết máu lấm lem trên tà áo của Mặc Chi lo lắng hỏi. "Không sao đâu tỷ, chỉ bị móc rách tay thôi. Kang bôi thuốc cho muội rồi. Nàng dơ tay lên cho Yang tin.

"Bát công chúa và Cao tiểu thư tới!" Thái giám đứng ở cửa nhìn thấy đoàn người liền hô to.

"Hạ Nhi thỉnh an mẫu hậu." Bát công chúa dịu dàng thỉnh an. "Tham kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an. Tham kiến Thái tử điện hạ, thái tử phi, tam điện hạ." Cao tiểu thư miến lễ ban ngồi hai đứa ngồi." Hoàng hậu cười vui vẻ nhìn.

Kang bên cạnh Mặc Chi lúc này cứ hướng mắt nhìn Cao Như Viên thất thần. "Ca! Đó là ý trung nhân mà huynh nói." Mặc Chi đứng bên cạnh kéo áo thầm thì với Kang.

"Phải! Chính là nàng ấy!"

- ----------------------------------

Các bạn có đoán ra được cái gì chừa nè!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi