HOÀNG TỬ MỖI NGÀY HĂM HỞ TIẾN LIÊN



*Quỳ thủy: nguyệt sự
 
Edit: Huyền Hiền viện
Beta: Xuân cô cô
 
Bùi Thanh Thù nhìn một vòng những người có mặt trong đình, suy nghĩ một chút bèn đặt bút xuống.
 
Hắn am hiểu nhất lối vẽ tỉ mỉ, tranh sơn thuỷ cũng không quá tệ, nhưng hiện giờ cơ thể của Thập nhị Hoàng tử này chưa trải quá trình học tập chính thức. Bùi Thanh Thù nghĩ mình không cần tỏ ra quá chói mắt, vì vậy hắn chỉ dùng đường cong đơn giản để vẽ cho mỗi người đang ngồi ở đây một bức phác họa.
 
Nói ra cũng thật thần kỳ, hắn chỉ dùng mấy nét bút ít ỏi mà đã phác họa được tất cả đặc điểm chính của từng người. Tứ Hoàng tử vô cùng nghiêm túc, Ngũ Hoàng tử ung dung ôn hoà, Thất Hoàng tử hoạt bát hiếu động, Cửu Hoàng tử chanh chua, tất cả đều được thể hiện sinh động trên mặt giấy.
 
Không cần Bùi Thanh Thù giải thích ai là ai, tự bọn họ có thể nhận ra mình.
 
Trong số các Hoàng tử đang ngồi ở đây, Thất Hoàng tử yêu hội hoạ nhất. Sau khi xem tác phẩm của Bùi Thanh Thù, Thất Hoàng tử nhìn chăm chú một hồi lâu, không kiềm được mà khen ngợi: “Tuyệt vời, quá tuyệt vời! Tuy nét bút của Thập nhị đệ chưa hoàn thiện nhưng đệ ấy có thể nắm bắt được đặc điểm của mọi người. Lần đầu tiên ta thấy có người vẽ tranh như vậy đấy!"
 
Bùi Thanh Thù ngượng ngùng nở nụ cười: “Đệ học từ mẫu phi ạ."
 
Lời này nửa thật nửa giả, nhưng không tính là nói dối. Trong dân gian đã sớm có phương pháp vẽ này, Bùi Thanh Thù vốn dĩ được học.
 
Chẳng qua Lệ Phi cũng từng vẽ loại tranh này.

 
Sau khi Bùi Thanh Thù biết Lệ Phi là tác giả của thoại bản, hắn từng lén xem bản thảo của nàng, trên đó rất nhiều hình phác họa. Lệ Phi nghĩ hắn không biết chữ nên cũng không quản, cứ để mặc hắn nhìn.
 
Nếu thật sự muốn truy xét cũng không lộ ra sơ hở gì.
 
Thất Hoàng tử nghe xong, bội phục mà nói: “Dù sao đi nữa, Thập nhị đệ quả là có tài năng trời phú. Chưa chính thức nhập học mà cách cầm bút đã rất ngay ngắn. Hồi ta ở tuổi đệ, tranh vẽ chữ viết của ta toàn xấu như ma."
 
Ngũ Hoàng tử buồn cười: "Đệ còn không biết ngượng mà cứ nói ra. Năm đó đệ mới dọn vào Khánh Hoa cung, vẽ lung tung khắp nơi còn không chịu nhận! Hại bọn ta bị cô cô giáo dưỡng phạt."
 
Thất Hoàng tử xấu hổ cười ha ha, làm như không nghe thấy, quay đầu lại nói với Bùi Thanh Thù: “Nói đến Khánh Hoa cung, bao giờ Thập nhị đệ mới dọn tới nhỉ?! Đến lúc đó chúng ta tụ lại một đám chơi chung."
 
Bùi Thanh Thù cười nói: “Tới tháng Chạp là đủ tuổi ạ, nhưng trúng dịp cuối năm, không biết mẫu phi có giữ đệ ở lại đợi sang năm mới không nữa."
 
Cả đám nghe hắn đổi cách gọi từ Thục phi sang mẫu phi, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, chỉ duy Cửu Hoàng tử không biết lựa lời mà nói: “Trái một tiếng mẫu phi, phải cũng một tiếng mẫu phi, chẳng biết đệ đang nhắc tới ai đây."
 
“Dưỡng mẫu cũng được, mẫu thân ruột thịt cũng thế, tất cả đều là mẫu phi của ta. Chẳng qua bây giờ ta ở Quỳnh Hoa cung, mẫu phi mà ta nói chắc chắn đã quá rõ ràng rồi.” Bùi Thanh Thù nghiêm túc nói đến đây, bỗng nhiên nở nụ cười gian xảo. Nhưng vẻ mặt này của hắn thoáng qua rất nhanh rồi biến thành kiểu thành thật, ra vẻ lo lắng cho huynh trưởng: “Nếu ngay cả chuyện đó mà Cửu hoàng huynh còn không hiểu, vậy chẳng phải đọc sách uổng phí đầu óc sao?"
 
Nghe hắn nói vậy, Thất Hoàng tử không nhịn được bật cười.
 
Cửu Hoàng tử tức muốn hộc máu, giậm chân: “Đệ nói bậy bạ gì đó, kết quả học tập của ta rất tốt, tiên sinh còn thường xuyên khen ta!”
 
Bùi Thanh Thù bình tĩnh nói: “Ồ, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Thù nhi không nhìn ra được, hoàng huynh đừng chấp nhặt ta nha.”
 
“Đệ!" Từ trước đến nay Cửu Hoàng tử là người kiêu ngạo, cảm thấy tài văn chương của mình hơn người. Bây giờ nghe Bùi Thanh Thù nói "không nhìn ra được", quả thật đã mỉa mai thẳng mặt hắn ta. Nhưng Bùi Thanh Thù còn nhỏ, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu, Cửu Hoàng tử muốn trách cũng không nói nên lời, ôm một bụng tức mà chẳng có chỗ phát tác.
 
May mà lúc này đây, một tiểu cung nữ bước vào chính điện, gọi cả đám đến đại sảnh dùng bữa.
 
Bị cắt ngang như vậy, hơi nóng trên mặt Cửu Hoàng tử giảm bớt một chút, hắn ta cũng không rảnh nhắm vào Bùi Thanh Thù nữa.
 
Bùi Thanh Thù không ngờ mình và Thất Hoàng tử trò chuyện hợp ý đến vậy. Dọc đường hai người đùa giỡn, trông cũng tự do an nhàn.
 
Bởi vì Vinh Quý phi không định tổ chức tiệc sinh nhật cho Tứ Hoàng tử nên hôm nay Bảo Từ cung chỉ sắp xếp cho cả đám một bàn tiệc rượu. Thành Phi và Lệ Tần tặng quà xong, ngồi một lát rồi quay về ngay. Khánh Tần biết điều cũng xin lui đúng lúc, chỉ còn lại hai tỷ muội Vinh Quý phi và Thục phi tán gẫu với nhau.
 
Những người không liên quan đều đã rời khỏi, Thục phi đứng dậy bái tạ Vinh Quý phi.
 
Vinh Quý phi thấy vậy, vội vàng đỡ nàng ta dậy, ngạc nhiên hỏi: "Muội muội làm gì thế? Mau đứng lên."
 
“Đa tạ tỷ tỷ đã dạy ta, bảo ta chủ động tiếp tế Lệ Phi. Hiện giờ Thù nhi không cần lo lắng cho nàng ta nữa, hơn nữa còn cảm kích ân tình của ta, đổi sang gọi ta là mẫu phi. Ít nhiều gì cũng nhờ cách hay của tỷ tỷ!"
 
Vinh Quý phi cười nói: “Ta còn tưởng muội muốn nói cái gì, thì ra lại là chuyện này. Chẳng qua ta chỉ mở miệng thôi, người đưa tiền góp sức là muội không phải sao?"
 

Thục phi hạnh phúc mà nói: "Ôi, chút tiền đó tính là gì. Nếu không nhờ có tỷ tỷ, dựa vào đầu óc của ta thì không biết mất bao lâu mới có thể khiến Thù nhi gọi mình là mẫu phi. Cuối cùng ta đã yên tâm rồi, tối cũng có thể ngủ yên."
 
Hai tỷ muội vui vẻ dùng xong bữa cơm, đến giờ Ngọ nghỉ trưa, Thục phi bèn dẫn Bùi Thanh Thù trở về.
 
Bùi Thanh Thù giữ vững tinh thần suốt buổi sáng. Ứng phó nhiều người như vậy, hắn sớm đã mệt chết rồi. Trên đường trở về, hắn dựa vào người Thục phi và chợp mắt một chút. Thục phi ôm hắn vào lòng, dịu dàng vỗ về cánh tay hắn.
 
Bùi Thanh Thù chìm vào giấc ngủ mà chẳng hay biết gì, mơ mơ màng màng gọi một tiếng "nương".
 
Thục phi nghe xong, nụ cười trên mặt càng trở nên trìu mến.
 
Dựa theo cung quy, ngày mùng một và mười lăm mỗi tháng, tất cả phi tần phải đến Khôn Nghi cung thỉnh an Hoàng hậu. Nhưng ngày mười lăm tháng này lại trùng hợp là ngày tết Trung Nguyên [1], mọi người trong hậu cung phải đi tế tổ. Vì vậy Hoàng hậu bèn cho người thông báo khắp lục cung, sửa ngày thỉnh an của tháng này sang ngày mười bốn.
 
[1] Tết Trung Nguyên: Rằm tháng bảy Âm lịch, theo tục xưa, vào ngày này phải đốt quần áo giấy, cúng tế người thân đã mất.
 
Sáng sớm hôm nay - ngày mười bốn tháng bảy, trời còn chưa sáng hẳn, tất cả đèn trong Quỳnh Hoa cung đã được thắp lên. Thục phi thức dậy từ rất sớm, nhưng Lệ Tần và Tín Quý nhân còn dậy sớm hơn. Bởi vì họ là phi tần địa vị thấp, không thể để nương nương chủ vị đợi mình nên tới chính điện trước và chờ Thục phi.
 
Bùi Thanh Thù nằm trên giường, mơ mơ màng màng nghe thấy bên ngoài có tiếng động. Tối hôm qua Thục phi đã dặn dò nên hắn cũng không để tâm, trở mình tiếp tục ngủ, so với thời gian ngày thường thức dậy thì trễ hơn khoảng hai khắc. (ba mươi phút).
 
Do sáng nay Thục phi không ở đây, Bùi Thanh Thù định sau khi rửa mặt xong thì sẽ dùng bữa trong phòng mình. Nào ngờ mới rửa mặt xong, còn đang mặc trung y, Lệnh Nghi đã hùng hổ lao vào.
 
“Đệ là đồ trứng lười, đến giờ này mới dậy!” Từ trước đến nay Lệnh Nghi đều không biết hai chữ khách sáo viết như thế nào. “Mau tới chính điện dùng bữa sáng, ta đói đến sắp xỉu rồi!”
 
“Chuyện nhỏ như vậy, hoàng tỷ tiện tay phái một hạ nhân tới là được, hà tất phải tự mình chạy đến đây." Bùi Thanh Thù cười hì hì, tiến đến gần nói: “Thế nào, sao hoàng tỷ lại quan tâm ta như vậy nhỉ?”
 
“Xí, đệ là thằng nhóc không nghiêm chỉnh, mau thay quần áo đi. Thiệt tình... tóc còn chưa chải, đầu tóc bù xù chẳng ra dáng vẻ gì cả."
 
Kể từ sau tiết Khất Xảo[2], thái độ của Nhị Công chúa đối với Bùi Thanh Thù đã tốt lên một chút, mối quan hệ giữa hai tỷ đệ cũng gần gũi hơn. Tuy bây giờ thỉnh thoảng nàng vẫn tức hắn, nhưng đã không còn thái độ thù địch như lúc ban đầu.
 
[2] Tiết Khất Xảo: Tối ngày 7 tháng 7 Âm lịch, theo tục cũ, người phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá.
 
“Hoàng tỷ dùng ít điểm tâm lót dạ trước đi, ta lập tức tới ngay." Bùi Thanh Thù không ngờ Lệnh Nghi chạy tới, do hắn chậm chạp nên khiến nàng đói bụng, trong lòng hắn cũng rất áy náy.
 
“Còn cần đệ nói à?" Lệnh Nghi không khách sáo, ngồi vắt chéo chân bên chiếc bàn tròn bằng ngà voi, ra lệnh cho Ngọc Lan: “Mau lấy những món điểm tâm ngon nhất của các ngươi ra đây cho bổn Công chúa, không được phép giấu diếm.”
 
Ngọc Lan vội cười nhận lệnh.
 
Bùi Thanh Thù để Tôn ma ma bới tóc hắn lên thành hai búi như ngày thường, lại để Ngọc Tụ giúp đỡ thay quần áo, sau đó mới nói với Lệnh Nghi: "Ta thay xong rồi, hoàng tỷ, chúng ta đi thôi?"
 
Ai ngờ Lệnh Nghi không lập tức lên tiếng mà cau mày, vẫn cứ ngồi đó không nhúc nhích.
 
Bùi Thanh Thù thấy có gì đó là lạ, vội hỏi: “Hoàng tỷ bị sao vậy? Không thoải mái ở đâu ư?"

 
Gương mặt Lệnh Nghi ửng đỏ khác thường, nhưng nàng vẫn nhất quyết lắc đầu: “Ta không sao, chúng ta đi…”
 
Nàng dựa tay nha hoàn đứng dậy, nhưng ngay khoảnh khắc đó, sắc mặt nàng bỗng chốc càng trở nên khó coi, thậm chí còn phát ra tiếng thét kinh hãi.
 
“Hoàng tỷ, tỷ…”
 
Có phải tỷ đến kỳ không?
 
Bùi Thanh Thù vừa thấy nàng ôm bụng thì đã sinh nghi, nhưng nếu hỏi thẳng cũng không hay lắm.
 
“Đệ im miệng, không cần đệ lo.”
 
Lệnh Nghi chỉ mới mười một mười hai tuổi, đối với những biến chuyển của nữ nhân còn chưa rành rẽ, lần này nàng chỉ mơ hồ có cảm giác như vậy nên trong lúc nhất thời cũng không biết ứng biến làm sao. Tuy nhiên, nha đầu bên cạnh nàng không phải kẻ ngốc, vội vã bảo Ngọc Lan và Ngọc Tụ dẫn Bùi Thanh Thù tránh đi rồi đỡ Lệnh Nghi đến Tịnh phòng.
 
Bùi Thanh Thù ở lại trong phòng, cảm thấy xấu hổ.
 
Hắn không ngờ mình lại gặp chuyện này, đúng ngay lúc Thục phi không ở đây, khi Lệnh Nghi đang ở phòng hắn, quả là quá trùng hợp.
 
Nhưng nhờ như thế mới nhắc nhở Bùi Thanh Thù một việc… Trước đó hắn luôn có cảm giác mình thiếu thiếu cái gì đó, nhưng mà nhất thời lại nghĩ không ra. Hiện tại nhìn dáng vẻ của Lệnh Nghi hắn mới nhớ tới, thì ra nam nhân không cần phải tới kỳ.
 
Đúng là quá nhẹ nhàng, quá thoải mái.
 
Nhưng thân là một người từng bị nguyệt sự tra tấn nhiều năm, Bùi Thanh Thù vô cùng có đạo đức thu lại ý cười trên mặt khi đến trước Lệnh Nghi, tỏ vẻ quan tâm và giả ngu hỏi nàng: “Hoàng tỷ không sao chứ? Có cần truyền thái y hay không ạ?”
 
“Truyền cái quỷ!” Lệnh Nghi đỏ mặt, nũng nịu nói: “Ta về đây, tự đệ dùng bữa sáng đi.”
 
Sau khi Lệnh Nghi rời khỏi, Bùi Thanh Thù tiểu nhân đắc chí, có ý xấu khi hỏi Ngọc Lan: “Ngọc Lan tỷ tỷ, rốt cuộc hoàng tỷ bị làm sao vậy, thật sự không truyền thái y sẽ không sao chứ?"
 
Ngọc Lan nghe vậy cũng đỏ mặt nói: “Không sao, thật sự không sao. Chuyện này điện hạ tuyệt đối không được nhắc đến với người ngoài, coi như không biết chuyện hôm nay công chúa khó chịu nha, đã biết chưa?”
 
“Ờ.” Bùi Thanh Thù một vừa hai phải, không tiếp tục hỏi thêm cái gì, bằng không chỉ sợ gương mặt mấy người Ngọc Lan sẽ nổi lửa mất.
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi